Chương 122
"Ta đã mau chóng chạy đến."
Lăng Tịch cũng không có giải thích nhiều, chỉ nói đơn giản một câu, sau đó nhìn về phía Tần Tường,
"Ngươi vừa tắm xong? Mau lau khô đem quần áo mặc vào, đừng để bị lạnh."
"Mắc mớ gì tới ngươi?"
Nghe được nam nhân quan tâm, Tần Tường lên tiếng, sau đó xoay người đi vào trong phòng.
"Tại ta quan tâm ngươi."
Nam nhân đổi dép lê đi theo Tần Tường vào, biết Tần Tường không thích nghe, nam nhân cũng không có tiếp tục nói. Chỉ đem trái cây đặt lên bàn,
"Ta mua cho ngươi ít trái cây tươi, nhớ ăn."
"Sao đột nhiên đối tốt với ta như vậy? Cảm thấy có lỗi nghĩ muốn bồi thường ta? Vẫn là làm sai chuyện gì muốn lấy lòng ta? Ngươi cho là, chỉ bằng vài quả thối này, có thể làm cho ta tha thứ?"
"Ta không nghĩ như vậy, ta chỉ là đơn thuần mua ít trái cây mà thôi. Còn có đây cũng không phải là cái gì thối, mỗi một trái, đều là ta tỉ mỉ chọn lựa."
Biết Tần Tường xoi mói, nam nhân đã chọn lựa đều là loại ngon, giá cao, những loại sang quý.
"Như thế nào, mua vài quả lại đây muốn kể công?"
Tần Tường đi đến bên cạnh nam nhân, đem khăn cầm trong tay nhét vào tay nam nhân,
"Giúp ta lau."
Nói xong, Tần Tường liền ngồi xuống trên ghế sa lon, tìm tư thế thoải mái nằm xuống.
"Ừ"
Nhìn Tần Tường tóc còn đang nhỏ nước, nam nhân đi đến đem thân thể hắn nâng dậy tựa vào người mình, thật sự thay hắn lau tóc.
"Ngày hôm qua tên kia là gì của ngươi?"
Tần Tường gối đầu trên đùi nam nhân thoải mái nằm, sau đó giơ tay lên gảy mấy sợi tóc rũ xuống trán nam nhân
"Hả?"
Không nghĩ tới Tần Tường sẽ đột nhiên hỏi về Lạc Phi, nam nhân động tác trong tay tạm dừng, rất nhanh, tiếp tục lau tóc, cũng trả lời hắn,
"Đó là một bằng hữu, hắn gọi Lạc Phi."
"Bằng hữu sao?"
Tần Tường gật gật đầu, sau đó đẩy tay nam nhân ra, ngồi dậy nhìn thẳng mắt của nam nhân,
"Vậy hắn... sao gọi ngươi là ba? Thật đúng là nhìn không ra, ngươi có thể trăng hoa như vậy, một đứa rồi lại một đứa."
"Ta không có. Ta không có trăng hoa, cũng không có làm loạn. Lạc Phi hắn... Hắn là đứa trẻ ta bảo trợ ở viện cô nhi."
"Ồ...Không phải ngươi sinh ra mà là nhặt được. Viện cô nhi à, thì ra là đứa bé không ai muốn, bị vứt bỏ. Hơn nữa còn có tên ngốc kia, nhà của ngươi thật đúng là nơi rách nát."
Nghe được Tần Tường trêu chọc, nam nhân buông tay làm rơi khăn xuống đất. Rũ mắt trầm mặc một hồi, nam nhân nhỏ giọng nói:
"Ta đi về."
Không muốn cùng Tần Tường tranh cãi, cũng không muốn lại nghe Tần Tường trêu chọc, cho nên, vẫn là tránh Tần Tường tốt hơn.
"Ai cho đi về?"
Thấy Lăng Tịch muốn chạy, Tần Tường đem nam nhân kéo ngồi trên ghế sa lon, cũng tiến lên ngăn chận thân thể nam nhân,
"Ta chưa có cho đi, ngươi đã muốn đi? Hả?"
Tần Tường lòng ngực trần trụi ướt át, lành lạnh dán trên gương mặt chạm vào bờ môi ấm của nam nhân,
"Đừng đè nặng ta."
"Hả? không đè nặng ngươi, " làm " ngươi được không?"
Nghe được nam nhân yêu cầu, Tần Tường nhẹ nhàng chậm chạp nở nụ cười, lập tức, hắn giữ chặt tay nam nhân, đặt lên eo mình.
"Đến, giúp ta mở ra. Kéo ra đi, cũng cho ngươi thỏa mãn."
"Ngươi đùa bỡn ta? Căn bản là không phải Mạn Ny muốn mời ta ăn cơm đúng hay không? Ngươi kêu ta đến, chỉ là muốn đùa giỡn ta? Thật không?"
"Ta không có đùa giỡn ngươi, ta chỉ là giống " làm " ngươi mà thôi."
Tần Tường khóe môi cong lên. Đứng lên, sau đó hắn bắt tay nam nhân cầm khăn tắm kéo một chút một chút mở ra,
"Chào mừng ngươi đã đến, ta cương lên quá này. Chúng ta bao lâu không có làm? Ngươi rất muốn nó có phải không? Đã lâu không được nó yêu thương, ngươi vui không?"
Tần Tường nói rất chậm rất chậm, lời nói gian trá, lộ ra ái muội. Nhìn đến nam nhân tựa đầu hướng sang một bên, mắt nhắm lại run run,Tần Tường không khỏi cười nhéo nhéo má nam nhân,
"Này! Có chuyện gì không dám nhìn ta."
"Ngươi đừng xằng bậy."
"Xằng bậy? Ta luôn tốt mà. Nếu không... Ngươi sờ xem?"
Tần Tường lại nắm tay nam nhân để vào giữa hai chân mình
"Ngươi sợ cái gì? Ta cũng không phải không có mặc gì. Như thế nào. Chưa thấy qua người khác mặc qυầи ɭót à."
Hắn bên trong có qυầи ɭót, hắn là chỉ muốn trêu cợt người nam nhân này mà thôi.
Tần Tường nói nhiều như vậy, bất quá là muốn nam nhân làm một bữa cơm mà thôi. Mạn Ny sẽ đến. Tuy rằng không phải giống Tần Tường nói, Mạn Ny mời ăn cơm, nhưng nếu là Mạn Ny đến, nam nhân cũng không nghĩ lại đi cùng Tần Tường so đo những thứ gì. Vì con dâu tương lai làm bữa cơm, nam nhân rất tình nguyện.
Đem tủ lạnh mở ra, nam nhân đại khái nhìn lướt qua tràn đầy nguyên liệu nấu ăn, ở trong lòng cân nhắc, sau đó chọn ra thứ cần dùng toàn bộ đem ra.
Nhà Tần Tường có phòng bếp rất lớn, đủ các món đồ điện gia dụng, tủ chén to đầy đủ các loại, nồi chảo đầy đủ. Chính là tất cả đều mới tinh. Bếp cũng chưa từng có dùng qua.
Nam nhân đem nguyên liệu nấu ăn rửa sạch, lại đem tới cái thớt gỗ cắt nhanh, cắt tốt, lại rất đều nhau để vào đĩa... Ban đầu không quen thuộc phòng bếp này, nhưng không bao lâu, nam nhân liền quen dần, tìm mọi thứ cũng nhanh chóng không ít.
"Ngươi thường xuyên nấu cơm sao?"
Phía sau, truyền đến giọng Tần Tường
"Vâng."
Nam nhân bận rộn chuẩn bị, không quay đầu lại.
"Ồ."
Nam nhân không hề chú ý, Tần Tường thấy không thú vị, cũng không có mở miệng. Tần Tường lại đi ra ngoài, cầm cái điều khiển ngồi ở trên ghế sa lon xem TV. Hắn đem điều khiển từ xa bấm tới bấm lui, vẫn không có tìm được tiếc mục muốn xem. Thật sự là nhàn rỗi, Tần Tường lại đi vào phòng bếp.
"Này! Cùng ta tán gẫu một lát."
"Ngươi muốn tán gẫu cái gì?"
Nam nhân như trước không quay đầu lại.