Chương 129

Nhìn Bạch Tiểu Hàn phấn khích Lăng Tịch mặc cho hắn lôi kéo vội vã hướng về nhà, không nhẫn tâm nói cho hắn biết Lạc Phi đã rời đi.


Nhìn Bạch Tiểu Hàn trong tay cầm kẹo bông, nam nhân thong thả chớp mắt suy nghĩ, quyết định đợi cho tới cửa nhà, lại cùng Bạch Tiểu Hàn nói chuyện này. Hiện tại, có thể làm cho hắn vui một giây, tính một giây.
Đi tới cửa, Bạch Tiểu Hàn nhanh chống mở khoá, nam nhân mới mở miệng nói:
"Tiểu Hàn, Phi Phi đi rồi."


"Hả? Đi rồi? Đi đâu?"
"Hắn nhận công tác mới, cho nên tạm thời rời đi."


Nam nhân tiến lên cầm tay Bạch Tiểu Hàn, dẫn Bạch Tiểu Hàn đi vào trong phòng. Có lẽ là còn chưa có tiêu hóa việc Lạc Phi rời đi, Bạch Tiểu Hàn vẻ mặt có chút dại ra, cắn môi. Sợ Bạch Tiểu Hàn làm mình bị thương, nam nhân nắm cánh tay lắc lắc, mới mở miệng nói:
"Tiểu Hàn, đừng cắn miệng."


"Ba, đang vui vẻ liền không thể không đi sao?"
Cùng sống chung Lạc Phi mấy ngày nay, hắn cảm thấy được rất vui vẻ, hắn rất thích Lạc Phi. Hắn không muốn xa Lạc Phi, tuyệt đối không muốn.
"Vâng, không thể."
Nam nhân nhéo nhéo hai má Bạch Tiểu Hàn, kiên nhẫn đích giải thích,


"Tiểu Hàn, Lạc ca ca là người lớn, có sự nghiệp cuả mình, hắn vì sự nghiệp cuả mình cố gắng làm việc, cho nên không có khả năng ở cùng một chỗ với chúng ta như trước, con hiểu không?"
"Không hiểu. Vì cái gì không thể ở cùng chúng ta? Ba người cũng làm việc, sao chúng có thể ở cùng một chỗ?"


available on google playdownload on app store


Bạch Tiểu Hàn nói làm cho nam nhân hơi chút sửng sốt một lát, không biết nên giải thích như thế nào. Cẩn thận nghĩ nghĩ, nam nhân nói đơn giản một chút,
"Tiểu Hàn, bởi vì Lạc ca ca không làm việc ở đây, cho nên không thể ở cùng chúng ta. Nói như vậy ngươi hiểu không?"
"À... Hiểu được."


Bạch Tiểu Hàn cái hiểu cái không gật gật đầu, nhưng rất nhanh, hắn lại hỏi,
"Ba, tại sao Lạc ca ca muốn đi địa phương khác làm vậy? Hắn làm việc ở đây là có thể cùng chúng ta ở một chỗ không phải sao?"
"Tiểu Hàn, nếu Phi Phi không ở đây, vậy con cho ba ăn kẹo được không?"


Thiếu chút nữa bị Bạch Tiểu Hàn hỏi đến phải ngất, nam nhân mau dời đề tài khác.
"Dạ, được. Ba, ăn thật ngon."
"Ta nếm thử."
"Có phải ăn thật ngon hay không?"
"Ăn ngon."


Nam nhân cắn một chút, cảm thấy rất ngọt, rất ngán. Nhìn đến Bạch Tiểu Hàn ánh mắt long lanh, nam nhân đem vật cầm trong tay hướng tới Bạch Tiểu Hàn
"Tiểu Hàn, nhiều như vậy ba ăn không hết, con giúp ba ăn một chút được không?"
"Á... Được rồi, chỉ ăn một chút, một chút thôi."


Chỉ cần Bạch Tiểu Hàn ngay từ đầu ăn mấy thứ này, liền cơ bản dừng không được.
Giống như nam nhân nghĩ, không lâu lắm, Bạch Tiểu Hàn liền đem kẹo ăn sạch sẽ. Nhìn Bạch Tiểu Hàn thỏa mãn, nam nhân vươn tay sờ sờ mặt Bạch Tiểu Hàn mở miệng nói:


"Tiểu Hàn, có đói bụng không? Có muốn ăn cơm hay không?"
"Có một chút."
"Vậy con đi chơi một lát, ta đi nấu cơm cho con."
"Dạ "


Lăng Tịch đi vào bếp nấu cơm. Không lâu sau món ăn được dọn ra bàn. Nhìn vẻ mặt buồn buồn của Tiểu Hàn, nam nhân nghĩ, có lẽ vừa mới bắt đầu sẽ có chút không quen, nhưng chỉ qua mấy ngày nữa, bọn họ có thể dần dần quen việc Lạc Phi không ở bên cạnh.
"Ba, người có muốn ăn hay không?"


Có lẽ là đã nhận ra nam nhân kia vẫn không có dời tầm mắt, Bạch Tiểu Hàn ngẩng đầu hỏi nam nhân. Khi nhìn đến nam nhân khoé mắt có nước ướt át, Bạch Tiểu Hàn không khỏi luống cuống,
"Ba, người làm sao vậy? Đừng khóc."
Bạch Tiểu Hàn mau bỏ đôi đũa trong tay, luống cuống tay chân lau lau mắt nam nhân.


"Ba không khóc."
Nam nhân đè tay Bạch Tiểu Hàn, cười hướng hắn lắc lắc đầu,
"Com ăn tiếp đi."
Sợ tâm tình của mình lại không khống chế được, nam nhân đứng lên đi vào phòng bếp, tìm một chút việc để làm, để dời đi suy nghĩ, miễn cho nghĩ nhiều.


Lạc Phi rời đi, làm cho tinh thần nam nhân thất lạc vài ngày. Có đôi khi, nhìn căn phòng trống rỗng sẽ cảm giác được tịch mịch, nhìn chiếc giường, vuốt tấm chăn, thậm chí còn cảm thấy được hơi ấm Lạc Phi. Nam nhân đối với Lạc Phi là tưởng niệm, rất sâu, rất sâu.


Nhiều lần, nam nhân cũng nhịn không được đưa điện thoại di động ra bấm dãy số, không đợi điện thoại đổ chuông, đã vội tắt đi đưa điện thoại bỏ vào ngăn kéo.


Như vậy vài ngày sau, nhìn vào gương nam nhân có chút hoảng hốt, hung hăng nhéo đùi một phen, bị đau, nam nhân cảm thấy tỉnh táo hơn. Tự trấn an mình đem tưởng niệm để vào trong lòng, nghiêm túc đi làm việc đi sinh hoạt bình thường. Ít nhất bây giờ còn có Bạch Tiểu Hàn bên cạnh, nam nhân còn phải đi chăm sóc Bạch Tiểu Hàn.


Hạ quyết tâm, nam nhân điều chỉnh tâm tình đã mất mấy ngày qua của mình. Điều chỉnh xong, nam nhân khôi phục bộ dáng sinh hoạt ban đầu, ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối đi làm.


Nghĩ đến đã lâu chưa đi gặp Trọng Thần, nam nhân bỏ chút thời gian đến quán, chính là tới chỗ đó chỉ có vài tên côn đồ hút thuốc đi qua đi lại, không có Trọng Thần ở đó.


Bởi vì lo lắng, nam nhân quyết định đến nhà Trọng Thần nhìn xem, vừa đi vừa gọi điện cho Trọng Thần. Gọi vài lần, Trọng Thần cuối cùng cũng trả lời, Trọng Thần nói mọi chuyện vẫn ổn nên nam nhân không cần lo lắng. Sau khi nói xong, Trọng Thần có chút vội vàng cúp điện thoại. Ai da... vẫn là đợi mấy ngày nữa lại đi tìm Trọng Thần. Nam nhân cho điện thoại di động vào túi, quay trở về nhà.


Khi nam nhân đi đến dưới lầu, nhìn lên lan can trước cửa nhà mình, dựa vào đó là một cái thân ảnh quen thuộc.
Hắn sao lại đến đây?






Truyện liên quan