Chương 153
"Lăng Tịch, anh... anh nhìn ta như vậy có làm gì?"
"Ngươi mấy ngày này ở nhà ba mẹ thế nào? Có cái gì vui không? Còn bác trai bác gái thân thể tốt chứ?"
"Từ nhỏ lớn lên ở đó thì có gì vui? Ba mẹ thân thể cũng không sao, không cần lo lắng. Lăng Tịch, anh không phải đã hỏi rồi sao?"
"Trọng Thần, ngươi thật sự trở về quê sao?"
Nam nhân lại một lần nữa hướng Trọng Thần chứng thực.
"Đương nhiên là thật sự. Sao, không tin ta? Ta không trở về nhà ta có thể đi nơi nào? Ta có lừa gạt anh sao?"
Nghe được nam nhân lần nữa hỏi, Trọng Thần bắt đầu kích động đứng lên, khi hắn phát giác nam nhân có chút kinh ngạc, Trọng Thần mới bình tĩnh một chút, đợi cảm xúc ổn định lại, Trọng Thần mới lên tiếng
"Thật có lỗi, ta hơi chút kích động, có dọa anh hay không?"
"Không có việc gì. Ta không có hoài nghi ý tứ của ngươi. Chính là đi tìm ngươi lại không có mở quán, mà ở chung quanh đó có mấy tên côn đồ đi tới đi lui. Vốn tính đi đến xemmột chút, thế nhưng ngươi nói không có ở nhà, đã trở về quê. Ta liền nghĩ nhiều một chút. Thật có lỗi, ta không có không tin ngươi."
"Nên nói ta không đúng, mới để cho anh lo lắng..."
Khi nam nhân gọi điện thoại cho hắn là lúc đang mua vé xe về quê. Lúc đó tâm tình của hắn không tốt, hắn không muốn cho nam nhân biết.
"Không có gì, là ta suy nghĩ nhiều, ngại quá."
Trọng Thần phản ứng rất tự nhiên cũng không có gì không ổn. Nam nhân liền thoải mái yên tâm không ít. Nhưng nghĩ đến đám côn đồ, nam nhân vẫn là lo lắng
"Trọng Thần, là có người tìm ngươi gây phiền phức?"
"Sẽ không đâu? Không có. Ta không thiếu nợ ai, cũng không có gây thù ai, sao có người tìm ta phiền phức? Ngươi suy nghĩ nhiều."
"Như vậy sao? Được rồi, có lẽ là ta suy nghĩ nhiều."
"Vẫn là ta nên về, xuống xe đã đến thẳng đây, còn chưa về nhà quét dọn sạch sẽ, đi nhiều ngày rồi có lẽ bị phủ nhiều bụi"
"Vậy a, ta sẽ không lưu ngươi. Như vậy đi, ngươi ngày mai mở quán không? Ta vừa lúc rảnh, không bằng sang giúp ngươi."
"À... được, ta đây đi về trước, ngày mai gặp."
Thoáng chần chờ, Trọng Thần đồng ý, sau đó đi về. Đợi đi đến dưới lầu, Trọng Thần mới dừng bước lại khóe miệng hiện lên nụ cười khổ.
Mở quán? Cũng không biết người của tên ôn thần phái tới đã đi chưa. Nếu như bị nam nhân nhìn thấy những người đó, nhất định sẽ lo lắng đi?
Từ lần trước cái tên ôn thần đi rồi không mấy ngày, liền có một đám người côn đồ đến gây phiền toái. Mặc dù hắn có nhỏ nhẹ nói chuyện nhưng chúng vẫn tiếp tục làm khó dễ, làm khách quen cũng sợ tới mức tất cả đều rời khỏi.
Bị bọn họ nháo loạn, hoàn toàn không người nào dám đến ăn, thậm chí muốn đi ngang qua quán cũng lựa chọn đi đường khác.
Đến một ngày, cái tên ôn thần lại xuất hiện tại quán, đám côn đồ cúi đầu khom lưng kêu hắn là thiếu gia, Trọng Thần mới hiểu được, tất cả chuyện này là do hắn.
Nhìn tên ôn thần kia kiêu ngạo Trọng Thần cảm thấy rất tức giận. Vốn đã không vừa mắt, lúc này liền càng thêm chán ghét. Ôn thần cười ngồi xuống, cũng nói một câu " thật có lỗi ". Bệnh thần kinh! Chỉ vì một cái tát, mà phái người tìm đến gây nhiều phiền phức như vậy. Nghĩ vậy một chút, hắn càng thêm nổi giận, vỗ bàn rồi rống lên với ôn thần. Kết quả bị đập đầu xuống bàn, còn dọa sẽ khiến cho hắn nghỉ bán. Sau khi nói xong, ôn thần liền nghênh ngang mà đi.
Kết quả ngày hôm sau, định mở quán, liền nhìn thấy rất nhiều máu chó trước quán, bên cạnh còn có một đám côn đồ tụ tập đánh bạc cười đến rất đắc ý.
Bị như vậy không có biện pháp phải dẹp quán, vội vàng trở về nhà. Cân nhắc nhiều lần, hắn quyết định tạm thời không buông bán nữa, đi về quê vài ngày, để bớt giận. Định ở quê một thời gian, nhưng sợ ba mẹ lo lắng, hơn nữa rất nhớ nam nhân, hắn ở nhà ngây người vài ngày liền trở lại thành phố.
Nếu hắn ngày mai không có đi mở quán, Lăng Tịch sẽ khả nghi chứ? Xem ra không mở quán cũng không được. Nhưng nếu bày ra bán thì đám du côn có tìm đến nữa không? Rốt cuộc làm thế nào mới tốt? Có lẽ... Có lẽ cái tên ôn thần thấy hắn biến mất nhiều ngày như vậy, đã mất đi hứng thú tìm hắn gây phiền toái chăng? Nghĩ vậy, Trọng Thần quyết định đi xem nếu không có gì ngày mai sẽ đi mở quán.
Sợ gặp đám người côn đồ, Trọng Thần tránh ở xa xa quan sát, quầy hàng cũng không có đám người quậy phá, máu chó đã rửa sạch, chỉ còn lại một chút dấu vết. Trọng Thần cẩn thận nhìn chung quanh, mới yên lòng, quyết định ngày mai bắt đầu mở quán.
Ngày hôm sau Trọng Thần mở quán, lúc đầu còn có chút lo lắng, sau đó khách đến ăn nhiều hơn, vẫn không có nhìn thấy bọn cô đồ, Trọng Thần cuối cùng cũng yên lòng, nhiệt tình tiếp đón khách. Xem ra hắn mất tích mấy ngày, cái tên ôn thần đã mất hứng thú. Như vậy cũng tốt, hắn cũng đỡ phiền, dù sao cũng phải kiếm tiền, hắn không có rãnh cùng ôn thần phân cao thấp.
Khi nhìn thấy nam nhân từ xa, Trọng Thần tươi cười định chạy đến tiếp đón. Mới đi vài bước đã nghe một giọng nói
"Hi, bỏ trốn đã trở lại?"
Nhìn thấy ôn thần, Trọng Thần ở trong lòng hô một tiếng không xong. Lý trí nói cho hắn biết tốt nhất là thu quán về nhà tránh đi, nhưng là nam nhân đang tới đây, hắn nên làm cái gì bây giờ?!