Chương 9
-Mẹ, bây giờ con phải làm sao, lỡ anh Thái thích nó thì sao mẹ?
Thùy An uất ức ngồi kể hết chuyện cho mẹ nghe, đã vậy còn thêm mắm thêm muối để cho mọi chuyện nghiêm trọng hơn, cô muốn mẹ biết rằng cô em gái đang muốn quyến rũ chồng tương lai của mình.
Mặc dù có chút bất ngờ vì mẹ vốn hiểu tính của Thái An, nhưng thấy Thùy An cứ khóc thút tha thút thít nên cũng không nghi ngờ nữa.
-Con bé giả vờ bệnh để được Thái quan tâm hả?
-Dạ, mẹ xem lúc nào không bệnh lại chọn ngay lúc con với anh Thái đang thân mật với nhau, cái này là cố tình chứ còn gì nữa.
Nhắc đến chuyện này cô càng tức tối, cũng tại đứa em này mà lúc nào cô cũng cảm thấy mình xấu xí hơn nó. Cho dù cô có ăn diện đến mức nào nhưng mỗi khi nhìn thấy thân hình không tỳ vết của Thái An thì cô lại có chút ganh tỵ.
-Không sao đâu, con cứ về đi, để hôm nào có dịp mẹ nói chuyện với con bé
-Mẹ nhớ nha. Con về đây.
Chở Thùy An về, Thái vẫn nói chuyện vui vẻ với cô mà không hề biết chuyện xảy ra giữa chị em họ. Hình như càng ngày anh càng thích cái kiểu trẻ con của cô em hơn là nét đẹp dịu dàng của cô chị rồi thì phải.
….
Tối, đang chuẩn bị đi ngủ thì mẹ đẩy cửa bước vào, An cảm giác là có chuyện chẳng lành vì đã lâu lắm rồi mẹ không vào phòng cô khuya như thế.
-Thái An, tối qua con đi đâu cả đêm không về? Có đi cũng phải báo cho mẹ biết để cả nhà yên tâm chứ.
Mẹ nói chuyện với vẻ mặt không được vui lắm, cũng đúng thôi lúc đó vì quá uất ức nên cô chạy đi ra ngoài cả đêm cũng không thông báo về nhà một tiếng, nhưng vốn dĩ mẹ và chị có quan tâm gì đến đâu chứ, cô mất tích một đêm mà ai cũng bình thản như không có chuyện gì xảy ra, càng nghĩ đến cô càng buồn.
-Con xin lỗi mẹ.
Cô rụt rè trả lời, trước mặt mẹ cô lúc nào cũng trở nên yếu đuối bởi thái độ của mẹ bây giờ cũng nguyên nhân từ mình mà ra nên cô chưa từng cãi lại mẹ một câu nào từ nhỏ đến lớn.
-Còn nữa, con biết chị con thích thằng Thái như thế nào mà đúng không, chuyện sáng nay con hành động như vậy là không được, mẹ hi vọng chuyện này sẽ không xảy ra nữa.
Nghe mẹ nói An bất ngờ, sáng nay cô có làm gì sai sao, thật sự cô chẳng hiểu mẹ đang nói đến chuyện gì nữa.
-Mẹ nói gì con không hiểu?
-Mẹ chỉ nói vậy thôi, đừng làm chị con tổn thương thêm một lần nào nữa.
Nói xong mẹ ra ngoài, An bắt đầu không kiềm được nước mắt. Có lẽ nào mẹ nghĩ cô cố gắng cướp Thái từ tay chị gái, bao nhiêu năm nuôi cô khôn lớn chẳng lẽ tính cách con gái mình như thế nào mẹ cũng không hiểu sao. An thật sự mệt mỏi lắm rồi, chưa bao giờ cô mong ước tự do bay đến những nơi mình khao khát như những chú chim bé nhỏ kia như bây giờ.
….Reng…reng….
Tiếng điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của An, Khoa lúc nào cũng luôn xuất hiện đúng lúc để kéo cô ra khỏi những suy nghĩ đau buồn kia, chỉ có Khoa mới có thể chia sẻ những tâm sự cất giấu trong lòng không biết nói cùng ai.
-An nghe. An cố dùng giọng vui vẻ để trò chuyện.
-Đỡ miếng nào chưa gái? Có ăn được gì được không để bạn Khoa đẹp trai mang qua cho.
Lúc mới bước vào lớp Khoa đã để ý nét mặt không được tốt của An rồi nên mới khuyên An về nhà nghỉ ngơi, không hiểu sao dạo này cậu cứ cảm thấy lo lắng cho An như vậy.
Nghe giọng hài hước của Khoa, An bỗng cảm thấy vui ngay lập tức.
-Muốn biến An thành heo hay sao mà giờ này còn dụ người ta ăn uống hả?
-Thì bây giờ cũng là heo đấy thôi, có khác nhau gì đâu.
-Thôi nha, người bạn An nóng tính, võ công lại cao, cộng thêm một đống phép thuật nữa đó.
-Sợ quá, thôi không dám chọc nữa. An đỡ chưa, ngày mai có đi được không?
Khoa đột nhiên nghiêm túc làm An chẳng quen xíu nào hết, mặc dù chỉ toàn chọc phá nhau nhưng bên cạnh Khoa giúp An quên đi sự mệt mỏi mà mỗi ngày mình đối diện.
-Đi đâu?
-Chắc Khoa phải lấy búa gõ lên đầu An mới chịu được quá, ngày mai nhóm mình đi picnic ở vườn nhà nội thằng Thắng đó, nhớ chưa?
-A nhớ rồi.
-Vậy mai đúng giờ Khoa qua đón, ngủ ngon dưỡng sức đi nha.
-Ừm, ngủ ngon.
Tắt điện thoại, An cứ trằn trọc hoài không ngủ được vì những lời nói của mẹ cứ nhắc đi nhắc lại bên tai An. Cô đứng dậy chạy qua phòng làm việc của ba, hi vọng giờ này ba còn thức để trò chuyện cùng cô.
-Có chuyện gì vậy con gái?
Nhìn thấy đứa con gái nửa đêm đến tìm mình, ông Tân biết ngay là cô bé có chuyện buồn. Hai đứa con gái ông đều thương yêu như nhau nhưng vì An đã chịu nhiều thiệt thòi nên lúc nào ông cũng dành nhiều thời gian cho cô bé.
Ông vốn đã không còn tình cảm gì với bà Tân, nhưng nghĩ đến hai đứa con nên chưa có ý định ly dị, ông không muốn con mình sống trong một gia đình không trọn vẹn tình cảm.
- Ba ơi, sao mẹ với chị lại không thương con hả ba?
An sà vào lòng ba khóc nức nở như những ngày còn thơ bé, vẫn may mắn là cô còn có ba để chia sẻ mọi chuyện, có người ôm cô vỗ về những khi bị mẹ la mắng.
-Không có đâu, mẹ và chị cũng yêu thương con như ba vậy, ba yêu con gái cưng còn nhiều hơn cả cuộc sống của ba nữa có hiểu không?
Ông Tân ôm An vào lòng mình dỗ dành, ông tự trách bản thân vì mình bất tài không làm chủ được tài chính để mang lại cho con một cuộc sống vui vẻ, chỉ có thể trao tất cả tình yêu trong mình dành cho An mà thôi.
An gục mặt trong lòng ba khóc đến khi kiệt sức mới trở về phòng ngủ, đêm đó cô lại nằm mơ giấc mơ tuyệt đẹp khi được trở về với tuổi thơ có mẹ cưng chiều chuẩn bị cho hai chị em từng bộ quần áo mới, chăm chút từng cái kẹp tóc và luôn miệng khen hai chị em xinh xắn. Cảm giác thật sự rất hạnh phúc.
….
6h sáng Khoa đã có mặt, An mắt nhắm mắt mở uể oải xách balo ra khỏi nhà, cô đeo cặp kính khổng lồ để che đi đôi mắt sưng húp của mình.
-Cái mặt làm gì mà thảm vậy hả?
Khoa nhìn cái bộ dạng của cô là biết tối qua lại khóc cả đêm đây mà, bạn thân mấy năm trời không lẽ tâm trạng của bạn mình lại không hiểu. Mỗi lần Khoa có chuyện An nhận ra ngay thì bây giờ cũng vậy, cô làm sao qua mắt được Khoa chứ.
-Tối qua thức luyện phim đó mà.
An trả lời cho qua chuyện, cô chẳng có tâm trạng để nói chuyện vào lúc này.
Thấy An không muốn nói nên Khoa cũng không hỏi thêm, đợi đến khi ổn cô cũng sẽ kể thôi.
-Ủa, mấy đứa kia đâu hết rồi?
-Tụi nó xuống từ ngày hôm qua rồi.
Hỏi qua loa mấy câu rồi hai người im lặng không ai nói với ai câu nào nữa.
Cả đêm không ngon giấc, người cứ lừ đừ gục lên gục xuống, Khoa thấy thương quá nên giúp đỡ bạn bè.
-Mệt hả, dựa vào người Khoa ngủ một chút đi.
-Ừm.
An không một xíu e dè dựa vào lưng Khoa ngủ, sợ An té nên chốc chốc Khoa lại lấy tay đưa ra đằng sau đỡ cô, càng ngày Khoa càng muốn che chở cho cô gái này càng nhiều, cậu nhận ra rằng những chỗ trống trong tim mình dường như đã được lấp đầy bởi khuôn mặt đáng yêu của gái này.