Chương 38
Nhìn thoáng qua những biểu hiện của An, Thái biết cô bị gì ngay lập tức. Sau khi tiêm cho An mũi thuốc, cô nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
-Cậu ấy bị sao thế? Có phải….
-Đúng, cô ấy đã uống thuốc kích dục nên mới trở nên như vậy. Chuyện này là sao?
Thái nôn nóng nhìn Khoa chờ đợi.
-Tôi không biết, hôm nay chị cậu ấy gọi về ngủ chung, tôi bảo An sau một tiếng gọi điện thoại báo bình an rồi tôi sẽ về nhưng chờ hoài không thấy nên tôi xông vào, và kết quả là thấy An cùng Bảo…
-Bảo là ai?
-Bạn trai của Thùy An.
Không khí rơi vào trầm mặc, dường như cả hai người đều đoán ra được vấn đề nhưng tại sao Thùy An lại làm như thế? Chẳng lẽ cô căm hận em gái mình đến mức phải gây ra chuyện này sao?
Cũng may Khoa vào kịp, nếu như trễ thêm vài phút thì An sẽ bị bức hại, rồi sau này cô ấy sẽ sống như thế nào đây?
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi với đầy những dấu tích trên thân thể, cả hai người đàn ông đều cảm thấy chạnh lòng, cô quả thật rất đáng thương. Nếu ngày mai tỉnh dậy mà biết chị gái mình cố tình bày trò để hãm hại mình thì cô sẽ đau khổ lắm, phải làm cách nào để xóa bỏ những ký ức đen tối đang hiện hữu trong đầu cô bây giờ?
-Cậu đến có kịp lúc không?
-Kịp.
Thái khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh không muốn An mất đi sự trong sáng vốn có của mình, đặc biệt là trong tay một người đàn ông đê tiện đó.
-Đừng…mà…Khoa…ơi…cứu…An…
An nằm mơ khóc như mưa, miệng không ngừng gọi Khoa khiến cậu cảm thấy xót xa, chắc An phải khổ sở lắm.
-Không sao đâu, Khoa đây.
Khoa nắm tay chặt tay An để cô có một giấc ngủ ngon, nhất định anh sẽ không bỏ qua cho Thùy An một lần nào nữa.
Ngồi nơi góc tối, Thái đau khổ tự trách bản thân mình, có lẽ anh chính là nguyên nhân khiến Thùy An hành động như vậy. Lẽ ra ngay từ đầu anh phải làm rõ ràng mọi chuyện để có thể giải quyết ổn thỏa chuyện với Thùy An.. Anh không biết suy nghĩ của mình có đúng không hay là còn một nguyên nhân sâu xa nào khác, dù thế nào đi nữa thì cuối cùng cô bé cũng là người chịu thiệt thòi nhiều nhất. Anh đúng là vô dụng, lúc nào cũng nghĩ mình yêu An nhưng chưa bao giờ làm gì để bảo vệ cô, khi cô sợ hãi anh không có mặt, khi cô mệt mỏi anh không nhận ra và khi cô chịu tổn thương anh hoàn toàn không biết đến. Anh đúng là rất tồi tệ, rất xấu xa, anh chỉ nghĩ cho bản thân, tìm mọi cách để chiếm được tình yêu của An mà chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm giác của cô, sự khó khăn mà cô phải đối mặt khi ở bên cạnh anh, anh thật là ngu ngốc.
…
Tỉnh giấc với cái đầu đau như búa bổ, An nhìn thấy Khoa gục mặt bên giường, tay vẫn nắm lấy tay cô không rời.
-Khoa....
Nghe tiếng gọi, Khoa giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy An cậu cảm thấy nhẹ nhõm.
-An không sao chứ? Có đau chỗ nào không?
-An thấy mệt quá, hình như An ốm rồi phải không?
Vẫn chưa định thần lại, An cứ nghĩ mình đang bị sốt nên người mới rã rời thế này.
Khoa nhìn cô cố gắng vui vẻ.
-Ừm, An ốm nên cố gắng nghỉ ngơi đi nha.
Khoa lấy tay vuốt nhẹ mái tóc của An, ước gì cô bạn này không nhớ chút gì về chuyện hôm qua thì tốt biết mấy.
An nhìn căn phòng một lượt, rồi thắc mắc.
-Ủa, sao An lại ngủ ở nhà anh Thái thế? Anh ấy đâu rồi?
An cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, cô nhớ Khoa chở An về nhà rồi cô về phòng mình ngủ. Khuôn mặt của Bảo hiện ra trong trí nhớ, những khoảnh khắc ghê rợn lướt qua đầu cô. Càng cố gắng An càng cảm thấy đau đầu không chịu nổi, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cảm giác trong cô tồi tệ như thế này chứ.
Nhìn thấy An ôm đầu nhăn nhó, Khoa cảm thấy vô cùng xót xa.
-Đừng cố suy nghĩ nữa được không An?
Vừa đúng lúc Thái ra ngoài mua thức ăn về, Khoa vội gọi anh vào.
-Anh kiểm tr.a thử xem sao cậu ấy đau đầu dữ dội thế?
-Không sao đâu, tác dụng phụ của thuốc thôi, em ăn ít cháo cho khỏe nhé.
An lắc đầu, hình ảnh hung tợn của Bảo cứ lướt qua đầu An làm cô không có cách nào suy nghĩ được.
-Anh cứ để đó xíu nữa em ăn, giờ em muốn yên tĩnh một xíu được không?
Không thể từ chối, hai người đàn ông ra ngoài để An một mình. Cô cố gắng suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, cô nhìn thấy Bảo lao đến, nhìn thấy thân thể trần trụi của mình và nhìn thấy từng hành động khủng khiếp của Bảo mà dấu tích vẫn còn trên người cô. Cô còn nhìn thấy sự chủ động của mình khi toàn thân nóng ran lên, cô thừa nhận mình thích Bảo nhưng không phải dùng cách này để chiếm hữu anh. Tại sao lại có lúc cô lại hành động không có lý trí như thế này chứ, tại sao cô lại trở nên tội lỗi như thế và tại sao Bảo lại đối xử với cô như vậy?
Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, cô muốn xóa bỏ ký ức ấy ngay lập tức, nếu nó cứ tiếp tục ám ảnh tâm trí cô thế này chắc cô sẽ không thể nào sống nổi.
Nghe tiếng An khóc, Khoa vội chạy vào, là do cậu không thể bảo vệ cô nên mới ra nông nỗi này.
-Khoa xin lỗi An.
An ôm chầm lấy Khoa mà khóc, những lúc như thế này chỉ có mình Khoa là chỗ dựa duy nhất của cô mà thôi. An nghĩ mình bây giờ đã không còn trong trắng nữa, cô chẳng thể nào xứng đáng để đến với bất cứ người đàn ông nào khác. Làm sao để cô có thể thoát khỏi bóng đen quá khứ này bây giờ.
-Tại sao lại đối xử với An như vậy? hức…hức…
-Quên chuyện đó đi, Khoa sẽ luôn bên cạnh An mà.
-An kinh tởm lắm đúng không?
-Không, một chút xíu cũng không.
Khoa ôm chặt lấy An mà rơi nước mắt. Cậu vẫn luôn cho rằng An là một người bạn thân thiết của mình, những việc cậu làm vẫn luôn tự biện hộ rằng đó là giúp đỡ bạn bè chứ không có bất cứ tình ý nào khác. Nhưng càng ngày Khoa càng nhận ra An quan trọng như thế nào trong lòng cậu, những lúc An vui hay buồn cậu đều muốn chia sẽ cùng cô.
Khoa có thể cười đùa vui vẻ khi thấy tâm trạng An phấn chấn hay khi cô kể những câu chuyện chẳng hề buồn cười tẹo nào.
Khoa cũng có thể rơi nước mắt khi nhìn thấy An bị tổn thương bởi những người khác.
Không những thế, Khoa còn cảm thấy lo lắng khi An bị ốm, ngay cả chỉ cần rơi một xíu máu thôi cũng làm Khoa thấy xót xa.
Khoa còn cảm thấy khó chịu khi An thân mật với một người đàn ông khác, đặc biệt là Thái.
Có khi cậu còn thấy bực giùm khi người khác trêu ghẹo hay quấy phá An.
Cậu chưa từng có ý nghĩ muốn bảo vệ người khác như thế này bao giờ, lẽ nào tình cảm của Khoa đối với An đã vượt ra khỏi giới hạn của tình bạn?
-Khoa ơi, tại sao An lại làm như thế? Anh ấy là bạn trai của chị Thùy An mà, chắc chị sẽ căm ghét An lắm phải không Khoa? An sợ…
Toàn thân An run rẩy khi nghĩ đến chuyện tối qua, cô đúng là rất xấu xa khi để thân thể như vậy trước mặt anh rể mình, rồi sau này cô còn mặt mũi nào để gặp chị Thùy An hay gặp lại Bảo bây giờ?
Nhìn thấy An xúc động như vậy, Khoa muốn nói rõ hết mọi chuyện cho An nghe nhưng cậu không thể làm vậy, bởi bây giờ tinh thần cô đang rất yếu, nếu biết chị gái mình đối xử thậm tệ thì chắc cô sẽ không chịu đựng nổi.
An cứ ôm chặt Khoa mà khóc, lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy kinh tởm mình như thế, chắc có lẽ tất cả mọi người trên thế giới này đang cười nhạo và khinh bỉ loại con gái như cô. Tại sao ngay khi biết Bảo nhầm lẫn hai chị em cô không nói cho Bảo biết, không chạy ra khỏi phòng chứ? Chắc chắn bây giờ Bảo đang rất ghét, rất xem thường cô, tim đau đến mức dường như không thở nổi, cô phải làm thế nào mới có thể làm giảm những nỗi đau này đây?
…
Em tự trách mình trong đêm,em để nỗi nhớ ấy xen vào những cố gắngđể cho tim mình được bình yên như ban đầu.Giữa những tháng ngày xa nhau,cảm nhận từng chút cô đơn thấm vào.Ngửa tay đưa lên trời cao,che màu nắng chói qua mắt.Em chỉ muốn ngủ yên và được ngủ yêntrong vòng tay anh.Đôi tay ngày ấy che chởnhững nắng mưa khỏi bờ vai em hao gầy.Đến bao giờ em thoát khỏi những vấn vươngtừ hơi ấm quen thuộc ?
Để có thể yên bìnhngủ ngon qua ngày mai đến!
Bước chân nào hướng em đi vềphía chân trời màu vui hơn ?Nơi có hạnh phúc và từng tiếng hátru em vào sâu những giấc mộng.Giấc mơ cùng anh bên nhauchẳng cách xa thêm lần nào nữa trong đời.Dù có sống mãi trong giấc mơ,em chẳng hối tiếc...
Đến bao giờ em thoát khỏi những vấn vươngtừ hơi ấm quen thuộc?Phải chi thức dậymà chẳng nhớ điều gì về nhau
Phải chi thức dậymà chẳng nhớ điều gì về nhau
…