Chương 87
Cả đêm không ngủ được nên mới sáng sớm mặt trời chưa xuất hiện An đã thức dậy chuẩn bị đi học rồi. Nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, cứ hễ mỗi lần nhắm mắt lại thì nụ cười ấm áp của Khoa lại hiện ra làm cô cứ tự mỉm cười một mình y chang bị bệnh, cũng đúng thôi mãi đắm chìm trong hạnh phúc thì làm sao mà ngủ được chứ.
An mở cửa, tận hưởng bầu không khí trong lành của buổi sáng sớm. Mặt trời đã bắt đầu ló dạng chiếu từng tia nắng yếu ớt xuống lòng đường, đẹp đẽ, tĩnh lặng. Cô nhìn thấy Khoa đằng sau những tòa nhà cao tầng kia, tưởng tượng ra gương mặt tuấn tú lúc ngủ của cậu mà cảm thấy hạnh phúc.
Chỉ một lúc nữa thôi cô sẽ được gặp cậu, được ngồi đằng sau ôm cậu trên mọi nẻo đường mà đã từ lâu rồi không được tận hưởng cảm giác yên bình ấy.
-Hôm nay chắc bão to lắm đây.
Nhìn thấy đứa con gái tâm tình vui vẻ mới sáng sớm đã chuẩn bị đi học nên ông Tân trêu chọc.
An ngây thơ không hiểu.
-Mùa nắng mà có bão hả ba?
-Ừ, tại có người trời còn tờ mờ mà đã dậy đi học rồi.
Bị ba trêu chọc, An đỏ mặt chạy tới ôm tay ba nhõng nhẽo.
-Chọc quê con nha.
-Ai biểu hôm nay cô lạ quá chi. Ngồi xuống đây ba có chuyện muốn nói.
An ngoan ngoãn ngồi xuống, cô cũng đoán được ba muốn biết chuyện của cô và Khoa vì hai đứa chia tay khóc lóc ỉ ôi, đùng một cái bất ngờ tình cảm thắm thiết thì làm sao không lạ được.
-Chuyện con với thằng Khoa là sao?
Nghe ba hỏi, An chậm rãi kể lại mọi chuyện nhưng tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện Đức và chi phí phẫu thuật vì sợ ba buồn rồi lại sinh bệnh nữa.
-Chuyện tình cảm của hai đứa ba không can thiệp nhưng ba không muốn con gái ba đau khổ, chỉ cần con được hạnh phúc là ba yên lòng rồi. Đừng giống như ba và mẹ, lấy nhau vội vàng để rồi tan vỡ khiến hai đứa con gái bị tổn thương nặng nề. Ba không phải là một người cha tốt mang đến cho con một cuộc sống đủ đầy như những người khác nhưng tình thương của ba dành cho con thì hơn tất cả mọi điều trên đời này. Vì thế, con nhất định phải hạnh phúc nếu không ba sẽ không yên lòng đâu.
Những lời nói đầy yêu thương của ba làm An cảm động rơi nước mắt. Đối với An, “ba không hoàn hảo nhưng ba vẫn yêu thương cô theo cách hoàn hảo nhất”, cho dù tất cả mọi người đều ghét bỏ hay khinh thường cô thì trong mắt ba, cô vẫn là đứa con gái ngoan hiền.
Ba mang cô đến thế giới rồi cho cô món quà quý nhất đó là niềm tin vào bản thân và cuộc sống khó khăn này. Ba hi sinh hạnh phúc đơn giản của mình để con gái không phải sống trong cảnh dì ghẻ con chồng, nhiêu đó cũng đủ chứng minh ba yêu cô đến mức nào.
-Con không cần giàu có, không cần vật chất gì cả, con chỉ cần ba khỏe mạnh để mãi bên cạnh con là đủ rồi.
Ông Tân rớt nước mắt ôm đứa con gái nhỏ vào lòng.
Có những thứ cho dù có giá trị đến đâu cũng không thể thay thế được tình cảm cha con bởi nó là vô giá.
Có những tình cảm cho dù có thiêng liêng đến đâu vẫn không thể so sánh với tình cảm gia đình.
Có những người cho dù yêu thương mình nhiều như thế nào đi chăng nữa vẫn không ai thay thế được người cha.
Có những tình yêu đối diện những thách thức của cuộc sống thì không còn bền vững theo thời gian nhưng tình yêu cha dành cho con cái vẫn không bao giờ phai nhạt.
…
-Con chào bác.
Khoa bất ngờ xuất hiện đúng lúc An đang khóc, cô vội quệt nước mắt rồi tạm biệt ba đi học.
Nhìn hai con mắt thâm quầng của cô là Khoa thấy không được vui rồi.
-Tối không ngủ hay sao mà hai con mắt đen thui vậy hả?
-Tại em vui quá không ngủ được luôn. Hì hì.
An chớp chớp mắt đáng yêu đến nỗi Khoa không thể không cười được, mà Khoa cũng chỉ làm bộ vậy thôi chứ cậu đêm qua cậu hạnh phúc quá nên cũng có ngủ được đâu.
-Lại nhõng nhẽo với ba nữa hả? Anh chưa thấy ai nhiều nước mắt như em luôn đó.
-Lúc trước đâu có nhiều vậy đâu, từ khi yêu anh mới bị vậy đó.
-Hôn cho một cái bây giờ chứ ở đó nói gì cũng cãi. Hôm nay hai đứa mình đưa nhau đi trốn hen.
Khoa dụ dỗ, lâu lắm lắm rồi hai người không có thời gian vui vẻ bên nhau mặc dù biết năm cuối dễ gì dụ được cô trốn học.
Đúng y chang như Khoa dự đoán, An từ chối ngay lập tức.
-Để chủ nhật đi anh, em không trốn học đâu.
An dứt khoát vậy Khoa biết có năn nỉ cách mấy cũng không có tác dụng đâu nên phải dùng chiêu mới mong dụ được con nhỏ này.
-Mấy ngày nay anh cứ thấy bên ngực trái đau nhói, khó thở nên muốn rủ em đi khám bệnh nhưng em đi học thôi khỏi cũng được.
Nhìn thấy bộ mặt đáng thương của Khoa, An khẩn trương thấy rõ.
-Anh tự đi khám một mình được không? Anh làm em lo lắng quá.
-Thôi, anh không vô bệnh viện một mình đâu, sợ lắm. Lên xe anh chở đi học.
Khoa bấm bụng cười thầm, cậu thừa biết tính An thế nào mà dễ gì không sập bẫy được.
Phân vân một chút xíu, cuối cùng An cũng đồng ý đi với Khoa.
-Vậy thôi để em đi khám với anh.
Con mồi đã trúng kế, khỏi phải nói Khoa vui cỡ nào. An thì lo lắng, còn cậu thì vừa chạy xe vừa huýt sáo làm cô thấy lạ.
-Bị bệnh mà sao anh vui dữ vậy hả?
-Không phải anh vui vì bệnh mà vui vì có em ngồi sau xe đó.
An mỉm cười tựa đầu vào lưng Khoa, cậu không biết rằng chỉ cần được như thế này thì cho dù có đi tận cùng trái đất cô cũng sẽ hạnh phúc đi theo cậu.
Khoa chở An đi ra ngoại ô thành phố, An cảm giác hình như có gì không đúng thì phải.
-Ơ, mình đi đâu vậy anh? Ngoài này đâu có bệnh viện.
-Anh nói ra em không được giận anh nha.
-Đừng nói là anh lừa em đó.
-Không phải lừa, chỉ là anh muốn có thời gian vui vẻ bên cạnh em nên mới nói dối như thế. Hai đứa mình bao lâu rồi không gặp cho nên….
Cố lấy giọng đáng thương nhất để An mủi lòng nhưng càng nói An càng bực, không ngờ cậu dám to gan lừa cô như thế.
-Dừng xe đi.
Biết An giận thiệt, Khoa nài nỉ.
-Anh xin lỗi người yêu, lần sau anh sẽ không bao giờ làm như thế nữa.
-Chơi gì kỳ vậy hả? Có biết anh nói như thế em lo cho anh thế nào không? Ba đã từng bị đau giống như vậy nên em cũng sợ anh…
An bật khóc làm Khoa có thấy mình có lỗi kinh khủng, chắc cô đã rất sợ khi nghĩ cậu bị bệnh giống ba mình.
Khoa dừng xe, quay người lại ôm lấy cô.
-Anh xin lỗi đã làm em lo lắng, đừng giận anh nha.
-Hứa với em rằng anh không được xảy ra chuyện gì, nếu không em sẽ không sống nổi đâu.
Dịu dàng hôn lên trán An, Khoa cảm thấy mình thật hạnh phúc và may mắn khi được yêu cô, người con gái ấm áp nhất trên đời này.
-Anh hứa. Ngoan, đừng khóc nữa. Anh chở đi chơi nha.
-Mình đi đâu anh?
-Đi đến chỗ vắng vẻ để…
-Anh muốn đi vệ sinh à?
Tụt cả hứng với nhỏ này, Khoa búng nhẹ vào trán An rồi chở cô đi đến một dòng suối trong vắt xinh đẹp. Ở đây có thể nghe tiếng nước chảy qua những khe đá, một thanh âm của thiên nhiên làm người ta dễ chịu khác hẳn với tiếng còi xe hàng ngày.
Ở giữa con suối còn có một cây sung to lớn vắt ngang qua, có thể đứng giữa bầu trời trong xanh nhìn ngắm thiên nhiên xinh đẹp quả thật rất yên bình.