Chương 91

Toàn thân An gần như sụp xuống, cô đứng bất động, cố mím môi để không bật ra tiếng khóc lúc này, chẳng lẽ vết thương ở đầu khiến người ta thay đổi luôn cả tình cảm hay sao.


Nước mắt bỗng dưng không kiềm được mà rơi xuống, cô quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào hai người đối diện. Đây là bệnh viện mà tại sao họ lại ngang nhiên làm như thế, đây là Khoa mà An yêu hay sao?


Bao nhiêu thứ cầm trên tay rơi đổ khắp sàn, An đứng đơ người chờ đợi sự giải thích từ Khoa, cô không thể tin rằng Khoa lại phũ phàng như thế, cậu không thể trong một thời gian ngắn đã có thể đến với người con gái khác được.


Nhưng Khoa hoàn toàn yên lặng, cậu nghẹn giọng không thể thốt nên lời vào lúc này. Quyết định hành động như thế Khoa biết sẽ làm An tổn thương lắm nhưng thật sự cậu không còn cách nào khác. Người cậu yêu thương đang đứng run rẩy ở kia, cậu thật sự muốn chạy đến ôm lấy thân hình ấy để nói với cô rằng “anh yêu em, cuộc đời này anh chỉ yêu duy nhất mình em” nhưng lại không làm được, vở kịch cậu bày ra đã sắp thành công nên ngay lúc này đây cậu phải cương quyết nhất.


Không khí trầm mặc bao trùm, đến cuối cùng không chịu được nữa An mới lên tiếng, cô muốn biết sự thật đằng sau hành động của Khoa là gì.
-Anh, hai người….
-Anh xin lỗi..
Nghe xong ba chữ từ Khoa, An cảm thấy tim mình đau dữ dội, cảm giác toàn thân không còn chút sức lực nào, cô ngã xuống sàn ngất đi.


Khoa hốt hoảng không màng đến vết thương của mình lao tới đỡ An dậy, toàn thân cô mềm nhũn làm cậu đau xót tự trách bản thân mình.
-Bác sĩ, bác sĩ….


available on google playdownload on app store


Khoa không biết làm gì vào lúc này ngoài việc gọi bác sĩ, cô gái tên Thư mà Khoa nhờ giúp đỡ ấy cũng chỉ biết lắc đầu cảm động trước tình yêu của hai người rồi ra ngoài.
-Cô ấy bị ngất à?


Bác sĩ cùng với cô y tá nghe tiếng gọi chạy vào, nhìn thấy Khoa hốt hoảng khẩn trương họ cũng rối theo.
Sau vài thao tác kiểm tra, họ chẩn đoán An bị suy nhược nên cần được nghỉ ngơi và bổ sung thực phẩm dinh dưỡng.
-Đưa cô ấy qua phòng bên kia.


Vị bác sĩ nói với cô y tá, Khoa mắt vẫn không rời khuôn mặt phờ phạc của An, giọng có chút không hài lòng.
-Để cô ấy ở đây.
-Không được, anh đang…
-TÔI ĐÃ NÓI ĐỂ CÔ ẤY Ở ĐÂY, CÁC NGƯỜI CÓ NGHE RÕ KHÔNG HẢ?


Khoa bực tức hét lớn lên làm hai người cảm thấy sợ hãi, họ truyền dịch cho cô xong cũng không dám ở lại lâu trong phòng.


Ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy An xanh xao mệt mỏi Khoa cảm thấy xót xa, mới có mấy ngày mà cô đã tiều tụy như thế này rồi. Có lẽ cô đang rất đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần vậy mà một thằng đàn ông như cậu chẳng làm được gì để gánh bớt nỗi đau của cô.


Khoa hối hận lắm vì bản thân không cẩn thận để xảy ra tai nạn, đến cuối cùng cậu vẫn không thể thực hiện được lời hứa của mình.


Rồi sau này, ai sẽ đưa rước An đi học? Ai sẽ nhắc nhở cô mặc áo ấm khi trời lạnh? Ai sẽ mua thuốc khi cô bị ốm? Ai sẽ lau nước mắt khi cô buồn? Và ai sẽ nắm tay cô khi cảm thấy cô đơn?
Ngay cả những việc nhỏ nhặt như vậy Khoa còn không làm được thì làm sao mang lại cho cô một cuộc sống hạnh phúc.


Khoa nắm lấy tay An để mặc cho nước mắt mình rơi xuống, con tim đau đến tê dại khi phải rời xa cô gái bé nhỏ này.
“Em yêu à, có lẽ đây là lần cuối cùng anh được gọi em như thế. Anh yêu em nhiều lắm ngay cả trong giấc mơ cũng nhìn thấy em, thời gian không làm vơi đi tình yêu ấy nhưng nó càng sâu nặng hơn.


Nhưng cũng chính vì yêu em nên anh không muốn em chịu khổ thêm một ngày nào nữa, một người tật nguyền như anh chỉ là gánh nặng thêm cho em mà thôi. Nếu có thể được, hãy quên tất cả những gì mình từng có với nhau, để nó đi vào quá khứ như chưa từng tồn tại, anh không muốn em cứ nhìn về nó mà quên mất đi tương lai của mình.


Anh là một người tồi tệ vì đã không thể cùng em đi đến cuối con đường nhưng điều duy nhất anh có thể làm là dõi theo và cầu chúc cho em hạnh phúc. Hãy sống vì bản thân mình cũng đừng nghĩ đến anh vì anh hoàn toàn không xứng đáng.


Có được em trong cuộc đời là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh. Cảm ơn em vì đã mang đến cho anh khoảng thời gian ngọt ngào, cảm ơn em vì đã thay đổi cuộc đời anh, cảm ơn em vì những điều tốt đẹp em đã dành cho anh.


Cho dù cuộc sống sau này có thế nào đi chăng nữa, cho dù thời gian có bào mòn tất cả mọi thứ nhưng em vẫn luôn là người duy nhất trong tim anh, là người mà không có bất cứ một ai có thể thay thế được.
Hãy sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ em nhé. Anh yêu em.”






Truyện liên quan