Chương 82: Cuộc chiến bắt Thụ (6)
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Dưỡng bệnh được một, hai ngày, Nhiếp Bất Phàm lại sung sướng vui vẻ như cũ. Minh đế hoài nghi, tên này có phải đã tuluyện được một thân công phu kim thương bất hoại (*)?Bởi vì, sau này trong quá trìnhthử độc, mấy con gia súc ăn những món ăn nhiễm độc đó, tất cả đều bỏ mạng trongvòng nửa nén nhang. Loại kịch độc này quả thực làm người ta phải khiếp sợ.
(*) Kim thương bất hoại: đao kiếm độc dược không gì hủy hoại được.
Mà Nhiếp Bất Phàm lại có thểtự mình tiêu trừ độc tố, đúng là quá mức khó tin!Vì thế, Phiền Lạc đặc biệtlấy máu của hắn đi làm vài thí nghiệm, cố gắng tìm ra một lời giải thích hợplý.
Minh đế sau một ngày thươngnghị cùng với các đại thần, tâm tình có phầm bực dọc.
Trở lại tẩm cung cũng làlúc đêm đã về khuya, cung nữ đi tới hầuhạ hắn thay y phục, thái giám ở một bên nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng, vị thịthư kia hiện đang ngủ trên long sàng của người. ”
“Phải không. ”
Minh đế ngữ điệuôn hòa, thay xong thường phục liền bước vào nội phòng. Nhìn lướt qua màntrướng, chỉ thấy một bóng người đang ôm gối ngủ say sưa. Người nọ vẻ mặt an tường, khóe miệng như đang cười, hoàn toàn nhìn không ra một chút dấu hiệu của người từngtrúng kịch độc.
Phiền Lạc đã từng nói với hắn, người trúng loại độc này trước khi ch.ết sẽ đau đớn tột cùng, tựa như bị ngàn ngọnlửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng. Mặc dù người này thể chất đặc biệt, nhưng trướckhi độc giải hoàn toàn, chắc chắn cũng chịu nhiều thống khổ. Người bình thường, trong một đoạn thời gian ngắn lúc trước khi vong mạng, đều là không tài nào chịuđựng được, mà tên kia thế nhưng mỗi ngày đều kiên trì cố gắng duy trì nét cười. Nếu không phải nhìn thấy sắc mặt trắng bệch vàôi không ngừng toátr.a của đối phương, bản thân hắn có lẽ sẽ không chú ý tới những đau đớn mà ngườikia phải âm thầm chịu đựng.
Hoàng đế vươn tay sờ lên mặthắn, ánh mắt nhu hòa. Nếu như không có hắn, lúc này chính mình đã trúng độc mà bỏmạnh rồi. Sát tâm của kẻ muốn hành thích quân vương thập phần kiên quyết, một lầnkhông thành tất sẽ có lần thứ hai. Kẻ này thủ đoạn nham hiểm, tâm tư kín đáo, gây án cũng không để lại bất cứ dấu vết nào, thật sự là khó đề phòng. Cứ như vậy, sau này chỉ e ngay cả lúc ngủ cũng không thể nào yên tâm an giấc.
“Ân?Ngươi đã trở lại. ”
NhiếpBất Phàm xoa xoa con mắt, mơ màng nhìn người bên giường.
“Đúng, Trẫm đã trở lại. ”
Nhiếp Bất Phàm xê dịch thânthể vào bên trong giường, chừa ra một chỗ, vỗ vỗ nói, “Ngủ sớm đi. Đừng nói takhông phúc hậu mà chiếm đoạt giường của ngươi. Trời lạnh như thế, ta đây là cólòng tốt giúp ngươi làm ấm giường thôi. ”
Minh đế cười ra thành tiếng, nghiêng người chui vào trong chăn, lập tức cảm nhận một luồng khí ấm áp bao bọclấy toàn thân thể, lỗ mũi còn phảng phất mùi hương của người bên cạnh vương vấntrên gối đầu, quả thực khiến cho người ta cả thân lẫn tâm đều thư thái.
“Tiểu Bảo, sau này tiếp tụclàm ấm giường cho trẫm đi. ”
Minh đế ôm hắn vào trong ngực, thân thiết ngửi ngửimùi hương trên cổ đối phương.
“Khó mà làm được. ”
Nhiếp BấtPhàm rụt rụt cổ, lẩm bẩm nói, “Ta còn có rất nhiều việc phải làm, không có thờigian. ”
“A?Ngươi có việc gì đểlàm. ”
Hoàng đế cười cười, rất có hứng thú hỏi thăm.
Nhiếp Bất Phàm mở mắt, nghiêm túc nói, “Rất nhiều, rất nhiều, không đếm xuể. ”
“Ha ha. ”
Hoàng đế xoa xoa đầuhắn, “Chẳng lẽ còn bận rộn hơn so với một quân vương như trẫm sao. ”
“Cái này không giống. ”
NhiếpBất Phàm cười nói, “Ngươi bận chính là chuyện quốc gia đại sự khiến lòng ngườimệt mỏi, còn ta bận lại là việc hưởng thụ khoái lạc nhân sinh. Ngươi gánh vác mộtthân trọng trách, còn ta một đời tự do. ”
“Nghe thế, trẫm tựa hồ cònkhông được bằng ngươi. ”
“Đương nhiên không bằng ta. ”
Nhiếp Bất Phàm đắc ý nhướn đuôi lông mày, sau đó lại dùng giọng điệu hả hê cườitrên nỗi đau của người khác, nói, “Chấp nhận đi, ai bảo người là hoàng thượng chứ. ”
Minh đế nhìn bộ dạng đắc ýrất ngứa đòn của tên kia, nhịn không được véo má hắn một phen, hung hăng nói, “Trẫmquyết định rồi. Từ nay về sau giữ ngươi lại bên người, cho ngươi lao tâm lao lực, ngày ngày thức khuya dậy sớm cùng với trẫm. ”
Nhiếp Bất Phàm xoa xoa cáimá bị véo phát đau, khinh bỉ nói, “Ngươi còn là hoàng thượng sao!Cư nhiên lạinhỏ mọn như vậy, không để người khác sống tốt hơn ngươi a. ”
“Ngươi càng lúc càng to ganlớn mật, lại dám nói năng như thế với trẫm. ”
Minh đế giả bộ phẫn nộ, một tay giữlấy người kia, xoay mình đè hắn dưới thân, hung hăng cắn một cái lên bả vai hắn.
“Đau. ”
Nhiếp Bất Phàm chunchun cái mũi, dùng cả tay cả chân vùng vẫy muốn thoát khỏi tên khổng lồ này.
Minh đế ánh mắt thâm trầmsâu sắc, ngắm nhìn con thú hoang dã bé nhỏ đang ngọ nguậy trong lồng ngực củamình, lại nhớ tới đoạn thời gian hoan ái ngày trước, không khỏi dục hỏa đốt người.
Đang muốn hành động, người trong ngực lại bất chợt khựng lại động tác.
Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt quỷ dịtheo dõi vị đế vương trên thân. Hắn cảm nhận rõ rệt có một vật cứng rắn đang đặtngay tại bụng dưới của mình, mà nhiệt độ nóng bỏng của nó cơ hồ có thể làm bỏngcả da tay. Rõ ràng, người nào đó chính là đang động dục.
“Hoàng thượng, ngươi không phải sẽ thi bạo với mộtngười vừa mới lành bệnh còn đang yếu ớt vô lực chứ. ”
“Trẫm sao có thể đành lòngthi bạo ngươi. ”
Minh đế xấu xa chọc chọc vài cái, trầm thấp nói, “Ngươi phải biết, bản lĩnh của trẫm nhất định có thể khiến cho ngươi dục tiên dục tử. ”
“Không cần. ”
Nhiếp Bất Phàmkéo cái gối đầu lại ngăn cách giữa hai người, kỳ quái nói, “Nhìn ngươi vẻ mặtxanh xao, rõ ràng là mệt đến không thể chịu nổi, vì sao còn muốn ra vẻ nam tínhtinh lực dồi dào mà cố gắng chống đỡ làm chi?Nghe ta khuyên một câu, yên ổn ngủđi. ”
Minh đế chán nản, cắn răngnói, “Trẫm ngược lại muốn ngươi xem thử, rằng trẫm có phải là đang ‘cố gắng chống đỡ’hay không!”Nói xong, hắn liền triển khai đủ loại công kích ve vãn, cắn, nắm, xoa, bóp khắp trên ngườiđối phương, chiếm đất mở đường công thành khai lũy.
Nhiếp Bất Phàm bị làm chotoàn thân mễm nhũn, trong một phút sơ ý đã bị người nào đó thần tốc tiến quân, bắt đầu tung hoành ngang dọc.
Minh đế không ngừng thay đổitư thế công kích, thao tác thô bạo mà phóng túng. Màn trướng bán trong suốtkhông che đậy nổi vẻ kiều diễm nơi long sàng, tẩm cung tràn ngập nhữngtiếng da thịt va chạm và thanh âm rên rỉ đứt quãng khiến cho người ta mặt đỏtim đập.
Minh đế so với những ngườikhác, tính xâm chiếm càng là mãnh liệt hơn, vô luận là thể lực hay kỹ năng cũngđều vượt trội phi phàm. Dù là Nhiếp Bất Phàm cũng có chút chịu không nổi, chỉ hậnkhông thể lấy dây thừng thít vào cổ tên dã thú kia mà kéo ra. Lúc khoác longbào tốt xấu gì cũng có thể nhìn ra là một con người, như thế nào vừa lên giườngđã hoàn toàn thú hóa, không hề che giấu một chút dục vọng nào.
“Ta sắp phát độc rồi!” NhiếpBất Phàm gào thét.
“Có trẫm ở đây, đảm bảongươi không ch.ết. ”
Minh đế tiếp tục luận động, kiên trì không gì lay chuyển được.
Nhiếp Bất Phàm khó khăn gấpđược cẳng chân, thừa lúc Minh đế đang chìm vào dục vọng, trực tiếp đạp thẳnglên mặt hắn.
Minh đế dừng lại một chút, gạt chân hắn sang một bên, bực bội nói, “Từ trước tới nay chưa thấy tên nào thôlỗ như ngươi vậy. ”
“Ta thô lỗ. ”
Nhiếp Bất Phàmkhông thể tin được nói, “Ngươi còn không biết ngượng mà nói ta thô lỗ. ”
“Ngươi chẳng lẽ không biếthưởng thụ sao. ”
Minh đế xoay nghiêng người hắn mà tiến vào, có chút đắc ý nói.
Nhiếp Bất Phàm kêu lên mộttiếng đau đớn, hai gò má ửng hồng. Hắn ôm lấy cái gối, thân thể không tự chủ được mà đong đưa theo động tác của đối phương.
Hắn không chịu yếu thế nói, “Có bản lĩnh liền bắn đi, nhịn thì có cái gì là giỏi. ”
Minh đế ghé sát vào lỗ taihắn, trầm thấp nói, “Vài cái đã bắn thì không gọi là bản lĩnh. ”
“Vậy ngươi định làm baonhiêu cái mới bắn. ”
Nhiếp Bất Phàm híp mắt hỏi.
“Ít nhất cũng phải tái chiếnba trăm hiệp. ”
Minh đế khí thế ngút trời.
“Hừ. ”
Nhiếp Bất Phàm hừ lạnhmột tiếng, kẹp chặt chân, hậu huyệt lập tức co rút lại.
Minh đế hít sâu một hơi, khẽmắng, “Ngươi!Tên này!”Sau đó hắn dùng sức mở rộngchân người kia, rút ra, rồi lại tiến vào. Cứ vài lần như thế, bất chợt hắn cảmgiác thân thể chấn động một hồi, một dòng nhiệt lưu mạnh mẽ phun trào…“Ha ha ha. ”
Nhiếp Bất Phàmđấm cái gối cười sằng sặc.
Minh đế hai tay chống bên cạnhthân thể người kia, dục vọng vẫn còn chôn sâu trong thân thể hắn, ánh mắt như bắnra lửa.
“Bây giờ ngủ được chưa. ”
Nhiếp Bất Phàm ngừng cười, nghiêm chỉnh hỏi.
Minh đế không nói lời nào, chỉ một mực âm trầm quan sát hắn.
Nhiếp Bất Phàm không đếm xỉađến ánh mắt hừng hực lửa dục của đối phương, tự mình rút hạ thân ra, cũng khôngthèm để ý tới dịch thể đang chảy ra từ một chỗ nào đó ở bên dưới, lách người rakhỏi hai cánh tay người kia, cuộn chăn lăn tới một mép giường.
“Ngươi không ngủ, ta ngủ. ”
Minh đế nhìn bộ dạng nhưkhông đau không ngứa này của hắn, đột nhiên có loại cảm giác vô cùng thất bại, chẳng lẽ là công lực của chính mình tụt hậu rồi sao?Thế mà lại liên tục bạitrước tên này!Lúc này, Nhiếp Bất Phàm lạixoay đầu lại, lần nữa hỏi, “Ngủ không. ”
Minh đế chán ghét mà nhìn từngvệt mồ hôi trên thân thể mình, cau mày nói, “Tắm rồi ngủ tiếp. ”
Nói xong trựctiếp ôm ngang lấy Nhiếp Bất Phàm, cả hai người thân thể trần truồng đi thẳng vềphòng tắm ở cách gian.
Trong lúc tắm rửa, đươngnhiên lại phát sinh một hồi đại chiến, nhưng là Minh đế thực sự quá mệt mỏi, sau khi làm xong liền dựa vào bờ vai Nhiếp Bất Phàm mà ngủ gục.
Nhiếp Bất Phàm không có cáchnào khác, đành phải để thái giám giúp đỡ đưa người về lại long sàng, mà chínhmình cũng đi tới nằm thẳng cẳng.
Hôm nay coi như xong, đêmmai không thể lại cùng với vị hoàng đế lão huynh này đồng sàng cộng chẩm nữa.
Ngày hôm sau, Minh đế tỉnhdậy trong tiếng gọi như chim hót của thái giám. Cơn buồn ngủ kéo tới dày đặchơn, hắn cảm nhận hơi ấm của người trong ngực, lần đầu tiên nảy sinh cảm giáclười biếng.
Hắn đấu tranh tư tưởng mộthồi, cuối cùng hạ lệnh, “Thông báo tới chư vị khanh gia, buổi triều sớm hômnay hủy bỏ. ”
“Hoàng thượng, chuyện này…”Thái giám nhìn người đang nằm trong ngực vị hoàng đế, có chút do dự.
Minh đế ánh mắt lãnh khốcmà sắc bén quét tới, thái giám lập tức á khẩu, thối lui vài bước rồi lui ra.
“Bây giờ bị ngươi làm hại rồi. ”
Minh đế nhéo nhéo cái mũi của Nhiếp Bất Phàm, ôn nhu nói.
Hắn nhắm mắt lại, ôm lấyngười kia an an tĩnh tĩnh mà hưởng thụ thời khắc thư thái ung dung này, chỉ mộtlát sau lại chìm vào giấc ngủ.
Vừa ngủ, Minh đế liền ngủ thẳngmột mạch tới trưa mới rời giường. Đây là chuyện từ khi hắn đăng cơ đến nay chưabao giờ có.
Thả lỏng gân cốt, hoàng đếchỉ cảm thấy khắp người khoan khoái lạ lùng, một chút buồn bực cũng không hềcó.
Sau khi được cung nữ hầu hạrửa mặt chải đầu xong xuôi, hắn đi ra khỏi phòng ngủ, đã thấy Nhiếp Bất Phàmđang ngồi ở bên bàn ăn cháo. Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu lênthân thể người kia, giống như phủ thêm một tầng kim sa lấp lánh. Người nọ khóemiệng cong lên, nét cười tươi sáng chói lọi như ánh mặt trời.
Minh đế ánh mắt chuyên chú, nhưng giọng điệu lại giả bộ không vui, nói, “Dùng bữa cũng không chờ trẫm. ”
Nhiếp Bất Phàm bĩu môi, “Tathân thể mới khỏe, chỉ có thể ăn nhẹ một chút, hoàng thượng cũng không cần phảicùng ta ăn kiêng. ”
Tuy nói thế, nhưng khi hắn ăncháo, mặt mày nhìn đến là hớn hở, con mắt khóe miệng đều cong như một mảnh trăngđầu tháng.
Minh đế nhìn mà thấy thèmăn, bước tới nắm lấy cổ tay đang cầm thìa của hắn, cúi người húp một hớp cháo.
“Ân, cũng được. ”
Minh đếbình tĩnh nhận xét.
Nhiếp Bất Phàm trừng mắtnhìn hắn, cung nữ và thái giám xung quanh nhất loạt lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Cũng mang cho trẫm một phầncháo trắng đi. ”
Minh đế ra lệnh.
Chỉ một chốc, đồ ăn thức uốngtừng món được bày lên trên bàn.
“Thoạt nhìn không có vấn đềgì. ”
Nhiếp Bất Phàm nâng đũa, cười hì hì nói, “Không ngại để ta nếm thử trướcchứ. ”
Minh đế còn chưa trả lời, hắnđã không hề khách khí mà bắt đầu nếm.
Thái giám đang định nhắc nhởthì Minh đế lập tức phất tay, để mặc cho hắn nhấm nháp.
Nhiếp Bất Phàm mỗi món đềuđộng đũa một lần, thức ăn vốn dĩ tinh mỹ xinh đẹp lại bị hắn khuấy trộn tan tành. Sau cùng, hắn tiếc nuối nói, “Mùi vị không tệ, đáng tiếc quá nhiều dầu mỡ, khôngthể ăn nhiều. Hoàng thượng, người dùng đi. ”
Thái giám bên cạnh rốt cuộcnhịn không được, cả giận nói, “Ngươi làm cho thức ăn của hoàng thượng biếnthành như vậy còn ăn thế nào?Hoàng thượng, nô tài đổi lại đồ ăn cho người. ”
“Không cần. ”
Minh đế nhìn mấymón ăn trên bàn, khẽ nhíu mày.
“Hoàng thượng cứ thong thảdùng bữa, Tiểu Bảo cáo lui trước. ”
Nhiếp Bất Phàm đứng dậy hành một cái lễ nhìnkhông ra lễ, sau đó ngay dưới sự ngầm ưng thuận của hoàng đế và trước con mắttrợn tròn của công công mà chầm chậm rời đi.
“Hoàng thượng, ngài đối vớihắn quá mức nhân từ rồi. ”
Thái giám bất mãn nói.
Minh đế cười mà không nói, cầm đũa lên chuẩn bị dùng cơm. Bất chợt chiếc đũa thoáng khựng lại trên khôngtrung, vẻ mặt hoàng đế vô cùng bất định.
“Hoàng thượng, người làmsao vậy. ”
Thái giám hỏi.
“Không sao. ”
Minh đế hạ mắt, chậm rãi gắp đồ ăn bỏ vào miệng, từ từ nhai nuốt.
Nguyên lai vừa rồi là hắnmuốn giúp chính mình kiểm tr.a xem đồ ăn có độc hay không?Minh đế trong lòng bỗngdâng trào một hồi xao động không hiểu vì đâu.
Mà ở bên kia, Nhiếp Bất Phàmtức tối tự nhủ, “Về sau mỗi bữa cơm đều phải tìm cách khiến cho hắn nuốt khôngtrôi, xem hắn còn nhiều sức lực mà làm chuyện xấu nữa hay không!”Ngày tiếp theo, Minh đếchính thức tiếp kiến sứ giả Hy Đồ quốc. Hôm ấy cả hoàng cung đều nghe được tiếnghổ gầm đinh tai nhức óc, thái giám cung nữ kéo tới vây xem mà kinh hãi từng hồi, ngay cả đám đại thần cũng có người không nhịn được mà thâm tâm sợ sệt.
Sứ giả vẻ mặt ngạo nghễ màthỉnh cầu được công khai biểu diễn một màn mãnh hổ vồ mồi, rõ ràng muốn phôtrương dã tính hung hăng khó thuần của Bạch Hổ. Danh nghĩa là biểu diễn, nhưngkỳ thực chính là muốn thị uy.
Minh đế bất động thanh sắc, suy nghĩ một chút liền đáp ứng, đáy mắt lộ ra một tia hưng trí.
Quốc sư Phiền Lạc có tráchnhiệm chủ trì đại cuộc, liền ấn định địa điểm biểu diễn tại Hành cung ngoạithành phía Tây Yên Thuấn, thời gian là ba ngày sau, đến lúc đó sẽ mời tất cảquyền quý trong thành và danh môn vương tộc tới tham quan.
—