Chương 8
"Ba!! Con tìm thấy rồi!"
Gia Ngọc giơ cao hộp cứu thương lên, nhún nhảy huýt sáo lại gần người đang im lặng ngồi trên giường. May quá, cô chỉ sợ ông chờ lâu sẽ bỏ đi. Nhưng khi thấy ông đang cầm chiếc hộp kia, cả người đều hoá đá. Người ta nói tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa là đây chứ đâu. Ẩn ẩn thấy khoảng cách giữa ba và cô vừa rút ngắn lại được một chút xíu lại bị kéo xa vạn dặm, Ngọc chảy xuôi hai dòng lệ.
"Thẫn thờ cái gì? Ta còn rất nhiều việc phải làm."
Chu Khải Phong vẫn ung dung lạnh nhạt. Nhưng hàn khí, không, là sát khí cuồn cuộn xung quanh quá bức người a. Bàn tay lớn rõ ràng từng khớp xương thong thả dỡ trên người xuống võ trang, quân đao, súng lục, băng đạn được ông đặt ngay ngắn trên bàn. Ông nâng tay lên, cởi bỏ trên cổ tay cúc áo, sau đó cởi chiếc áo chống đạn cuối cùng, lộ ra rắn chắc cơ ngực cùng bờ vai dài rộng vững trãi. Âm thanh vải ma sát kích thích màng tai, đầu óc không khỏi nghĩ đến vài hình ảnh lả lơi. Gia Ngọc cô sắp trụ không được, hình ảnh quá mức gây nghiện, mũi cô hình như sắp chảy máu rồi a a a..
Nhìn cô tựa như con rùa rụt cổ, vành tai đều chuyển màu hống thấu, ông phát giác mình lần đầu tiên cởi quân phục lại chậm chạm như vậy. Nhưng những thứ vừa nhìn thấy trong hộp khiến ông vẫn chưa nguôi bực dọc.
"Chuẩn bị nhíp, dao, băng gạc. Gắp đạn."
"Ah vâng ạ!!"
Cô hồi thần, vội vàng mở hộp cứu thương tìm đồ. Vì bị giật mình, bước đi có hơi lộn xộn, chân nọ đá chân kia, sau đó thân hình nho nhỏ đổ ập xuống. Không cần nghĩ cũng biết tư thế cô ngã sẽ độc đáo thế nào, Gia Ngọc sợ xanh mặt.
"..."
Ặc, thế nhưng không đau?
"Không cần cảm ơn, là hệ thống tạo điều kiện châm lửa giúp cô đó ahihi."
Đáng ra cô còn cách Chu Khải Phong một đoạn dài, nhưng nhờ hệ thống tự cho mình thông minh giúp sức mà hiện tại cô đang ngã đè lên ba. Hai người cùng đổ ập xuống giường, hai tay cô đặt trên lồng ngực trần của ông, đôi chân thon thả còn xen vào giữa hai đùi đối phương, tư thế không khỏi quá mức trắng trợn. Nhìn mày ông nhăn lại một đoàn, Gia Ngọc chỉ nghĩ được một câu hỏng bét. Ông ta là loại người nào?
"Ba.. con xin lỗi, con bất cẩn quá. Vết thương cu..ả.."
Gia Ngọc quên hết lời mình định nói, bởi hai bàn tay ông đang đặt trên vai cô. Đôi mắt nhàn nhạt chế giễu của Chu Khải Phong làm cô sợ hãi hơn bất cứ lúc nào. Ông từ từ ngồi dậy, tư thế của hai người liền trở thành cô ngồi vào lòng ông, mặt đối mặt. Trốn tránh ánh mắt lạnh buốt ấy, cô cảm thấy áp lực dồn trên vai càng ngày càng lớn. Đau. Trước mặt người đàn ông này cô nhận ra sinh mạng của mình mới yếu ớt làm sao. Ông ta vui vẻ cô có thể nơm nớp sống, ông ta không vui, cô chỉ có thể nhận mệnh. Nhưng, tại sao? Mặc kệ bả vai đau tựa như bị bóp nát, Gia Ngọc cố nở một nụ cười so với mếu còn khó coi hơn. Khoé mắt cô đong đầy nước mắt ngước lên nhìn ông. Có khó hiểu, có run sợ, nhưng cô lại chỉ nói một câu.
"Ba.. chú ý vết thương của người."
Huỵch!! Gia Ngọc ôm vai ngã nhoài trên sàn nhà. Nước mắt rốt cuộc không nhịn được lăn dài.
"Tên mẹ?"
Chu Khải Phong bất ngờ hỏi một câu. Cô nén đau nhớ tới lời anh trai từng dặn.
"Lương Gia Ngọc. Mẹ của con là Lương Gia Ngọc."
Đối phương hình như nhớ tới điều gì nực cười, khoé môi đẩy cao. Cô chỉ biết chịu đựng cơn đau ê ẩm khắp người và chờ đợi. Chờ đợi ông ta phán quyết.
Chu Khải Phong ông không phải người rảnh rỗi đến nỗi nhớ tên từng con đàn bà nằm dưới thân mình. Nhưng cái tên Gia Ngọc này khó mà quên. Lương Gia Ngọc, Lương Gia Huy, Phạm Tuấn Kiệt..
Dòng họ Lương tuy không chạy đua quân sự nhưng cũng là dòng tộc thư hương lâu đời, lão già Lương Gia Huy thời đó nuông chiều cô con gái độc nhất là chuyện cả thủ đô biết. Mối hôn sự của họ Lương và họ Phạm đúng là ăn ý, trai tài gái sắc nếu không có ông xuất hiện. Ai mà lường được một lần đi thăm hôn phu ở doanh trại, Lương Gia Ngọc lại như đại đa số thiếu nữ khác ngu dốt muốn nắm giữ trái tim thượng tướng thị huyết nổi danh lúc bấy giờ. Một lần dự tiệc trở về phát hiện bị trúng dược, bên cạnh lại xuất hiện người sẵn sàng hiến dâng, ông việc gì không nhận. Không ngờ sáng hôm sau tr.a ra mới biết ngủ phải hôn phu của cấp dưới, đã thế còn dứt không được. Ngược đời nhất là ả ta điên dại nói sẽ làm ông không quên được cái tên Gia Ngọc mà tố ngược ông cưỡng bức. Giải thích không ai nghe, ông liền thị sát cả dòng họ Lương, họ Phạm mất mặt cũng muốn đòi sống đòi ch.ết với ông, số phận không đổi. Quá trình đó, thực sự khá dài dòng nhức đầu. Nể tình ả mang thai, ông mới hạ lệnh trục xuất khỏi thủ đô tự sinh tự diệt.
Con đàn bà đó, chậc. Bên ngoài là tiểu thư đài các ê lệ, cởi đồ rồi nhiệt liệt không kém gái vũ trường. Quả nhiên, mẹ nào.. thì con nấy.
Chu Khải Phong cầm chiếc hộp trên tay, trước khuôn mặt tái xanh của cô mở nắp ra, ném thật mạnh vào người cô.
Từng chiếc thiệp, từng chiếc lá thư tay như mưa trút xuống.
"Ba, ba nghe con nói được không.."
Trong lòng ông ngọn lửa giận dữ như thiêu đốt. Lương Gia Ngọc. Chu Gia Ngọc. Chỉ cần nghĩ trong người cục bông nhỏ cũng chảy dòng máu ɖâʍ đãng không biết hổ thẹn kia, cũng chung bản tính lẳng lơ ve vãn đàn ông. Bề ngoài thì thanh thuần vô tội, nhưng bên trong chỉ muốn dạng chân cho thằng khác đè. Ông, chỉ muốn giết người.
Con gái của ta. Nụ cười của con, sự quan tâm của con, thân thể của con đã đụng chạm, đã làm say mê bao nhiêu thằng nhóc?
"Ta không biết nhà mình lại chứa thứ dở bẩn như vậy."
Hết rồi ư? Chu Khải Phong gọi cô là thứ dơ bẩn?
Ông cố lơ đi sự tuyệt vọng trong mắt con gái, cầm lấy đồ trên giường rồi lạnh lùng quay lưng đi.
"Ba! Ba nghe con nói đi mà. Những thứ này con chưa hề đọc, cũng chưa hề tơ tưởng. Con, con chỉ nghĩ đều là tình cảm công sức của họ, mình có thể không đáp lại nhưng cũng không nên vất đi, nên con mới đem cất trong hộp."
Chân của ông chậm lại một nhịp, chỉ một nhịp rất nhỏ thôi, sau đó vẫn cương quyết bước đi...
"Kí chủ, bản hệ thống sai rồi. Cô.. cô không sao chứ?"
"Không sao."
Gia Ngọc dùng tay gạt đi nước mắt. Chính là gạt mãi những giọt nước mắt vô dụng vẫn chảy xuống, tiếng nức nở nghẹn trong cổ vẫn không dừng lại. Bao công sức tìm cách tiếp cận và tính toán của cô, chỉ vì một câu chuyện cũ rích cô không liên quan và vài lá thư tay, tất cả đều đổ sông đổ bể. Cô hận. Cô chưa bao giờ hận bản thân bất lực và nhỏ bé đến thế.
Nhặt những lá thư cất lại hộp, Gia Ngọc thở sâu một hơi, rồi đem tất cả vất vào lò sưởi. Ngọn lửa phút chốc bùng lên nuốt trọn tất cả. Vài mảnh tro yếu ớt bay lả tả theo gió.
Ánh lửa bập bùng đỏ rực đôi mắt.
Không lẽ dù ở thế giới nào cô cũng đã định sẽ sống tầm thường và chui rúc?
Không lẽ cô tiếp tục chấp nhận số phận là một kẻ thất bại?
Không.
"Tôi dơ bẩn ư? Tôi sẽ khiến ông thèm muốn thứ dơ bẩn là tôi."
______
Chu Minh Sơn rốt cuộc vẫn không ngủ được, hắn chỉ tính lặng lẽ ghé qua phòng em gái xem cô ngủ có yên ổn, nhưng dấu giầy bước ra từ phòng cô cùng cánh cửa mở toang làm hắn lo lắng. Chạy vội đến, hắn thấy bóng lưng nhỏ bé của cô quỳ bệt trên sàn nhà. Ngọn lửa cuộn trào trong lò sưởi và cô như đang thì thầm trò chuyện với nhau.
"Gia Ngọc? Có chuyện gì xảy ra?!"
"Em chỉ là đốt đi vài thứ không cần đến nữa."
Gia Ngọc nhẹ nhàng gỡ đôi tay anh trai ôm chặt lấy mình, quay đầu lại cười trấn an hắn.
Cô đã không muốn nói, hắn sẽ không gặng ép hỏi. Nhưng hắn không thích nụ cười này của em gái. Cảm giác có chút giả tạo, chút.. giống với lão ba kia.
Liếc thấy bóng người bên cửa phòng, nụ cười của cô càng thêm sâu. Cô dụi đầu vào lồng ngực hắn.
"Tối nay anh ngủ cùng em nhé? Em lạ phòng."
"Được. Được chứ". - Minh Sơn vui đến vội vàng đồng ý.
______
"Lão gia người yên tâm, thiếu gia tối nay sẽ ngủ cùng tiểu thư ạ. Bây giờ tâm trạng tiểu thư đã khá..."
"Choanggg!!!"
"A...aa.." - Cô hầu gái sợ hãi tái mét. Cả cơ thể như con rối ngã sụp xuống. Nếu vừa rồi lão gia ném chai rượu kia lệch một cm, cổ của cô sẽ đứt lìa. Không phải cô chỉ thông báo những gì mình thấy theo chỉ thị sao. Không phải thiếu gia cùng tiểu thư luôn ngủ cùng nhau từ khi đến dinh thự sao. Lão gia vì sao giận dữ đến vậy?
"Cút."
Người hầu gái như tránh được lệnh tử, vội vàng bò lồm cồm ra khỏi thư phòng. Chu Khải Phong thấy mà cười nhạt. Chỉ có cục bông nhỏ, trước mặt ông dám nói hận ông, trước mặt ông trả treo đòi băng bó vết thương, trước mặt ông mà không sợ ông. Duy có cục bông nhỏ luôn tìm cách lại gần ông không vì mục đích gì. Duy có một người làm tâm can ông âm ỉ khuấy đảo lâu nay. Nhưng ông chính tay đẩy cô ra.
"Thượng tướng, nếu bây giờ không đi sẽ không kịp cuộc họp."
Một bóng đen đột ngột xuất hiện trước cửa thư phòng, cung kính cúi đầu thông báo.
"Chờ một chút, tiểu tử tên Lê Minh Tuấn có phải thiếu gia độc nhất nhà họ Lê?"
"Thưa thượng tướng, đúng vậy."
Thế giới này thật tròn. Mang theo tâm tình thư sướng, ông cùng đoàn tâm phúc đến bến cảng.
Thượng tướng càng lúc càng khó dò. Tên tâm phúc vừa bẩm báo vẫn chưa thôi căng thẳng. Ông vừa còn nóng giận như muốn giết người, bây giờ đã ôm tâm trạng vui vẻ thư thái. Nhưng thư phòng bị phá nát không phải hắn nhìn nhầm. Thượng tướng chưa bao giờ mất kiểm soát đến vậy. Ngài đang ấp ủ kế hoạch gì? Hắn rùng mình, không dám nghĩ.