Chương 11
"Theo quan niệm từ xa xưa, cúng Giao thừa còn được hiểu là lễ "tống cựu nghinh tân" tiễn các vị thần năm cũ và nghênh đón các vị thần mới. Cho nên phải chuẩn bị hai mâm cỗ. Một mâm cỗ đặt ở bàn thờ gia tiên, một mâm cỗ đặt ngoài cửa chính cúng các vị thần."
"Oa!!! Tiểu thư người còn ít tuổi hơn nô tì, mà người nói xem người có gì không biết nữa không?"
Gia Ngọc cười nhẹ, tay sắp xếp những nguyên vật liệu đã mua từ hôm qua. Bánh chưng, gà lễ, gạo nếp, trầu cau, hoa quả... Tính ra cô ở thế giới này đã gần bốn năm rồi. Mỗi dịp giao thừa dù ở thế giới nào đối với một cô nhi như cô đều rất ý nghĩa không thể chuẩn bị sơ sài. Khi còn ở cô nhi viện mong đêm giao thừa để có thể ngước lên trời ngắm pháo bông thường chỉ thấy trên tivi. Mỗi khi tết các trung tâm bảo trợ hay người làm từ thiện cũng nhiều hơn một chút, lũ trẻ không nơi nương tựa là cô và các bạn có thể có một manh áo mới hay một bữa cơm thêm chút thịt. Lớn lên rồi, đêm giao thừa cô không tự bạc đãi mình, sẽ luôn chuẩn bị chút đồ tốt thắp hương. Là tự thưởng cho mình, nhìn lại một năm đã qua mà tự kích lệ mình, cũng cảm tạ ông trời ít ra vẫn để mình tồn tại.
"Nhưng mà tiểu thư chuẩn bị quá nhiều đồ rồi! Ngần này tiểu thư và thiếu gia ăn mấy ngày mới hết a!! Còn có vẻ hơi lãng phí."
Một người giúp việc lớn tuổi hơn lại gần cốc đầu cô bé đang chống cằm nhìn bàn đồ ăn thèm thuồng.
"Nha đầu em mới đến nên không biết, tiểu thư năm nào cũng chuẩn bị cỗ giao thừa cho tất cả mọi người trong dinh thự, không phân biệt chủ tớ. Còn nhất định phải cùng mọi người vào bếp."
"Dì Trương, có gì đâu chứ. Phụ thân luôn đi công tác, anh ba cũng vậy, có hai anh em con thì giao thừa thật tẻ nhạt. Một năm mới có một ngày, mọi người hôm nay nhất định phải ăn uống vui chơi hết mình nha."
"Vâng tiểu thư!!"
Mọi người đồng thanh đáp. Không khí trong dinh thự thật vui tươi, rộn ràng. Nắng sớm mang theo hương hoa làm sáng bừng cả phòng bếp. Cô người hầu mới nheo mắt cười nói. Trong suy nghĩ còn ngây thơ, cô khó hiểu vì sai mọi người lại đồn thổi dinh thự này rất hắc ám, rất dễ mất mạng. Xì, đồn vậy để người nhát gần mất một công việc tốt đúng không. Ngài thượng tướng có bao giờ về đâu, mọi người đều hoà đồng, tiểu thư thì xinh đẹp dịu dàng, còn thiếu gia thì cực phẩm ư ư. Cô lén nhìn cậu chủ đang uống cà phê và đọc báo trên bàn ăn. Cậu ấy đôi lúc sẽ dừng lại, đặt tờ báo xuống rồi lặng lẽ nhìn cô chủ mà mỉm cười theo. Cảm giác.. cực kỳ tình cảm, hai người nếu không có quan hệ huyết thống mà trở thành một đôi... Ây!! Sao cô lại nghĩ tới chuyện trái luân thường như vậy!
Quản gia ở bên ngoài liếc nhìn quang cảnh bận rộn trong bếp, hơi nghiêm mặt. Ăn uống cùng bàn với lũ tôi tớ, còn ra thể thống gì. Thêm vào tự ý mở cửa, kéo hết rèm lên khiến dinh thự trở nên khác lạ với ngày thường. Thoáng đãng và sáng sủa hơn nhưng một lát đây lão gia về, an nguy của ngài quan trọng hơn tất cả.
"Ôi thật là đãng trí, anh trai! Anh lái xe tới tiệm may trước chúng ta từng qua có được không? Chiếc áo khoác em đem đi sửa quên không lấy mất rồi. Mấy hôm nữa nghỉ tết họ chưa chắc trông tiệm, em sợ trời chuyển lạnh. Bây giờ anh đi gõ cửa chắc sẽ lấy được."
"Đã rõ tiểu thư."
Minh Sơn cầm chìa khoá xe ô tô đứng dậy dời đi, nhưng lại nhanh chóng quay lại thơm má em gái một cái thật to.
"Anh lấy tiền công trước. Anh sẽ về phụ em ngay."
Gia Ngọc còn đang ôm má giật mình. Anh trai thật là lươn lẹo. Còn quay đầu nháy mắt? Cô cầm củ cải giơ lên đe doạ. Lộn a, cô tính cầm dao cơ mà. Anh trai lại được phen ôm bụng cười. Coi như anh lợi hại, hôm nay là ngày cuối năm, không chấp với anh.
Bạn biết không? Chính những thời khắc vui vẻ thường nhật nhất. Chính những lúc chúng ta đang thỏa mãn với thực tại. Chính những lúc chúng ta lơ là... số phận sẽ dậy sóng xáo trộn tất cả.
______
Tiếng người hầu mở cửa và âm thanh bánh xe ô tô ma sát trên nền đất khiến cô nghi hoặc. Anh trai sao có thể nhanh như vậy đã trở lại?
"Không phải anh trốn việc em giao đó chứ?!"
Chu Khải Phong ngồi ghế sau ô tô nhưng vẫn có thể thấy rõ thân ảnh nhỏ xinh. Cô mặc một bộ quần áo suôn rộng màu be bằng nỉ vô cùng giản dị, chẳng có lấy một họa tiết. Chiếc tạp dề màu xanh lam nhạt viền vàng đeo phía trước vừa khéo léo tôn lên sắc vóc thiếu nữ vừa làm cô trở nên nhí nhảnh đáng yêu. Mái tóc dài ngang hông được tết lại gọn gàng vắt sang một bên vai. Trên tay cô vẫn còn đang cầm bó rau định nhặt, môi cười hớn hở.
"Thượng tướng, ngài đi xa không biết chứ nếu không vì tiểu thư đã có hôn ước, cửa dinh thự sẽ bị mấy bà mai đạp đổ."
"Là con gái của ta mà." - Ông cười.
Khi nhìn thấy đôi giầy da bóng lưỡng bước xuống. Gia Ngọc vô thức thấy sợ hãi. Không phải anh trai. Phụ thân về nhưng tại sao không thông báo trước như bình thường. Cô thấy quản gia bước tới cung kính cúi chào. Vậy là đã rõ.
"Xem ra không phải đón chào ta."
Nụ cười của ông nhạt dần.
"Không có, con gái chỉ là bất ngờ quá. Mừng phụ thân trở về."
Gia Ngọc cúi đầu nhìn sàn đá. Tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một rõ, rồi cô thấy đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt mình. Cô ngước lên nhìn, phụ thân không còn mặc trang phục quân đội mà mặc một bộ vest xanh đen sang trọng. Chiếc cà vạt dùng kẹp bằng vàng trắng đính đá. Yết hầu đầy nam tính. Khuôn mặt dường như bị thời gian lãng quên, vẫn yêu nghiệp như vậy, vẫn đủ sức làm mọi mỹ nữ ngả rạp. Đôi mắt của phụ thân là thứ khiến cô chật vật nhất. Dù bao năm trôi qua, cô vẫn bị ám ảnh ánh mắt đầy uy quyền ch.ết chóc nhưng lại quá cuốn hút này. Biết rõ đối phương là một người bạc tình không dung thứ ai trong lòng, nhưng vẫn như con thiêu thân lao vào. Phụ thân chính là ẩn số khiến người ta mâu thuẫn như vậy.
"Có thứ gì mắc trên tóc con này."
Gia Ngọc hơi giật mình nghiêng đầu tránh né, nhưng bị một tay ông giữ chặt vai cố định. Cô liếc nhìn qua, bàn tay to lớn đầy gân xanh so với bờ vai cô thật đối nghịch. Với sức của phụ thân, bẻ gãy xương cô không phải khó khăn gì.
Chu Khải Phong nhặt xuống một cánh hoa đào. Tóc của con gái vẫn mềm mượt dễ chịu như tối hôm đó. Nhìn tóc cô mượt, ông lại nghĩ lúc tóc cô rối. Cô thật không phụ sự kì vọng của ông. Đúng vậy, ông sớm nhìn ra cô sẽ là một con hồ ly hớp hồn đàn ông. Rất nguy hiểm, nhưng điều khiển được thì sẽ dùng vào nhiều chuyện có ích. Song ông không cẩn thận cũng để mình bị choáng váng rồi. Nên giữ? Hay nên hi sinh?
"Mọi người có vẻ đang chuẩn bị cho đêm giao thừa khá vui vẻ, nhưng tối nay tiểu thư sẽ theo ta đi dự tiệc ở đại sứ quán."
"Thật gấp quá.. con chưa chuẩn bị gì."
Cô còn đang bối rối muốn kéo dài thời gian, phụ thân đã cầm cổ tay kéo cô đi.
"Ta tự có lo liệu thỏa đáng."
"Khoan đã, con quay lại bếp cất đồ. Rất nhanh thôi."
______
Dì Trương nhìn bóng xe ô tô đi khuất, thở dài. Nói không phải chứ mỗi khi lao gia về, dinh thự có chuyện nào vui? Ngài lại muốn các thiếu gia tiểu thư giết hại lẫn nhau hay đổ máu như thế nào mới vừa lòng đây? Bà thực sự không hiểu, đều là những đứa trẻ tốt mà vận mệnh lại trớ trêu như vậy.
"Dì, con nhờ dì một chuyện. Dì nhất định phải giúp con đánh lạc hướng anh trai. Anh ấy trở về tìm con thì cứ viện lí do hay bắt anh ấy đi mua thêm gì đó nha dì Trương. Lừa được anh ấy càng lâu càng tốt. Phụ thân không muốn anh ấy đi theo mà anh ấy tới, nhất định bị trách phạt! Thôi con không còn nhiều thời gian, con phải đi đây!!"
Dì nhất định sẽ giúp tiểu thư mà.
______
Xe ô tô chầm chậm dừng lại trước một cửa tiệm. Điều làm cô ngạc nhiên là phụ thân lại dẫn mình tới một tiệm quần áo và trang điểm, kiểu như các salon tút tát nhan sắc thời hiện đại thay vì những nơi hành hình quái dở mà cô tưởng tượng dọc chuyến đi. Bình thường ngày cuối năm có cửa tiệm nào còn làm ăn chứ, đây chắc là phụ thân dùng quyền thế gây sức ép. Có tổng cộng năm người nhân viên đứng chờ, vội vàng còn chưa mặc đồng phục, nhìn qua có thể đoán được là những thợ lành nghề nhất.
"Tối nay tiểu thư đi dự tiệc, các ngươi làm tốt sẽ được thưởng hậu hĩnh. Sáu giờ ta quay lại."
"Thượng tướng đi thong thả."
Gia Ngọc ngơ ngác bị bỏ lại, làm gì mà cần lâu thời gian như vậy.
"Tiểu thư, mời đi theo chúng tôi không sẽ không kịp."
______
"Đã xong chưa?"
"Thượng tướng ngài ngồi uống trà chờ một chút, tiểu thư ra ngay ạ."
Cách một lớp rèm, Gia Ngọc ở trong buồng thay đồ nghe rõ bên ngoài phụ thân đã trở lại. Loay hoay với đống phục sức, cô thắc mắc.
"Tại sao lại chọn sườn xám cho em."
"Bởi vì thân hình tiểu thư rất hoàn mỹ, mặc sườn xám vừa giữ được nét truyền thống vừa tôn lên hết đường cong. Tiểu thư tối nay ấy à, chắc chắn trở thành tâm điểm bữa tiệc."
"Truyền thống sao?"
Bản thân cô thấy buồn cười với hai chữ này. Áo dài mới là quốc phục của Việt Nam. Tuy nó không hợp với các buổi tiệc tối nhưng tôn sùng sườn xám Trung Quốc và gọi nó là truyền thống thật giống tự bôi bác truyền thống của nước mình. Dạo quanh tiệm cũng chỉ có sườn xám hay váy dạ hội phương Tây. Quên đi, Việt Nam lúc này đang rơi vào thời kì bão hoà mọi mặt, đâu phải chỉ mỗi thời trang.
"Xong rồi đây!!"
Tấm rèm được kéo gọn lại, cô lúc này cũng mới được nhìn trước gương mình trông như thế nào.
Chu Khải Phong thoáng giật mình mở to mắt. Tách trà thượng hạng bỗng trở nên vô vị, ông một ngụm uống hết, lới lỏng cà vạt. Nóng.
Da thịt trắng nõn như bạch ngọc, sườn xám đỏ tươi kết hợp có bao nhiêu kinh người. Gương mặt thon nhỏ vốn đã được tập hoá ưu ái dặm thêm lớp phấn trang điểm nhẹ nhàng, môi màu đỏ rượu quyến rũ. Cô khẽ xoay người ngắm nghía, chiếc váy được sửa qua một chút cho vừa số đo của cô. Ngực không lớn nhưng rất vừa vặn, vòng eo con kiến tựa như một tay có thể ôm hết, vòng ba căng tròn không uổng công cô lén lút tập squat cải thiện. Váy giống như xẻ quá cao rồi, xẻ cả hai bên hông làm mỗi bước đi của cô, đôi chân thon dài đều được kiêu hãnh khoe trọn. Tóc cô được làm xoăn lơi nhẹ nhàng, tăng thêm chút phong vị trưởng thành. Áo choàng lông vũ màu trắng đeo hờ hững. Giày cao gót đen tuyền tối giản mà tinh tế. Cô không đeo trang sức gì nhiều ngoài đôi bông tai bằng ngọc trai.
Cô khá ưng ý. Sự lựa chọn này làm cô thêm quyến rũ mà không bị già quá. Rất khéo léo.
"Phụ thân, người xem.." - Quay lưng lại, cô liền va vào một thân hình cao lớn vạm vỡ.
"Phụ thân?"
Khải Phong cúi đầu, dùng chóp mũi lướt nhẹ đầu vai nhẵn nhụi của cô.
"Con có một mùi hương khác. Khá thơm. Nhưng ta vẫn thích mùi cơ thể của con hơn."
Tiếng phụ thân trầm ấm vang bên tai. Hơi thở người phả lên cổ làm cô hơi nhột, cả mặt và vành tai đều hồng thấu.
"Mọi người để con tắm với cánh hoa hồng."
Cô tròn mắt vờ như ngây thơ đáp trả. Nhưng từ tắm ngân nga làm ông không khỏi không liên tưởng.
"Đi thôi."
"Phụ thân, người vẫn chưa nói rõ vì sao con phải đi dự tiệc, còn phải ăn mặc như vậy?"
"Trong bữa tiệc hai nhà sẽ chính thức thông báo hôn ước của con, con có thể là nhân vật chính sao không tham dự được."
Một lời này, khiến tâm trạng cô hoàn toàn trùng xuống. Phụ thân đại nhân ngài lớn như vậy còn muốn chơi mèo vờn chuột. Được. Con gái tiếp ngài.
Hai người cùng ngồi ghế sau ô tô, nhưng không ai chịu mở lời.
"Có phải vui mừng quá, không nói lời nào?"
"Con gái còn muốn ở cùng phụ thân, để ngài nuôi."
Cô trả lời cực kỳ có lệ.
"Phải không, giữ nhiều thư của tiểu tử đấy nhất, tình cảm hai đứa chắc tiến triển rất tốt."
"Phụ thân!"
"..."
"Người nói sao chính là vậy."
"Phụ thân đặt đâu con sẽ ngồi đấy."
"Đã được chưa.."
Vì sao lại cười giống như sắp khóc vậy? Chu Khải Phong bực bội trong lòng. Con gái không muốn ông động vào tình cảm của nó và hôn phu sao? Mà vì sao ông bực bội?
Đại sứ quán xa hoa nhộn nhịp người xe đã ở phía trước.