Chương 17
Để có được thành tựu đáng ngưỡng mộ cần có rất nhiều yếu tố.
Diệp Sở Sinh có được địa vị như ngày hôm nay không chỉ nhờ gia thế và thực lực của bản thân, hắn còn có năng lực nhìn thấu lòng người và năng lực cường đại đáng sợ này của hắn cũng là do thiên phú bẩm sinh.
Khi dấu đi móng vuốt và răng nanh thì hắn chính là một con nhện Bắc Mỹ kịch độc, bất động thanh sắc, thản nhiên nhả tơ, từng chút từng chút một tạo thành tấm lưới. Tiếp đó lẳng lặng chờ đợi con mồi rơi vào bẫy, sự tàn nhẫn của hắn thể hiện ở chỗ, hắn không vội vàng giết ch.ết con mồi, mà dùng tơ nhện chậm rãi bao kín con mồi, hưởng thụ quá trình thống khổ đến tuyệt vọng của đối phương.
“Tôi cầu xin anh.” Đào Tử Kiệt bị nhốt trong lưới, không thể không cúi mình, hèn mọn mà cầu xin sự thương xót: “Anh hủy hoại cuộc đời tôi như vậy còn chưa đủ hay sao? Hãy bỏ qua cho tiểu An đi, em ấy chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời.”
Diệp Sở Sinh buông cậu ra, quay về ghế ngồi, lại lôi thuốc ra hút.
Đào Tử Kiệt do dự một lúc, tự tay cởi quần áo của mình, chỉ để lại qυầи ɭót chữ T mà Diệp Sở Sinh cố ý muốn cậu mặc.
“Tôi biết mình không thể đấu lại anh, nhưng nếu anh vẫn muốn cơ thể này thì hãy buông tha cho tiểu An, nếu không tôi sẽ tự hủy hoại bản thân mình.”
Ánh mắt Diệp Sở Sinh lạnh lẽo, giống như lưỡi dao cứa vào da thịt, hắn lớn tiếng nói: “Qùy xuống.”
Hai đầu gối Đào Tử Kiệt chạm xuống đất, thẳng lưng quỳ trước mặt hắn.
“Lại đây.” Diệp Sở Sinh mở ra chân, đợi cậu bò đến gần mình, tiếp đó nắm lấy cằm của cậu: “Há mồm.”
Đào Tử Kiệt giật giật đôi môi, chậm rãi mở miệng.
Diệp Sở Sinh nâng tay, gẩy nhẹ điếu thuốc, tàn thuốc xám tro rơi vào trong miệng cậu. Hành động làm nhục này khiến Đào Tử Kiệt khẽ run lên, đầu lưỡi bị bỏng, hương vị chua sót lan tràn vào trong tâm khảm.
Diệp Sở Sinh hạ mắt, giơ điếu thuốc cháy quá nửa lên, đặt xuống xương quai xanh của cậu.
Cảm giác đau đớn quen thuộc, mùi vị bị thiêu cháy cũng quen thuộc, ở trong thống khổ có một người đang ẩn nhẫn, lại có một người đang hưởng thụ.
“Sinh ca…” Đào Tử Kiệt vuốt ve bàn chân của hắn, âm thanh khàn khàn: “Tiểu An sinh ra đã bị bệnh tim, không thể chịu được đả kích, tôi xin anh, hãy để cho em ấy vui vẻ mà sống, đừng…”
Đừng biến em ấy trở thành người giống tôi, rơi vào vũng lầy đen tối nhất trong cuộc đời, vùng vẫy đau đớn cầu xin sự sống. Nửa câu sau nghẹn ứ lại trong cổ họng Đào Tử Kiệt không thể nói ra, cậu đem máu và nước mắt nuốt ngược vào trong đã thành thói quen rồi.
Diệp Sở Sinh cho cậu một bạt tai để tỉnh táo lại, tiếp đó lấy chân đạp lên ngực cậu: “Thực quá ti tiện.”
Đào Tử Kiệt vì người khác mà chịu khom lưng khuỵu gối trước mặt hắn, ti tiện đến mức hắn không nhìn nổi.
Thế giới này muôn hình vạn trạng, có người cười vui thì sẽ có người buồn lo. Ánh đèn neon lóe sáng, ly cocktail đầy màu sắc, mỹ nữ môi đỏ mọng hòa cùng tiếng cười của đàn ông đan xen vào nhau tạo thành thứ âm thanh ầm ĩ chói tai.
Đào Tử Kiệt ngồi trước quầy bar, cầm ly cocktail cùng người phụ nữ đối diện nói chuyện cười đùa, ánh mắt hướng về phía cửa hộp đêm.
Lại là một nhân sĩ quốc tịch nước ngoài, làn da ngăm đen rám nắng, đây đã là người thứ ba. Đào Tử Kiệt nhíu mày, không hiểu Diệp Sở Sinh rốt cuộc đang có chủ định gì, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một công cụ giết người, nghi vấn chỉ có thể chôn sâu trong bụng.
Đào Tử Kiệt mỉm cười chào tạm biệt người phụ nữ đối diện, đứng dậy đi về phía mục tiêu, phía sau hắn mang theo hai tên vệ sĩ, nên chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh. Cậu rút con dao từ trong áo ra, đi tới sát bên người mục tiêu đâm một phát, sau đó nhanh chóng nhập vào trong biển người, thừa lúc sàn nhảy láo loạn đi vào nhà vệ sinh, theo phía cửa sổ nhảy ra ngoài.
“Anh hai em sao vẫn chưa về.” Đêm đã khuya, Đào Tử An ngáp một cái nói.
Bộ phim trên ti vi đã kết thúc, Diệp Sở Sinh thu dọn mâm bát nói: “Đừng đợi cậu ấy, đi ngủ trước đi.”
Khi hắn rửa tay sạch sẽ đi ra ngoài, Đào Tử An đã ngủ trên ghế sofa, Diệp Sở Sinh do dự, cúi người xuống định ôm Đào Tử An về phòng ngủ.
Và tình tiết máu chó nhất đã xảy ra, Đào Tử Kiệt vừa bước vào cửa, chứng kiến cảnh hắn khom lưng tới gần Đào Tử An, hai người sắp sát lại cùng một chỗ, vì thế không chút suy nghĩ, xông tới rút dao đâm xuống.
Diệp Sở Sinh không kịp chuẩn bị, bả vai bị lưỡi dao đâm vào, hắn theo bản năng nhấc chân đá một cước từ dưới lên, dừng ngay dưới cằm của Đào Tử Kiệt, ngay lập tức truyền đến âm thanh răc rắc của tiếng xương.
Sức mạnh đôi chân của Diệp súc sinh lợi hại đến mức nào Đào Tử Kiệt biết rất rõ, quai hàm lệch sang một bên, sao Kim bay đầy đầu.
Hai người đều không lên tiếng, Diệp Sở Sinh rút dao ra, máu chảy ướt đẫm cả thân người. Đào Tử Kiệt lau đi tơ máu ở khóe miệng, nhổm người ôm lấy đứa em trai đang ngủ trên sofa, trước khi rời đi còn hung hăng trừng mắt liếc Diệp Sở Sinh một cái.
“Anh hai... Anh về rồi...” Đào Tử An nửa mê nửa tỉnh dụi dụi mắt.
Đào Tử Kiệt ôm em trai mình đến phòng ngủ, đắp kín mền, chưa nói câu nào đã tắt đèn đi ra ngoài.
Một dao kia đâm xuống thật sự rất sâu, chắc chắc là có ý định giết người. Diệp Sở Sinh cởi áo, dùng khăn mặt che miệng vết thương lại, hắn chưa kịp đi tìm Đào Tử Kiệt tính sổ thì tên đầu sỏ đã tìm tới hắn.
Đào Tử Kiệt đóng sầm cửa lại, giống như dã thú chỉ vận sức chờ phát động: “Diệp súc sinh, hôm nay lão tử không phế anh, chỉ muốn hỏi anh một câu, anh không thể không xuống tay với tiểu An đúng không?”
Diệp Sở Sinh nhíu mày: “Đúng vậy, thì sao nào?”
“Tôi sẽ giết em ấy, ch.ết ở trong tay tôi vẫn dễ chịu hơn việc sống mà bị anh làm nhục.”
Diệp Sở Sinh bị chọc cười, không nói lên lời.
“Cười cái gì! Lão tử đang rất nghiêm túc!”
“Nếu vậy, cậu cứ giết đi.” Diệp Sở Sinh cười đủ rồi, nheo mắt lại: “Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi sẽ đau lòng sao?”
Đào Tử Kiệt sắp bị hắn chọc cho tức ch.ết, không thể đánh lại cũng không biết phải làm sao.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Diệp Sở Sinh cầm lấy di động ấn nút nghe, nghe xong sắc mặt trầm hẳn xuống.
“Bảo bối, nếu bây giờ tôi trừng phạt cậu, cậu sẽ không cho rằng tôi lấy việc công trả thù riêng chứ?”
Đào Tử Kiệt nhìn hắn không hiểu chuyện gì.
Diệp Sở Sinh bỏ chiếc khăn mặt bị máu nhuộm đỏ xuống, mở tay ra nói: “Thật đáng tiếc, nhiệm vụ thất bại, người kia vẫn còn sống.”
Lần này đến lượt Đào Tử Kiệt không nói được gì, một dao kia cậu đâm xuống rất thâm hiểm, có trách thì chỉ trách mạng của người đó quá lớn.
Diệp Sở Sinh tiến sát lại gần cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chỗ cằm vừa bị đá sưng, giọng điệu mờ ám: “Phạt cậu cởi hết quần áo ra cho tôi chơi, cho đến khi nào cậu đạt cao trào mới thôi.”
Đào Tử Kiệt bỗng nhiên cảm thấy cả người đều mệt mỏi, dạo bước đến bên cửa sổ, ngẩng đầu ngắm trăng: “Tùy anh, nhưng trước tiên chúng ta phải giải quyết xong vấn đề vừa nãy đã.”
“Việc gì xảy ra trước thì giải quyết trước, cậu ra tay thất bại trước.”
Diệp Sở Sinh cũng không cắt đứt hưng trí ngắm trăng của cậu, hắn dùng dây thừng trói hai tay cậu lại treo lên trên khung cửa sổ. Nhưng như vậy vẫn chưa làm cho hắn tận hứng, Diệp Sở Sinh lại nhấc hai chân của cậu lên, điều chỉnh chiều dài dây thừng, để cậu ngồi xổm trên cửa sổ.
Tư thế này vô cùng ɖâʍ loạn, vô cùng phù hợp với ác vị của Diệp súc sinh.
Thật ra tư thế này rất tốn sức nhưng Đào Tử Kiệt vẫn lạnh lùng như cũ: “Anh treo lão tử lên như thế này là muốn leo tường để lão tử thổi kèn giúp sao?”
Diệp Sở Sinh a một tiếng, giống như vừa mới nhớ ra vấn đề mấu chốt, vì thế nói: “Tôi bị thương, không thể leo tường được, vậy nên chúng ta làm bước cuối cùng tôi chơi luôn phía sau của cậu.”
“Con mẹ nó anh đúng là tên biến thái ch.ết tiệt...” Câu nói đã được bỏ bớt đi ba trăm chữ.
Diệp Sở Sinh hôn lên tấm lưng bị kéo căng của cậu, dùng ngón tay đã được bôi trơn vuốt một đường tới cửa cúc, đảo quanh một vòng, chậm rãi đâm ngón tay vào bên trong: “Lần này tôi không bỏ thuốc cậu, cảm giác thế nào?”
Đào Tử Kiệt nghiến răng, cảm giác khó chịu vô cùng, có người nào bị treo trên cửa sổ hứng gió lạnh, ƈúƈ ɦσα còn bị chơi cảm thấy tốt không?
Diệp Sở Sinh nuốt nước bọt, dùng tay nắn bóp hai cánh mông, chơi thích ch.ết đi được. Vì đang ngồi xổm nên khi nhìn qua trông hai cánh mông tròn vo kia càng mẩy, thỉnh thoảng còn run lên một cái.
“Cậu đừng xiết chặt như vậy, thả lỏng chút đi.” Diệp Sở Sinh đánh một cái lên mông cậu.
Mặt Đào Tử Kiệt đỏ rồi lại tím, hung hăng nói: “Bớt nói nhảm đi, anh còn muốn chơi tới khi nào?”
“Việc này do cậu quyết định.” Diệp Sở Sinh mạnh mẽ đưa hai ngón tay chen vào trong trừu động, ɭϊếʍƈ lộng sau gáy cậu: “Bên trong bị tôi làm loạn như vậy, cậu có cảm giác không?”
Đào Tử Kiệt bắt đầu run lên, cắn chặt răng không nói.
Diệp Sở Sinh thích nhất là bộ dạng hiện tại của cậu, vừa quật cường lại vừa ɖâʍ đãng, hắn hít một hơi thật sâu, lại đưa thêm một ngón tay nữa vào trong. Nhưng trong này quá chặt, sức chịu đựng của hắn đã đến cực hạn, Diệp Sở Sinh chậm rãi xâm nhập, lại chậm rãi rút ra, dung dịch bôi trơn từ giữa đùi chảy xuống chân.
Nơi mẫn cảm nhất bị chạm đến, Đào Tử Kiệt liền run rẩy, biết rõ lần này thì hỏng rồi.
Quả nhiên, Diệp Sở Sinh cứ thế hướng tới nơi đó mà tiến công, đầu ngón tay lúc nhẹ lúc nặng vỗ về chơi đùa. Ở trong gió lạnh, nửa mình dưới của Đào Tử Kiệt đã ngẩng cao đầu, dựa theo kích thích trong cơ thể, quy đầu bắt đầu rỉ ra ɖâʍ dịch.
“Bảo bối, cơ thể của cậu thực thành thật nha, phía sau vừa kẹp lấy ngón tay tôi vừa co rút, có phải đang muốn tôi chơi bạo hơn không? Ví dụ như...”
Diệp Sở Sinh vừa dứt lời đã đưa tay đến ngắt nhéo nhũ hoa trước ngực cậu, Đào Tử Kiệt lại run lên, bộ hạ trướng đến phát đau.
Nhục nhã đau đớn cùng khoái cảm thay nhau dày vò cậu, Đào Tử Kiệt vô lực gục đầu xuống, nhắm mắt lại, từ trong kẽ răng nói: “Tên biến thái ch.ết tiệt, mau tiến vào đi, mẹ nó chứ…anh, buông tha tiểu An đi.”
“Thật đúng là...” Diệp Sở Sinh cười nhạo, túm tóc cậu kéo về phía sau: “Tôi nên khen ngợi anh em các cậu tình thâm, hay là nên cười nhạo sự ngây thơ của cậu đây?”
“Đừng giả bộ, anh cũng chỉ là ngứa ngáy muốn tìm người thao mà thôi!”
“Chắc vậy, nhưng thao ai là chuyện của tôi, không phải của cậu!” Ngón tay Diệp Sở Sinh hung hăng ở trong cơ thể cậu tàn sát bừa bãi, đỉnh lên phía trước rồi lại lùi xuống vuốt ve, giọng điệu ác độc: “Cậu đã làm tôi mất hứng, nên tôi quyết định sẽ chơi em trai cậu.”
Đào Tử Kiệt thiếu chút nữa đã lên đến đỉnh, đối phương lại rút ngón tay ra, gió qua thổi qua, lạnh thấu xương.
“Không! Diệp Sở Sinh! Anh không thể làm thế! Tôi cầu xin anh...”
“Em trai cậu đối với cậu quan trọng như vậy sao?”
Đào Tử Kiệt đau lòng, cúi đầu nói: “Anh không thể làm như vậy, anh sẽ hại ch.ết em ấy...”
Diệp Sở Sinh thở dài, đem cự vật đâm vào cửa cúc, dục vọng nhẫn nại đã lâu bây giờ có thể thoải mái mà dây dưa, ở trong tràng bích nóng ẩm mà rong ruổi, hắn cắn nhẹ đầu vai của cậu. Đào Tử Kiệt hét lên một tiếng, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, cơ thể được thả lỏng, cả người sa vào trong ái dục, ngay cả lời Diệp Sở Sinh ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ cậu cũng không nghe rõ.
“A Kiệt, trừ phi hai người các cậu đều thuộc về tôi, nếu không tôi không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì... Cho nên, cậu đừng ép tôi làm trái với lời hứa của mình, làm thương tổn cậu ta.”
Diệp súc sinh ghen tị, hắn không bao giờ cho phép Đào Tử Kiệt gạt mình ra ngoài. Ba người cùng nhau vui vẻ không phải rất tốt hay sao, dám vứt hắn qua một bên mà tương thân tương ái, không có cửa đâu!
Hai người điên cuồng mà xáp nhập làm cho gió rét đêm đông cũng trở nên ấm áp.