Chương 114: Có Đau Không?

Lệnh Hồ Cẩm Y giống như chó Samoyed cọ cọ bên người Tiêu Yên, ôm eo nàng, mất hứng nói: “Ta nhất định sẽ tìm ngươi, nhưng mà… trước khi đi ta còn phải xử lý chút chuyện, nhớ kỹ ngươi phải chờ ta.” [Nguyệt: ôi hình tượng nam 9 trong lòng ta… hự… hự..]


Lúc này hắn giống như rất tức giận: đáng ghét, vì cái gì mà trong nội cung lắm chuyện như vậy, nuôi một đống người ăn không ngồi rồi, một chút tác dụng cũng không có, lần này trở về đem bọ họ vứt hết cho tiểu Lam. [Nguyệt: em gái Tiểu Hồng đó a, còn ai nhớ ko?]


Vừa nghĩ tới tiểu Lam, Lệnh Hồ Cẩm Y gấp gáp nói với Tiêu Yên: “Ngươi mang theo tiểu Hồng đi, nó… sẽ bảo vệ ngươi, nếu ai muốn hại ngươi, cứ để tiểu Hồng cắn một nhát.”
Trong mắt hắn Tiêu Yên là một nữ nhân yếu ớt, một ngón tay út của người khác cũng có để nghiền nàng nát bấy.


Nếu nhưng không để tiểu Hồng đi theo, hắn thực sợ, sau lần từ biệt này sẽ không còn gặp lại nàng nữa.
Tiêu Yên động tâm, nàng cúi đầu nhìn tiểu sắc xà đang quấn trên cổ tay, thỉnh thoảng học theo chủ nhân xàm sỡ nàng.


Nếu là trước kia khẳng định Tiêu Yên sẽ cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, nhưng bây giờ… nàng muốn tiến cung.
Hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống, nếu không có chiêu thức phòng thân, ai biết sẽ rơi vào kết cục như thế nào.


Nhưng nếu có tiểu Hồng phòng thân thì lại khác, như vậy ít nhất lúc nàng đấu với ngươi ta sẽ có chút lực lượng, nếu ai dám hạ sát chiêu với nàng, tiểu Hồng sẽ thần không biết quỷ không hay cắn người đó một cái, dù sao hài cốt cũng không còn.


available on google playdownload on app store


Đột nhiên Tiêu Yên nhớ tới một chuyện trọng yếu, nàng ngẩng đầu hỏi: “nhưng vạn nhất tiểu Hồng không cẩn thận cắn ta một nhát thì làm sao giờ?”


Tiêu Yên cảm thấy vấn đề này nhất định phải hỏi cho rõ, nếu như nhất thời tiểu Hồng ấm đầu, nhìn không rõ, đi công kích nàng thì làm sao? chẳng lẽ nàng cũng hóa thành vũng máu?
Lệnh Hồ Cẩm Y nhìn nàng một hồi, đột nhiên làm ra động tác ngoài dự liệu của Tiêu Yên.


Không biết từ đâu hắn lấy ra một cây dao găm sắc bén, không đợi Tiêu Yên ngăn cản, rạch một đường trên cổ tay.
Màu đỏ của máu rất nhanh chảy ra mang theo hơi thở ngọt ngào dụ dỗ khiến nàng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Tiêu Yên bị dọa đến hô gấp: “Này, ngươi làm gì vậy?”


Lệnh Hồ Cẩm Y đem máu ở cổ tay đến bên môi Tiêu Yên, “Uống đi… uống máu của ta, cho dù bị tiểu Hồng cắn cũng không bị sao cả.






Truyện liên quan