Chương 123: Tuyệt Không Nương Tay
Lúc này Tiêu Uyển biết rõ nàng sẽ không được sống, từ trên mặt đất nhảy dựng lên quát to một tiếng, đánh về phía Tiêu Yên: “Tiêu Yên, ngươi là tiện nhân, dù có thành quỷ ta cũng không bỏ qua cho ngươi………”
Tiêu Yên linh hoạt né tránh Tiêu Uyển đang nổi điên, cười khẩy nói: “Lúc còn sống làm người còn không có bản lãnh hại ch.ết ta, làm quỷ thì có năng lực gì?”
“Muốn báo thù, vậy thì chờ sau khi ngươi làm quỷ rồi hãy nói, bản tiểu thư không rảnh ở đây mò mẫm cùng các ngươi, ta còn muốn tiến cung gặp Quý phi nương nương đây!”
Thúy Trúc tiến lên dìu Tiêu Yên, nghênh ngang đi qua trước mặt mẹ con Triệu thị.
Trước kia, Tiêu Yên sống tại Tiêu gia không dễ dàng, ngay cả Thúy Trúc theo hầu hạ nàng cũng gặp gian nan, bị đánh bị mắng hay bị phạt đều là chuyện thường ngày của Thúy Trúc.
Hôm nay, rốt cuộc tiểu thư của nàng cũng xoay chuyển thành nữ vương, nàng đi theo cũng được hãnh diện.
Vừa rồi Thúy Trúc còn lo lắng Tiêu Yên sẽ mềm lòng, thật sự đi gặp Lý Trường Thuận, thỉnh hắn thả hai mẹ con tiện nhân này, thật không ngờ tiểu thư nhà nàng lại lợi hại như vậy.
ánh mắt Thúy Trúc lấp lánh nhìn Tiêu Yên, sùng bái nàng sát đất.
Trong phòng chỉ còn lại ba người Triệu thị, Tiêu Uyển và Tiêu lão gia.
Tiêu Uyển quỳ trên mặt đất gào khóc: “Nương, chúng ta làm sao bây giờ? Phụ thân… người cứu nữ nhi đi, nữ nhi còn trẻ như vậy, thật không muốn ch.ết đâu a, phụ thân… van người, người thương nữ nhi nhất, người sẽ không trơ mắt nhìn nữ nhi ch.ết…..” [HN: đoạn này ta hơi tò mò, Triệu thị làm không liên quan đến TU, vậy sao TU lại có tội? Chỉ cần Triệu thị một mình nhận tội giống mấy truyện or mấy phim khác thì TU đâu có bị sao]
Tiêu lão gia vốn rất đau lòng mẹ con Triệu thị, nhưng nghe Tiêu Yên nói, lúc này ngay cả chính hắn cũng khó tránh, trong lòng vừa bực bội vừa sợ hãi.
Lại hối hận vì sao ngày trước không quản Triệu thị một chút, gây ra nhiều tai họa như vậy, giờ còn muốn liên lụy đến hắn.
Lại nhìn khuôn mặt Tiêu Uyển khóc đến phấn hoa lẫn lộn, trắng trắng đỏ đỏ, thật là xấu xí, lúc này càng tức giận đến mức chán ghét cực điểm.
Một người ngay cả bản thân còn khó bảo toàn, lấy đâu ra hơi sức để ý người bên cạnh.
Tiêu lão gia hung hăng đẩy Tiêu Uyển ra, lần đầu tiên hung ác nói với nàng:
“Lúc này cầu xin ta, ta có thể làm được gì, nếu không phải do các ngươi không bao dung được người khác, chặt đứt đường đi của nó, nó cũng sẽ không… không đến mức cá ch.ết lưới rách.”
“Hôm nay, chỉ vì các ngươi, ngay cả ta cũng khó có thể thoát thân, nó nói không sai, Tiêu gia này sớm muộn gì cũng hủy trong tay các ngươi.”