Chương 130

Tiêu Yên cười khiến Mạc Đình Ca lạnh cả sống lưng, đến trái tim cũng run rẩy.
Chẳng trách sư phụ hắn từng nói: Một khi phụ nữ ngoan*, nam nhân đều kém xa. [*: ác độc]


Lời Mạc Đình Ca nói ra rất nặng nề, nhưng Tiêu Yên tuyệt không tức giận, ngược lại còn hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, ta máu lạnh, không nhân tính, nếu như ta có những thứ này thì đầu cuả ta đã sớm dọn nhà…thứ ta coi trọng nhất chính là tính mạng, nếu có ai uy hϊế͙p͙ mệnh của ta, mặc kệ phải trả giá như nào ta cũng tận lực diệt trừ, cho dù bọn họ có là thân nhân chung huyết thống.”


Vẻ mặt khiếp sợ của Mạc Đình Ca làm Tiêu Yên hài lòng, nàng đưa chén trà cho hắn.
“Còn phải đa tạ Tiêu Dao công tử đã mang đến cho ta một tin tức khiến người hưng phấn, ta nghĩ tối nay ta sẽ cao hứng đến mất ngủ.”


Dưới ánh đèn, nàng cười đến yêu mị, đôi mắt trong như mùa thu, môi mọng mím mím, mới tắm xong tóc còn chưa khô, tùy ý xõa trên vai, cả người tản ra hương thơm như có như không, quả thức chính là yêu tinh chuyên môn đi mê hoặc lòng người.


Mạc Đình Ca nhìn đến thất thần, sau khi hắn tỉnh lại, hận không thể hung hăng tát mình mấy cái, hắn sao lại để nữ nhân này mê hoặc tâm thần.
Hắn bắt đầu hối hận, hắn mê muội cũng không nên báo tin tử của mẹ con Triệu thị cho nữ nhân điên này.


Hắn che dấu bối rối của bản thân, lảng sang chuyện khác: “Ngươi biết Lệnh Hồ Cẩm Y đúng không?”
Nàng liếc xéo hắn một cái, không nói lời nào.
Nàng tin tưởng người thông minh như Mạc Đình Ca, chắc chắn đã nhìn ra được nàng cùng người kia có quen biết.


available on google playdownload on app store


Dù sao, dưới tình huống kia còn có thể sống sót từ tay Lệnh Hồ Cẩm Y, hẳn là người có tài.
Mạc Đình Ca tiếp tục nói: “Ta chưa từng nghe có ai có thể thoát ch.ết trên tay Lệnh Hồ Cẩm Y?”


Tiêu Yên nhún vai, chỉ vào Mạc Đình Ca nói: “Chẳng phải ngươi là một người trong đó? Chẳng những sống, còn dưỡng thương rất tốt?”
“Ta….ta….”


Hắn không còn lời để nói, hắn cảm thấy lời của Tiêu Yên giống như biến tướng trở thành châm chọc võ công của hắn thấp kém, đánh không lại Lệnh Hồ Cẩm Y.


Ngày đó bị Lệnh Hồ Cẩm Y đánh rớt xuống nước, hắn cho rằng hẳn là phải ch.ết không thể nghi ngờ, thế nhưng thật không ngờ, ma đầu kia lại không đánh tiếp.






Truyện liên quan