Chương 132
Mạc Đình Ca không bình tĩnh, Tiêu Yên lạnh nhạt ra vẻ không sao cả hung hăng đả kích hắn.
“Vậy sao còn muốn lựa chọn con đường này? Mẹ con Triệu thị tuy đáng giận, khắp nơi tính kế ngươi, nhưng mà…nếu vào cung, sẽ xuất hiện càng nhiều người như Triệu thị.”
Sở dĩ Mạc Đình Ca kích động như thế, đã từng, hắn đối với Tiêu Yên có một loại tình cảm không rõ ràng.
Thứ hai, chị ruột của hắn cũng ở trong cung, hắn trơ mắt nhìn thiếu nữ ngay cả con kiến cũng không dám giết, ở trong vòng tranh đấu chìm nổi kia, trở nên âm hiểm độc ác, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn hung tàn, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào.
Đến hôm nay mỗi lần tiến cung chứng kiến nàng hoa quý ung dung, xinh đẹp vô song, Mạc Đình Ca cảm thấy xa lạ dị thường.
Người thiếu nữ che chở cho hắn khi còn bé tựa hồ chỉ tồn tại trong trí nhớ của mỗi người.
Tiêu Yên cười cười: “Ở lại Tiêu gia là chờ ch.ết, tiến cung cũng là nguy hiểm, nếu đã kết quả đều là ‘ ch.ết ‘, sao ta không thử một lần, có lẽ… Còn có một đường sinh cơ không chừng.”
Nàng Tiêu Yên cho tới bây giờ không phải là người ngồi chờ ch.ết, có lẽ cuộc sống sau khi tiến cung cũng không kinh khủng như trong tưởng tượng.
Mạc Đình Ca mắt thấy Tiêu Yên tâm ý đã quyết, biết là không khuyên được nàng, đành phải thở dài một tiếng, hi vọng nàng không phải biến thành…những nữ nhân trong hậu cung kia.
“Đã như vậy ta cũng không còn gì để nói, lần sau gặp lại tại kinh thành, có lẽ chúng ta sẽ là địch nhân.”
Tỷ tỷ của Mạc Đình Ca là Cẩm phi, trong cung là một phi tần có chút sủng ái, phẩm cấp thấp hơn Mai quý phi.
Nhưng trong hậu cung phi tần có thể chống lại cùng Mai quý phi chỉ đếm trên đầu ngón tay, giữa hai người tranh đấu gay gắt, như nước với lửa.
Tiêu Yên lần này đi là giúp Mai Quý phi, Mạc Đình Ca đương nhiên muốn giúp Cẩm phi tỷ tỷ của hắn, cho nên… Hai người bọn họ một khi vào kinh thành, sẽ đứng ở hai đầu chiến tuyến…
Tiêu Yên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Mạc Đình Ca.
“Không, ngươi sai rồi, từ lúc ở trên thuyền hoa ngươi lựa chọn đâm ta một nhát kia, chúng ta cũng đã là địch nhân.”
Mạc Đình Ca sững sờ ở tại chỗ, hắn lẩm bẩm nói; “Ta cho rằng những ngày ngươi dưỡng bệnh tại Tiêu gia, chúng ta là bằng hữu.”
“Cho tới bây giờ ta và ngươi cũng không phải là bằng hữu, ngươi đến Tiêu gia cứu ta một mạng ta rất cảm kích, ngươi có thể tự hỏi lòng mình, mục đích của ngươi là cái gì?”