Chương 112: Ngươi là cây rụng tiền của ta
*Edit: _BOSS_ lười
*Rất nhiều người đều có khả năng gặp được tình huống tương tự. Ngay lúc kéo mở cửa xe rồi nhảy ra, liền có người đi qua từ bên cạnh, thiếu chút nữa cả hai sẽ đụng vào nhau.
Lưu Thiên Minh hiện tại cũng là như thế.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, Trương Đức Lương sẽ đột nhiên xuất hiện từ chỗ này. Vội vã nghiêng người tránh né, lúc này mới nhường ra khoảng cách đầy đủ.
"Xin lỗi! Xin lỗi! Ta không biết ngươi sẽ đột nhiên đi ra từ trong xe."
Trương Đức Lương vội vàng xin lỗi, ánh mắt lại nhanh chóng liếc trộm tới bên trong xe việt dã, trong miệng vô tình hay cố ý hỏi: "Tiểu Lưu, không nhìn ra ah! Ngươi vẫn là người làm ăn lớn."
Lưu Thiên Minh có chút không rõ: "Làm ăn lớn? Có ý gì?"
Trương Đức Lương cợt nhả nói: "Chớ giả bộ hồ đồ với ta. Ta nhưng mà nghe thấy ngươi nói gì ba vạn, năm vạn ở trong xe. Không tệ lắm, ngoại trừ đi làm, còn làm nghề thứ hai?"
Lưu Thiên Minh tức khắc hiểu được, chỉ là chuyện thế này lại không có khả năng nói thẳng ngay ở trước mặt người khác.
Hắn chỉ có thể lúng túng cười cười, nhanh chóng liếc mắt ra hiệu Trương Lương Tài ngồi ở trong xe. Người sau hiểu ý gật gù, đóng cửa xe, rất nhanh khởi động động cơ, rời khỏi bãi đậu xe, chạy tới phương hướng cửa chính bệnh viện.
"Nhìn ngươi nói, nào có nghề thứ hai gì."
Nhìn xe của Trương Lương Tài đã biến mất ở trong tầm mắt, tiếng nói và dũng khí của Lưu Thiên Minh cũng liền tăng lên, bịa đặt lời nói dối thuận miệng cũng liền đến: "Ta chính là sai người mua ít thứ. Người kia là công ty chuyển phát nhanh. Ta ban nãy ở trên xe mở thùng hàng nhìn xem, hàng hóa và hình ảnh trong máy tính có sự khác biệt rất lớn, vì lẽ đó đang thương lượng chuyện trả hàng."
Trả hàng?
Trong con mắt của Trương Đức Lương lóe ra một tia hoài nghi.
Hắn vẫn thật sự không có nghe rõ đối thoại giữa Lưu Thiên Minh và Trương Lương Tài. Bất quá, con số "38000" lại là nghe được rõ ràng rành mạch.
"Là như thế ah? Tiểu Lưu ngươi lại mua đồ gì ah? Mắc như thế?"
Lưu Thiên Minh thuận miệng qua loa: "Máy tính nhà ta đã cũ, còn có chính là một ít thiết bị điện gia dụng, dự định tất cả đều đổi thành mới. Hàng hóa bọn họ đưa tới có chất lượng không tốt lắm. Ta cảm thấy, cần phải đi đến cửa hàng để chậm rãi chọn lựa, thì mới sẽ không chịu thiệt mắc lừa... Cái kia, Trương bác sĩ, trong phòng làm việc của ta còn có chuyện, không tán gẫu với ngươi. Ha ha, gặp lại ah!"
Nói, Lưu Thiên Minh xoay người rời khỏi, bước nhanh tới phương hướng cao ốc bệnh viện.
Trương Đức Lương đứng tại chỗ, biểu cảm trên mặt khiến cho người ta khó mà dự đoán.
Hắn cũng không cho rằng Lưu Thiên Minh là đang nói láo.
Trên thực tế, người ta dùng tiền mua đồ, đó là sự tự do của người ta.
Trương Đức Lương chỉ là bị khiếp sợ bởi số tiền nghe được.
38000, ròng rã 38000 đồng tiền ah!
Đến cả người trẻ tuổi như Lưu Thiên Minh vừa mới tham gia công tác, tùy tùy tiện tiện liền có thể lấy ra mấy vạn đồng tiền.
So sánh với nhau, bản thân quả thực chính là một kẻ nghèo rớt mồng tơi chẳng có gì cả.
Chuyện này có kích thích rất lớn đối với Trương Đức Lương.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, cuộc đời của mình không thể cứ thế mơ mơ hồ hồ tiếp tục đi.
Có lẽ, nên lên dây cót tinh thần, tranh thủ tương lai càng tươi đẹp hơn.
Thế nhưng, ta còn có tương lai sao?
Chỉ là bị thúc ép bởi Dương Tử Hùng đám người cho vay nặng lãi hung thần ác sát, liền để cho Trương Đức Lương cảm thấy khó mà chống đỡ.
Nhất định phải mau chóng giải quyết chuyện này.
Hắn không hiểu rồi lại nhớ tới những câu nói mà Hà Đại Sơn đã tự nhủ.
Muốn cầm đến tiền, liền đi tìm Viện trưởng Tống Gia Hào.
Trương Đức Lương có biểu thị hoài nghi đối với chuyện này.
Tống Gia Hào lại dựa vào cái gì để đưa tiền cho ta? Huống hồ, hắn vẫn là Viện trưởng.
Thế nhưng, bây giờ mình xác thực đã cùng đường mạt lộ. Nếu như lại không kiếm được tiền, thì đám người điên Dương Tử Hùng chuyện gì cũng dám làm.
Bất kể như thế nào, trước thử một lần. Nếu như không chiếm được bất cứ thứ gì từ chỗ Viện trưởng Tống Gia Hào, lại trở về tìm tên khốn Hà Đại Sơn để tính sổ.
...
Ánh mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi xuống, quay nướng cả gian phòng đến mức như lồng hấp.
Ghế dựa cao áp sát tường, cả người Tống Gia Hào giấu ở trong bóng tối đằng sau vách tường tại mặt bên bệ cửa sổ. Rèm cửa sổ kéo ra hình chiếu thật dài ở trên sàn nhà. Không có gió, tắt điều hòa, hắn yên lặng mà ngồi, dường như một pho tượng hình người đã trúng Ma pháp hóa đá.
Ở trong góc xó xỉnh không người nhìn thấy, trên gương mặt anh tuấn của Tống Gia Hào lại có chút xanh xao, lộ ra sự tàn bạo hung tợn.
Vương Ấn Giang chính là tên khốn kiếp không biết xấu hổ.
Hắn muốn khống chế vốn lưu động của cả bệnh viện.
Đừng quên, ta mới là Viện trưởng. Số tiền này phải sử dụng như thế nào, ta mới có quyền lực quyết định.
Cơ thể thư ký của bệnh viện nhân dân số 29 lại không tốt, trường kỳ nhập viện, tính tình cũng là nhã nhặn ôn hòa, sẽ không dính líu đến những chuyện câu tâm đấu giác. Nguyên bản cho rằng mình có thể khống chế toàn bộ bệnh viện, không nghĩ tới Vương Ấn Giang lại phải xen vào một chân từ bên trong. Nói tới, cái mông của chính hắn cũng không sạch sẽ. Nhưng mà Tống Gia Hào làm sao cũng không nghĩ tới, Vương Ấn Giang vì tiền tài xác thực là không biết xấu hổ, không muốn sống. Hắn lại có thể để cho khoa trưởng tài vụ Bành Quang giở trò ở sau lưng.
Chẳng lẽ hắn không biết, chuyện thế này lại làm lớn, hai người ai cũng không có kết quả tốt sao?
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Tống Gia Hào đã dự định đến khi kết thúc nghiên cứu virus, liền chấm dứt toàn bộ tất cả mọi chuyện trên tay.
Bây giờ nhìn lại, e rằng không có đơn giản như mình nghĩ. Bị Vương Ấn Giang nhốn nháo như thế, người quan tâm mình càng hơn nhiều. Rất nhiều đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm mình, về sau đi đến tầng hầm sẽ trở nên khó khăn. Nói không chắc, còn có thể bị người ta phát hiện bí mật trong đó.
"Oành! Oành! Oành!"
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Tống Gia Hào không muốn nói chuyện, hắn cần nơi thật yên tĩnh.
Thế nhưng, cứ thế có lẽ sự tình sẽ trở nên càng nát. Từ sáng sớm bắt đầu, bên ngoài cao ốc hành chính đã tụ tập rất nhiều công chức bệnh viện. Chuyện thế này nếu như mình vẫn là trốn trốn tránh tránh, phương hướng dư luận chỉ có thể trở nên có lợi đối với Vương Ấn Giang.
Nghĩ tới đây, Tống Gia Hào thở dài, nghị lực kiên cường từ trên ghế đứng lên, kéo ra cửa phòng.
Trương Đức Lương đứng ở cánh cửa, hơi có chút sợ hãi nhìn hắn, cúi đầu khom lưng hỏi: "Tống viện trưởng, ta, ta có thể đi vào không?"
Tống Gia Hào chầm chậm tìm ra tin tức liên quan tới Trương Đức Lương ở trong trí nhớ.
Bệnh viện lớn như thế, lại nhiều người như thế, Trương Đức Lương cũng không phải thường xuyên xuất hiện ở trước mặt mình. Suy nghĩ một chút, trên mặt của Tống Gia Hào lại lộ ra một nụ cười: "Ngươi là khoa xét nghiệm Trương bác sĩ, vào đi!"
Trương Đức Lương đi theo Tống Gia Hào vào gian phòng, thuận tay đóng cửa lại.
"Ngồi đi!"
Tống Gia Hào chỉ chỉ sô pha đặt ở cạnh bàn làm việc, thuận miệng hỏi: "Trương bác sĩ, có chuyện gì không?"
Trước đó Trương Đức Lương chưa bao giờ đi tới phòng làm việc của Viện trưởng.
Không khí nơi đây, còn có thân phận của Tống Gia Hào, cũng làm cho hắn có loại bản năng sợ hãi.
Hắn hầu như là nửa ngồi nửa quỳ, chỉ có mép mông là ngồi ở trên sô pha, duy trì tư thế đứng lên bất cứ lúc nào. Nhìn ra được hắn rất hồi hộp, tay đang run rẩy. Dù rằng nhiệt độ trong gian phòng rất cao, trán của hắn cũng đang không ngừng bốc lên mồ hôi lạnh.
Do dự một lúc, Trương Đức Lương rốt cục thoát khỏi nội tâm giãy giụa.
Hắn không phải rất chắc chắn, nơm nớp lo sợ nói: "Ấy, Tống viện trưởng, ta... Nhà ta có chút khó khăn. Ta, ta nghĩ tìm ngươi mượn chút tiền."
Mượn tiền?
Trong con mắt lập lòe của Tống Gia Hào lộ ra một tia sáng kinh ngạc.
Đối với chữ "Tiền", bây giờ hắn thật sự phi thường mẫn cảm.
Càng quan trọng chính là, Trương Đức Lương và mình lại không hề quen nhau. Tối đa cũng chính là khi mình nhậm chức, đã gặp một lần ở trong đại hội công chức. Cũng may mắn là mình có trí nhớ siêu cao, nếu như hoán đổi một người khác, e rằng đến cả Trương Đức Lương là ai cũng không biết.
Một người như thế, làm sao sẽ tìm ta mở miệng vay tiền?
Tống Gia Hào ngồi yên tĩnh, ôn hòa nhã nhặn hỏi: "Ngươi muốn mượn bao nhiêu?"
Cũng không có phản bác như trong dự liệu.
Câu nói này đã cấp cho Trương Đức Lương sự tự tin và dũng khí vô hạn.
Hắn giơ tay phải lên, xòe ra năm ngón tay, mang theo chờ mong và kích động, mở miệng nói ra: "Ta muốn mượn 50 vạn."
50 vạn?
Tống Gia Hào nheo cặp mắt lại, càng thêm cẩn thận đánh giá Trương Đức Lương.
Ai cũng sẽ gặp phải phiền phức.
Tìm người mượn mấy ngàn đồng tiền, hoặc là một vạn, hai vạn, ngược lại cũng không phải việc gì khó.
Lúc đầu, Tống Gia Hào cảm thấy Trương Đức Lương nên thuộc về loại người này. Mượn tiền dù sao cũng là một chuyện mất mặt. Nếu như không phải đến vạn bất đắc dĩ, sợ rằng cũng sẽ không chủ động mở miệng. Tống Gia Hào còn nghĩ tới, nếu như số tiền không phải quá lớn, chỉ là mấy ngàn đồng, thì hoàn toàn có thể đồng ý, giúp một chút Trương Đức Lương.
Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng, hắn vậy mà giở công phu sư tử ngoạm, trực tiếp tìm mình mượn 50 vạn?
Hắn cho rằng ta là gì?
Còn có, ta nhưng mà là Viện trưởng của bệnh viện này, là Viện trưởng ah!
Tống Gia Hào lặng lẽ ngồi ở chỗ đó, trong lòng có ngọn lửa mãnh liệt đang thiêu đốt. Hắn tận lực áp chế lại nó, không tóe ra.
Trong giây lát này, hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng.
Trương Đức Lương có phải là thân tín của Vương Ấn Giang được phái tới để thăm dò mình?
Trương Đức Lương có phải là nghe được tin tức gì đó ở bên ngoài, vì lẽ đó dám tùy ý làm bậy ngay ở trước mặt mình?
Còn có, có phải là ván cờ được lão chó hoang Vương Ấn Giang cố ý bố trí?
Vô số ý nghĩ được lấp lóe từ trong đầu. Tống Gia Hào ngẩng đầu lên, đồng thời nói chuyện, hắn nghe được giọng nói của mình đã lạnh đến mức như băng, chẳng hề có tình cảm.
"Xin lỗi, ta không có nhiều tiền như thế, không giúp được ngươi."
Đây kỳ thực chính là lệnh trục khách. Tống Gia Hào tin tưởng, lấy năng lực phân tích của Trương Đức Lương, hoàn toàn có thể nghe rõ ý tứ mà mình muốn biểu đạt.
Sự thất vọng liền cấp tốc lan ra ở trong đầu Trương Đức Lương.
Khi đi vào phòng làm việc, hắn cũng đã nghĩ đến sẽ là kết quả như thế. Chỉ bất quá, những câu nói từ chối được nói ra từ trong miệng Tống Gia Hào, cứng rắn vô cùng, mạnh mẽ vô cùng, chẳng hề có chỗ để thương lượng.
Đã như vậy, thì đơn giản liền đập nồi dìm thuyền liều ch.ết đến cùng, liều mạng cũng phải thử một chút.
Trương Đức Lương dùng sức nuốt một cái yết hầu, dùng giọng nói không quá chắc chắn, phi thường cộc cằn để nói: "Tống viện trưởng, ngươi ở bên trong hầm trú ẩn trong lòng đất bên dưới cao ốc bệnh viện liền có một số tiền lớn ah! Ta thực sự cần dùng tiền để cứu mạng, ngươi hãy giúp ta một chút, được không?"
Hầu như chỉ trong nháy mắt, trên trán Tống Gia Hào liền bốc lên mồ hôi.
Hắn không có động tĩnh ngồi ở trên ghế, thẳng tắp mà nhìn Trương Đức Lương ngồi ở trên sô pha.
Hắn làm sao biết chuyện trong tầng hầm?
Hắn đến tột cùng biết bao nhiêu?
Còn có, hắn đến cùng có đi vào hay không?
Đủ loại ý nghĩ hỗn độn dường như con ruồi bay loạn "Ong ong" ở trong đầu. Đại não của Tống Gia Hào đang vận chuyển điên cuồng, tìm tòi mỗi một phương pháp để giải quyết vấn đề. Dần dần, xung quanh con mắt của hắn bắt đầu sung huyết, chầm chậm cắn chặt hàm răng, nét mặt trở nên có chút dữ tợn.