Chương 71: Trở về
Trên Đả Cốc đạo xuất hiện dị tượng, công văn khẩn cấp tám trăm dặm chưa đến mấy ngày đã truyền vào triều, Hoàng đế bệ hạđang “thả lỏng một khắc” sau khi cùng các cung phi ăn cơm chiều, đương trường cho vô số hoàng tử long tôn chạy đến, điều này khiến Hoàng đế nôn đến ba ngày không ăn nổi cơm…Đương nhiên cụ thể sự kiện Đả Cốc đạo hay là sự cố nhỏ nửa đêm thầm thì khi không người chuyện nào khiến tâm tình y buồn nôn hơn một chút thì không thể kiểm tra.
Trong triều văn võ bá quan vốn là chín người mười ý, vừa nghe thấy việc này thì bất kể có hiểu hay không đều sôi sùng sục hệt như chợ chó nổ nồi, ồn đến mức cũng chẳng biết ai là cô dì chú bác của ai.
Tin tức Trâu Yến Lai Trâu đại nhân ch.ết không hề dấy lên một chút gợn sóng nào, đại khái một số người chỉ có mệnh hiển hách khi còn sống, cảđời bất kể luồn cúi như thế nào, chờ một ngày kia hắn ch.ết thì chẳng còn ai nhớđến nữa.
Tin tức này vẫn là do thúy bình điểu truyền vào tay Thi VôĐoan, được một ánh mắt thùđịch của y mà ngừng lại.
“Ồ, Trâu Yến Lai ch.ết rồi?” Thi VôĐoan nói như vậy, thúy bình điểu khi bay vào đánh đổ bát nước trên bàn y, chủ nhân bắt nó ngồi bên cạnh bàn vẩy nước lạnh, lúc này đang vỗ cánh chải lông – từ sau khi con thỏ ch.ết, nó dở ch.ết dở sống trầm tịch rất lâu, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Ly trở về liền sống lại, dường như nó cũng biết người trước kia vẫn khiến nó sợ hãi chính là đồng bọn nhỏđã bầu bạn vô số năm tháng.
Mạnh Trung Dũng và Lý tứ nương đang ngồi bên cạnh chờ nghe cao luận của y, ai ngờ Thi VôĐoan giống nhưđã quên mất việc này, hết sức chuyên chú chùi tay áo nước nhỏ giọt.
Mạnh Trung Dũng rong ruổi chiến trường mười mấy năm, sớm không còn là thanh niên lỗ mãng lúc trước ngồi xổm trong viện, trộm chia một bát mì với thiếu niên Thi VôĐoan, khuôn mặt anh tuấn tự nhiên liền có sự túc sát lẫm liệt, tuy rằng vẫn hùng hùng hổ hổ không câu nệ tiểu tiết, nhưng đã biến thành một nam nhân nguy hiểm mà sắc sảo, không còn giống một động vật cỡ lớn đơn thuần.
Thi Vô Đoan hành tung quỷ bí, mấy năm qua càng tụít xa nhiều với bọn họ, nhưng dù cho như thế, Mạnh Trung Dũng mỗi lần vừa thấy bộ dáng nghiêm túc đánh rắm một phát cũng phải cẩn trọng này của y, liền cảm thấy trứng đau không thôi.
May mà có mặt Lý tứ nương, hắn không dám mở miệng nói bậy, chỉđành làm bộ nhân mô cẩu dạng hỏi: “Ngươi mới vừa nói Trâu Yến Lai ch.ết rồi, như thế nào vậy?”
“Rất tốt.” Thi VôĐoan tiếp lời, “Trâu Yến Lai vừa ch.ết, Nhan Chân nhưđứt một tay, cao thủ Mật Tông trên chiến trường tổn quá nửa, ta cảm thấy chuyện này không tồi, có thể làm một bát mìđể chúc mừng.”
Lý tứ nương nhíu mày, lúc này đã nghe ra ý tại ngôn ngoại: “Sao? Ngươi cảm thấy Hoàng đế kia phải tự nuốt lời, khởi phục Nhan Chân?”
“Điều đó cũng chẳng có gì cả, Hoàng thượng mà, đương nhiên là miệng vàng lời ngọc, nói không giữ lời.” Thi VôĐoan dừng một chút, cúi mắt xắn tay áo mà nói tiếp, “Cho dù y không định khởi phục Nhan Chân, ta cũng đã gửi thư cho đại ca, thời cuộc bức bách, y không thể không khởi phục.”
Mạnh Trung Dũng hỏi: “Hoàng đế khởi phục ai, có quan trọng như vậy không?”
Thi Vô Đoan chậm rãi nhếch môi thành nụ cười lạnh, thong thả nói: “Không khởi phục Nhan Chân, ta lại phải lấy cái gìđể một lưới bắt hết bọn họđây?”
Y đứng dậy, khoanh tay màđứng ngay cửa sổ, nhìn những đóa hoa mùa hè nở rộ rực rỡ khắp viện, trong lòng bỗng nhiên mở ra một bức đại đồ người khác quyết không nhìn thấy, cũng không tưởng tượng được, như làtừđộ cao của các vì sao nhìn xuống thành trì nhân gian, tất cả trạm dịch, quan đạo, tường thành toàn bộ cặn kẽở bên trong.
Lúc còn là một thiếu niên trầm lặng, y từng âm thầm thề với mình như vậy, rồi có một ngày, phải cho thời đại chuyên quyền của giáo tông kết thúc trong tay mình, đến lúc đó mọi người đều có thể lựa chọn cách sống của bản thân, mỗi một người xuất thân hàn môn, hoặc là thời trẻ long đong, cũng có thể dựa vào nỗ lực của bản thân, trở thành trên vạn vạn người.
Những thuật mưu lợi trong giáo tông đó sẽ bị mọi người hiện tại điên cuồng sùng bái chúng quên mất, kẻ tập văn an bang, kẻ tập võđịnh quốc, họ sẽ cùng nhau giúp mảnh đất này càng thêm phì nhiêu, cho mọi người trên đó một cuộc sống tốt hơn.
Một ngày nào đó, thiên hạ mênh mông này sẽ biến thành như vậy.
Bắt đầu từ phong thưđầu tiên, mầm mống đã chôn xuống.
Thi Vô Đoan thầm nghĩ trong lòng, cứđể ta đẩy nóđi xa hơn một chút.
Những lời này không thể nói ra miệng, bởi vì còn có HạĐoan Phương, còn có tất cả kỵ binh tu đạo cùng chiến đấu hăng hái với các tướng sĩ trong quân Khăn Đỏ, đây là một nhiệm vụ nghìn thu muôn đời tích lũy từng tầng mới có thể hoàn thành, Thi VôĐoan đưa tay đè song linh, trong lòng âm thầm nói với mình, không vội.
Lúc này, Thi Vô Đoan nhìn thấy người đứng dưới một gốc đại thụở nơi không xa – Bạch Ly. Y biết Thi VôĐoan đang cùng Lý tứ nương và Mạnh Trung Dũng trao đổi chính sự của họ, cho nên chỉđứng chờ xa xa chứ không hềđến quấy rầy.
Trên vai y đã rơi cả một tầng hoa trắng, chẳng biết làđợi bao lâu rồi, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Thi VôĐoan trong lúc vôý quét qua, Bạch Ly liền lộ ra nụ cười an tĩnh, dường như chỉ cần nhìn thấy người nọ là có thể an tâm vậy.
Thi Vô Đoan còn chưa thể thích ứng với Bạch Ly đột nhiên xuất hiện sau khi mất tích rất lâu, chuyện này y còn chưa làm rõ, lại bịđủ các việc vặt cần qua tay y dời đi lực chúý.
Vì thế lúc này đành phải nhanh chóng dời tầm mắt, bỗng nhiên có phần không biết nên đối mặt với Bạch Ly hiện giờ như thế nào.
Trước kia người nọ bất luận hành sự thế nào đều luôn như một đứa trẻ, đơn thuần lại chấp nhất, luôn cáu kỉnh đi đòi thứ không thuộc về mình, không chịu thỏa hiệp mảy may, còn mang theo một loại ích kỷ và cố chấp chẳng ngó ngàng gì, chưa từng đểý người khác nghĩ thế nào. Bạch Ly trời sinh chính là người như vậy, có huyết thống ma bạo ngược, ở cùng với yêu, bị giấu trong Thương Vân cốc sâu thẳm, chẳng hề có tâm cơ mà lớn lên.
Đó mới là Bạch Ly y quen thuộc, từng làm y thích, tức giận, thậm chí sinh ra thù hận, ẩn ẩn có cách nghĩ“nếu người này chưa bao giờ tồn tại thì không biết phải bớt được bao nhiêu phiền toái”.
Mà hiện giờ, Thi VôĐoan phát hiện, tất cả kýức của y với Bạch Ly, kỳ thật đều là hỗn loạn.
Tiểu hồ ly tinh sẽ vì một câu của y mà trái lòng lộ ra nụ cười kia, nam nhân sau lưng gánh ma ảnh nặng nề, mang theo chiếm hữu dục điên cuồng kia, ma vật trong đêm đại âm không chút lưu tình muốn lấy tính mạng y kia, địch thủ trên Đại Châu sơn kéo cung cài tên, một tên bắn vào ngực y kia.
Bạch Ly trong Ác Hỏa cảnh bởi vì hồn phách không toàn vẹn mà hỉ nộ vô thường lại thống khổ bất kham kia, cùng Bạch Ly bình tĩnh màẩn nhẫn trước mắt này, họđều là Bạch Ly.
Con người ta luôn như vậy, lúc đối chọi gay gắt, đều cảm thấy mình vạn loại ủy khuất, chẳng có mảy may sai lầm, dù cho lòng biết thì cũng cậy vào tuổi trẻ khí thịnh mà tuyệt không chịu thừa nhận.
Mà lâu ngày, khi gút mắt kia đã phức tạp đến mức cắt không đứt, chỉnh còn loạn, một người đột nhiên cúi đầu, đơn phương cắt đứt sợi dây thừng chẳng biết đã kéo bao lâu, bên còn lại tất nhiên cũng sẽ không biết làm gì.
Ánh mắt Thi VôĐoan dao động giây lát, rốt cuộc không nhịn được lại nhìn Bạch Ly một cái, phát hiện người nọ vẫn đang chăm chú nhìn mình, xa xa đối nhau, tựa như chưa bao giờ rời khỏi vậy.
Lồng ngực ch.ết lặng nhiều năm đột nhiên nóng lên, có vị chua chát không nói nên lời trào dâng. Thi VôĐoan nghĩ, nếu năm đó mình đừng cố chấp như vậy, đừng bởi vì y là Bạch Ly mà bới lông tìm vết, có thể khoan dung, nhớ tình bạn cũ một chút, có tình cảm một chút, nếu chưa từng đối đãi y như thế… với bất cứ ai cũng đều đề phòng đủ kiểu, nếu trong lòng thiếu một phần mưu tính, có thể nhìn y thêm một lần, biết y từng xảy ra chuyện gì, liệu có phải… những việc đó sẽ không phát sinh nữa?
Nhưng mà cho đến hôm nay, lại vẫn là y lặng lẽ trở về, dùng tư thái sám hối thu hồi máu thịt năm đó dưới cơn bi phẫn đã tự tay cắt bỏ, gần như hèn mọn mà tìm về hồn phách bám trên người súc sinh, trầm lặng cúi đầu trước.
Y vốn… là một người kiêu ngạo như vậy.
Thi Vô Đoan thầm nghĩ, đột nhiên rất khó chịu, hốc mắt bỗng cay cay, miễn cưỡng cúi đầu che giấu.
Lý tứ nương kỳ thật sớm nhìn thấy Bạch Ly, thấy y thần sắc lơđãng, liền kéo Mạnh Trung Dũng mà nói: “Tiểu lục, ngươi hôm nay vừa mới trở về, thiết nghĩ ruổi xe vất vả cũng mệt rồi, sớm đi nghỉ ngơi đi, chúng ta không quấy rầy nhiều nữa.”
Thi Vô Đoan chậm nửa nhịp mới hồi phục tinh thần, Mạnh Trung Dũng ngáp xong một cái y mới “Ừm” một tiếng. Mạnh Trung Dũng thấy thế còn định nói gìđó nữa, lại bị Lý tứ nương lôi đi, hắn dường như hơi lấy làm lạ mà nhìn nam nhân chờđợi dưới đại thụ kia, không biết lục đệ của mình lần này kiếm từđâu về một người như vậy.
Hắn chưa từng mặt đối mặt giằng co với Bạch Ly, hơn nữa Bạch Ly dung mạo tuy rằng không thay đổi, khí chất quả thật khác xa, Mạnh Trung Dũng nhất thời lại không nhận ra, lúc bị Lý tứ nương kéo đi, từ xa xa nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy hơi quen mắt, nhưng không nhớđược là ai.
Mãi đến khi họđều đi rồi, Bạch Ly mới từ dưới đại thụđi ra, không nhiều lời mà vào nhà, chỉ thấy Thi VôĐoan vẫn đang nhìn song linh ngẩn người, y cũng chẳng quấy rầy, cứ thế lẳng lặng đứng bên cạnh, giống một u linh như bóng với hình.
Đột nhiên, Thi VôĐoan quay người lại, nói khe khẽ: “Tiểu Ly Tử…”
Tích tắc xưng hô rất lâu rồi không có ai gọi này từ miệng y nói ra, đôi mắt bình tĩnh đến mức có chút ảm đạm của Bạch Ly bỗng chốc sáng lên, giống như pháo hoa nổ tung trong đêm khuya tĩnh lặng, chói đến mức không mởđược mắt, cũng khiến Thi VôĐoan chẳng thể nói tiếp nửa câu sau.
“Ngươi đang gọi ta sao?” Bạch Ly dùng thanh âm dịu dàng quen thuộc đó, dường như có phần không dám tin mà bước về trước một bước.
Thi Vô Đoan nhìn dáng vẻ này của Bạch Ly, không biết vì cớ gì mà bỗng nhiên cảm thấy như có một mẩu chì rơi xuống lòng, nặng đến đau nhói, khiến y đột nhiên chìa tay ôm lấy Bạch Ly, bàn tay kề trên xương bả vai gồ lên sau lưng, dường như có thể chạm đến sự tiều tụy của người nọ.
Thi Vô Đoan nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, tiểu hồ ly này, sao lại cố chấp như vậy chứ?