Chương 12

Gió vờn nhẹ, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Sau mấy ngày cùng đồng môn bí mật áp giải Nhai Xế về môn phái, Việt Cẩm lúc này đang thất thần đứng dưới chân Bồng Sơn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.


Sau khi nhận được phù truyền tin, Hứa Đình Viễn lập tức được phái đi hiệp trợ Việt Cẩm: “Rốt cuộc cũng về đến nơi rồi, sư tôn hẳn đã nhận được tin, giờ có lẽ tất cả các sư đệ muội trong môn đang chờ chúng ta, chỉ cần giao người nhiệm vụ của chúng ta coi như thành công mĩ mãn.” Đoạn hắn mỉm cười, “Thấp thỏm đã bao ngày, đêm nay mọi người chắc phải uống đến không say không về.”


Thế nhưng đáp lại sự hào hứng ấy, bốn người còn lại trong đoàn chẳng có bất cứ phản ứng gì.


Nhai Xế đang bị giám sát, Tả Ngôn Chấp thì vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng muôn thuở, yêu lang bên cạnh hắn ủ rũ, và điều đặc biệt là tiểu sư muội của hắn cũng không có phản ứng gì… Khác hẳn với một Việt Cẩm khéo ăn khéo nói thường ngày: “Sư muội?”


Việt Cẩm sực tỉnh, mỉm cười đáp: “Sư huynh hưng phấn quá. Muội cũng hiểu đây là việc đại sự, rất đáng để chúc mừng.”
Hứa Đình Viễn thở phào, lập tức cùng Việt Cẩm áp giải người về núi.
*
Tin tức Yêu vương bị bắt sống quả nhiên đã truyền khắp Kiếm Môn.


Suốt dọc đường lên núi, có vô số đệ tử Thiên Kiếm tụ tập ven đường quan sát, những ánh mắt dõi theo đám người, có kính sợ, có ngưỡng mộ, mãi cho đến khi đến trước điện Chính Đức.


available on google playdownload on app store


Những lời này nếu do một người không biết chuyện nói đương nhiên không có vấn đề, nhưng vào tai Việt Cẩm, hiển nhiên nàng có thể nghe ra có ý răn đe trong đó.


Việt Cẩm chẳng buồn để bụng, đang định lên tiếng thì Nhai Xế vốn giữ im lặng suốt dọc đường đột ngột ngẩng đầu, trong con ngươi ảm đạm chỉ còn ý khinh thường và trào phúng:


“Một chuyện nhỏ như con muỗi mà nói mãi cũng chưa xong?” Bỗng nhiên hắn cười, uể oải mà ngạo mạn, “Thiên Kiếm Môn đối xử với nàng tốt nhỉ, nàng tốn bao nhiêu tâm tư, lại mạo hiểm như thế, vậy mà thứ nàng nhận được chẳng qua cũng chỉ là một đòn phủ đầu ra oai…”


Vang lên một tiếng “Bốp” giòn tan.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Hạ Lam Duyệt đã đỏ bừng mặt như gà chọi, vung tay tát Nhai Xế một cái.
“Đã bị bắt mà còn dám ngông cuồng?”


Yêu lực lẫn thân thể đều đang bị trói buộc, nên hắn không cách nào tránh được, đành đứng trơ ra cho người ta đánh đến. Sự phẫn nộ do bị làm nhục dâng lên khiến hai mắt Nhai Xế đỏ rực, cười lạnh không ngớt, không hề che dấu sát ý và sự hung tàn.


Hạ Lam Duyệt sững người càng giận thêm giận, đang định giơ tay tát tiếp, liền bị Việt Cẩm ngăn lại.


Lúc này, những người xung quanh rốt cuộc cũng định thần, Hứa Đình Viễn cau mày, đang định nói gì đó thì thấy Việt Cẩm buông tay Hạ Lam Duyệt ra rồi bước lên đứng chắn giữa Nhai Xế và nàng ta: “Hạ sư muội cần gì phải tốn nước bọt với yêu tộc chứ?”


Đoạn nàng quay sang nói với Tả Ngôn Chấp và Hứa Đình Viễn: “Nhị sư huynh, Ngôn sư huynh, muội phải giải hắn đến ngục sám hối.”
Tả Ngôn Chấp vốn đã mất hết kiên nhẫn, gật đầu không tỏ thái độ, túm cổ yêu lang đang giãy giụa phản kháng với ý đồ bám áo Việt Cẩm, lôi đi.


Hứa Đình Viễn nhìn Việt Cẩm một lát rồi gọi các đệ tử trên Tuần Sơn giải tán hết đám đệ tử đang tụ tập hóng chuyện xung quanh.


Việt Cẩm không dùng pháp thuật nữa, trực tiếp cầm tay Nhai Xế đưa hắn đi. Lúc bước qua Hạ Lam Duyệt, chân nàng chững lại một chốc, rốt cuộc cũng không thể nhẫn nại thêm nữa lạnh lùng nhìn nàng ta, truyền âm: “Hạ sư muội, nếu ngươi không muốn làm khó Hứa sư huynh thì cách xa ta một chút. Nếu không, ngươi làm bao nhiêu, ta sẽ trả lại Hứa sư huynh bấy nhiêu.”


Mặt Hạ Lam Duyệt bỗng chốc chuyển sang trắng bệch.
*
Suốt dọc đường không ai nói tiếng nào. Cả đoạn đường chỉ lác đác có mấy bóng người, lúc đi đến hậu sơn thì chẳng còn thấy bóng đáng tên đệ tử Thiên Kiếm Môn nào nữa.


Bị Việt Cẩm nắm tay kéo đi, rốt cuộc Nhai Xế cũng cảm nhận được lòng bàn tay lạnh lẽo ấy đang mướt mồ hôi lạnh và run rẩy.
Run rẩy? Ha ha.
Nhai Xế nhếch môi, nhìn sơn động có tên sám hồi trước mặt, tự giễu.


“… Mấy ngày này huynh tạm thời ở đây.” Khi cùng đứng dưới trận gió tr.a tấn, Việt Cẩm mới lên tiếng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.


Mái tóc dài tung bay trong tiếng rít rào của từng trận gió chợt đến rồi chợt đi, Nhai Xế liếc Việt Cẩm đang đứng bên cạnh một cái rồi lạnh lùng đi đến chỗ góc ngồi xuống, trào phúng: “Còn chưa ra ngoài, chẳng lẽ đợi ta phải mời sao? Hay là Thiên Kiếm Môn còn muốn nàng lưu lại đây trông chừng ta?”


Việt Cẩm không đáp, đi đến bên cạnh Nhai Xế, khuỵu người kểm tr.a cấm chế – sợi xích được làm từ đá sao băng.


Nhai Xế tì một chân quan sát Việt Cẩm: nhìn nàng kiểm tr.a trận pháp trên sợi xích, nhìn nàng cầm sợi xích lên, nhìn nàng vòng nó quanh thắt lưng mình… Mắt hắn đờ ra, cảm xúc bột phát: “Việt Cẩm, để ta thống khoái một lần, được không?”


Người trước mặt đứng đờ ra như bị trúng pháp chú khắc cốt ghi tâm nhất, thậm chí chút động tĩnh khe khẽ do hô hấp cùng biến mất. Lúc này, nàng dường như đã biến thành một tảng đá, không cử động cũng không phát ra một tiếng động dù là nhỏ nhất.


Không biết qua bao lâu. Việt Cẩm vốn đang duy trì tư thế quỳ bất động từ từ tỉnh lại, nàng cúi đầu, máy móc sờ sợi xích trên tay, rồi một tiếng “cạch” khe khẽ vang lên.
Sợi xích đã bị khóa lại.


Tấm lưng thon gầy bày ra trước mắt Nhai Xế không hề phòng bị đột nhiên gập xuống, như thể gánh nặng quá lớn, không thể nào đứng thẳng nổi.
Một khắc sau, Việt Cẩm đứng thẳng lên, vẻ mặt đã chuyển sang bình thản:


“Nếu Thiên Kiếm Môn đã truyền tin cho Tiểu Chư Thiên Giới thì trong mấy ngày này sẽ không đụng đến huynh. Tiểu Chư Thiên Giới…” Việt Cẩm im lặng một lúc rồi nói tiếp: “So với việc giết huynh để giải hận thì chắc họ sẽ chọn giữ huynh lại.”


“Ồ?” Ánh mắt Nhai Xế lạnh như băng, “Giữ ta lại, khống chế ta, kế đó khống chế cả yêu tộc?”
Việt Cẩm không trả lời, im lặng coi như thừa nhận. Thế nhưng thừa nhận trong im lặng có lúc còn có sức sát thương hơn cả trả lời.


Ánh mắt Nhai Xế lạnh đi, rít lên: “Nàng có biết bây giờ ta đang nghĩ gì không hả, Việt Cẩm?”
Đột nhiên hắn không nói nữa, nhắm mắt lại thở từng hơi gấp gáp.
“… Nhai Xế.”
“Ra ngoài.”
“Nhai Xế.”
“Ra ngoài!”
“Nhai Xế, muội…”


“Cút ra ngoài!” Nhai Xế bỗng không còn giữ nổi bình tĩnh.
Việt Cẩm lại một lần nữa chìm trong im lặng.
Nhai Xế dần bình tĩnh lại, hắn nhìn Việt Cẩm một lúc rồi chế giễu: “Thật sự muốn ta phải mời nàng ra ngoài sao?”


“Muội không lừa huynh.” Âm thanh kèm theo sự kìm nén vang lên. Sau khi lấy lại tâm trạng bình ổn, nàng ngẩng đầu, trên mặt đã không còn quá nhiều cảm xúc: “Lần này, muội không lừa huynh… Muội đã từng nói sẽ cho huynh cơ hội báo thù, đó là thật.”


Nhai Xế nhìn Việt Cẩm một lát rồi “Ồ” một tiếng.
Khoảnh khắc Việt Cẩm quay người chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy giọng nói mang theo sự chán ghét vang lên phía sau lưng: “Cơ hội gì gì đó nàng hãy tự giữ lại mà dùng. Ta không muốn nhìn thấy nàng nữa.”


Việt Cẩm dừng bước; quay lại nhìn Nhai Xế nở nụ cười, cảm xúc trên khuôn mặt cực kỳ phức tạp: “Chuyện này… e là hơi khó.”
Nhai Xế bực bội hừ một tiếng, đoạn nhắm mắt dưỡng thần.


Việt Cẩm đi ra ngoài, đến chỗ cửa sắt bỗng đột ngột dừng lại: “Hãy tin muội thêm một lần nữa… một lần cuối cùng.”
Không có tiếng đáp trả. Cửa sắt khóa lại, khắp không gian là một màu tối đen như mực, không hề có ánh sáng.


Rốt cuộc Nhai Xế cũng mở mắt, đấm mạnh một cú lên bức tường đá, có thứ chất lỏng ấm nóng chảy ra kèm theo sự đau đớn, làm cho Nhai Xế vốn không thể nào bình tĩnh càng thêm phẫn nộ. Trước mắt là bóng đêm, nhưng bất luận là mở mắt ra hay nhắm, từ đầu đến cuối, hiện lên rõ mồn một duy nhất một khuôn mặt.


Bình thản đến tê dại.
*
Bên ngoài ngục sám hối, Việt Cẩm dùng ngọc bài đóng thạch môn xong chỉ đi được vài bước đã dừng lại, sau đó đi đến trước một người hành lễ: “Đại sư huynh! Sư huynh có gì phân phó?”


Đang đứng bên vách núi nhìn về phía xa, Vân Hàn Cảnh quay lại, nhìn người đứng trước mặt.
Sau chuyện của yêu tộc, đây là lần thứ hai họ gặp nhau.
Càng ngày càng bình tĩnh. Càng ngày càng khiến cho người khác nhìn không thấu.
Rốt cuộc nàng ấy đang nghĩ gì?


Rốt cuộc có làm tổn thương chính mình hay không?
Và rốt cuộc có… làm hại đến nhân giới, tu chân giới không?
Ánh mắt Vân Hàn Cảnh vốn không có cảm xúc giờ lại càng thêm hờ hững: “Chuyện của Nhai Xế không cần muội nhúng tay vào nữa.”


Dứt lời, ánh mắt hắn bất giác sắc bén hơn, nhìn sang Việt Cẩm đang đứng cung kính trước mặt.


Sắc mặt nàng vẫn cực kỳ bình thản. Chuyện này hẳn là đương nhiên, lẽ nào hắn trông chờ nàng sẽ có phản ứng? Hắn tự giễu bản thân, nhưng rất nhanh hắn nghe được lời nàng nói: “Xin sư huynh cho muội một lí do.”
“Không có lí do nào cả.”


Việt Cẩm không giận, chỉ hỏi: “Phải chăng sư huynh cảm thấy tâm tính và tu vi của muội chưa đạt, không đảm đương được trọng trách này?”
“Không phải.”
Việt Cẩm lại hỏi: “Hay sư huynh sợ muội và yêu tộc nhùng nhằng không rõ ràng, sẽ vì tình riêng mà nương tay?”


“Cũng không phải.” Vân Hàn Cành vẫn thẳng thắn trả lời, không có gì phải che giấu.
Việt Cẩm gật đẩu: “Nếu sư huynh cảm thấy muội có đủ quyết tâm và năng lực để đảm đương tốt việc này thì xin thứ cho muội mạo phạm, những lời huynh vừa nói lúc nãy, muội không dám nghe theo.”


Chỉ trong chốc lát, ánh mắt Vân Hàn Cảnh nhìn Việt Cẩm như đông đặc lại.
Rất lâu sau, Vân Hàn Cảnh nhắm hờ hai mắt: “… Muội muốn cái gì?”
Việt Cẩm còn chưa lên tiếng, Vân Hàn Cảnh đã lại tiếp lời, thanh âm bình thản mà hờ hững: “Muội muốn cái gì thì nói ra, ta sẽ lấy giúp muội.”


Việt Cẩm nhẹ cúi đầu, khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên, trên rnặt đã nở một nụ cười: “Đại sư huynh, chuyện này muội nhớ là chúng ta đã từng nói rồi. Con đường muội muốn đi muội sẽ tự đi. Thứ muội muốn lấy muội sẽ tự lấy. Sống cũng được mà ch.ết cũng chẳng sao, tất cả hậu quả…”


Nàng lùi ra sau một bước.
Gần nhau trong tấc gang.
Mà biển trời cách mặt.
“Bờ vai này của muội cũng đủ gánh rồi.”


“Đại sư huynh! Việt sư tỷ!” Gã đệ tử Tuần Sơn hớt hơ hớt hải chạy đến, gọi xong mới phát giác bầu không khí giữa hai người trước mặt khá căng thẳng, hắn ngờ nghệch hỏi: “Ơ… sư huynh và sư tỷ đang bàn chuyên ạ?”
Vân Hàn Cảnh cau mặt không đáp.


Việt Cẩm trái lại bước lên nhẹ cười: “Không có gì, vị này…” Nàng nhìn người vừa mới đến, “Nghiêm sư đệ, có chuyện gì vậy?”


Không ngờ Việt Cẩm vẫn còn nhớ mình, gã đệ tử họ Nghiêm mặt mày hớn hở: “À, là phân phó của chưởng môn sư tôn. Chưởng môn sư tôn bảo hai vị lập tức đến Trúc Lâu.”
Trúc Lâu? Không phải điện Chính Đức?


Việt Cẩm có phần bất ngờ, quay sang nhìn Vân Hàn Cảnh đang sửng sốt bên cạnh: “Sư tôn có gọi các sư huynh sư tỷ khác đến không?”
“Chuyện này đệ không rõ lắm.” Gã đệ tử Tuần Sơn lắc đầu nói.


Việt Cẩm gật đầu, cảm ơn hắn rồi đi đến chỗ Thiên Kiếm chưởng môn nghỉ ngơi hằng ngày, nằm ở vị trí cao nhất trên Phi loan Phong – Trúc Lâu.


Trong Trúc Lâu, Thiên Kiếm chưởng môn đang ngồi trong sân nhàn nhã pha trà. Vân Hàn Cảnh bước đến bên cạnh ông chắp tay chào rồi cung kính đứng đó. Việt Cẩm cũng vậy. Nhưng Thiên Kiếm chưởng môn cho người gọi họ đến hiển nhiên không phải để phạt đứng.


Tạm dừng việc đang làm, ông khẽ mỉm cười, rạ hiệu cho họ ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng nói với Việt Cẩm: “Lần này làm rất tốt.”
“Tất cả là nhờ công dạy bảo của sư tôn.”


Thiên Kiếm chưởng môn mỉm cười: “Hai chữ ‘dạy bảo’ này quả thực ta không dám nhận, con tiến vào nội môn chưa bao lâu, không may lại đúng dịp ta đang bế quan, thế nên bản thân tự nhân thấy chưa từng chỉ bảo cho con được lời nào.”


Việt Cẩm sững người, mặt đỏ bừng, trong lòng thầm kêu khổ. Còn chưa điều chỉnh lại được sao? Câu đơn giản như thế mà cũng nói sai được…


“Chuyện lần này tu vi không giúp được gì nhiều, ngược lại phải cơ trí, nhạy bén, tâm phải tĩnh, có chính khí, thiếu cái nào cũng không được, sư tôn thường ngày luôn dạy bảo, cũng luôn lấy mình làm gương.” Vân Hàn Cảnh bình thản nói, cũng đồng thời giải vây cho Việt Cẩm.


Thiên Kiếm chưởng môn hơi bất ngờ, nhìn sang Vân Hàn Cảnh, rồi lại nhìn vẻ cảm kích của Việt Cẩm, bỗng ông bật cười: “Hàn Cảnh, từ lúc bắt đầu con đã không tán thành cách làm của tiểu sư muội mình, giờ tất cả đã thành công viên mãn, con vẫn khăng khăng giữ ý kiến của mình ư?”


Vân Hàn Cảnh nói: “Sư tôn minh giám, đệ tử chỉ cảm thấy cách làm này trông chờ vào may mắn quá nhiều, hi sinh cũng quá lớn.” Hắn dừng một lát rồi tiếp, “Huống hồ có thật là viên mãn không? Vân Thủy Môn bị diệt, thiên đạo bị đoạn tuyệt, mấy môn phái còn lại cũng tổn thất nặng nề, chúng đệ tử sa sút, tất cả đều từ kế hoạch của sư muội mà ra, còn có Ngô Tử Tề, mặc dù chỉ là ngoại môn đệ tử, nhưng suy cho cùng sư muội cũng đã tận tay…”


“Im ngay!” Thiên Kiếm chưởng môn bỗng hét lên, mặt bừng bừng lửa giận.
Vân Hàn Cảnh không nói thêm nữa, vội đứng lên thỉnh tội: “Đệ tử ăn nói hồ đồ, xin sư tôn trách phạt.”


“Con tu đạo bao nhiêu năm nay, kết quả là tu thành kiểu lòng dạ đàn bà thế này ư? Sư muội con có sai sót trong các tiểu tiết, nhưng nó là vì đại nghĩa. Thử hỏi khắp thiên hạ ai dám chỉ trích? Từ mười hai năm về trước, yêu tộc càng ngày càng mạnh lên, nếu xử lý không thỏa đáng, ai biết trăm năm sau có xảy ra chiến tranh hay không, dân chúng có lầm than hay không?”


Bởi vì đại nghĩa.
Hay cho câu bởi vì đại nghĩa.


Chỉ là không biết cái thứ gọi là đại nghĩa ấy liệu có thể làm cho các môn phái bị tổn thất nặng nề không oán hận, có thể khiến các môn phái quên đi thân phận sau màn của Việt Cẩm, có thể làm cho bọn họ không âm thầm đổ tất cả oán hận ấy lên đầu Việt Cẩm hay không?


Đến cả Thiên Kiếm Môn cũng giải thích với bên ngoài rằng ban đầu vì hiểu nhầm nên kết thân với yêu tộc, hiện tại phát hiện tấm lòng với giới tu đạo vẫn luôn son sắt, thủy chung. Một câu nói mới nhẹ nhàng làm sao?
Vân Hàn Cảnh cúi đầu: “Đệ tử…”


“Sư tôn, sư huynh!” Việt Cẩm bỗng nhiên đứng bật dậy, ngắt lời Vân Hàn Cảnh, thản nhiên nói với hai người: “Con cũng biết phương án đó không hoàn toàn thỏa đáng, nhưng thứ nhất là vì Tiểu Chư Thiên Giới, thứ hai là vì hồi nhỏ lưu lạc từng bị yêu tộc…” Trên khuôn mặt nàng thoáng chút bi thương, căm hận, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Việc làm thì cũng đã làm rồi, những người khác nếu thật sự tỏ ý kiến thì cũng là bình thường thôi. Con mặc dù rất hổ thẹn nhưng không hối hận, chỉ luôn nhớ một câu rằng: Sống trên đời, có những việc nên làm thì phải làm, những việc không nên làm đừng làm.”


Sắc mặt Vân Hàn Cảnh càng lạnh lùng hơn.
Thiên Kiếm chưởng môn lộ vẻ xúc động, cảm thán: “Năm đó trưởng lão đến muộn, nếu sớm một chút thì con đã không phải chịu nhiều uất ức như thế. “


“Đều là số mệnh.” Việt Cẩm cười, “Năm đó rốt cuộc đệ tử cuối cùng vẫn giữ được tính mạng, lại được Thiên Kiếm Môn nhận vào, không phải lo ăn, lại được theo đuổi con đường trường sinh, cái nào mà chẳng phải là trời cao ưu ái?”


Vẻ mặt Thiên Kiếm chưởng môn càng dịu dàng hơn, ông đưa cho Việt Cẩm một miếng ngọc lấp lánh ánh tím rồi nói: “Lúc nãy cho gọi các con đến thực ra là vì ta vừa nhận được hồi đáp của Tiểu Chư Thiên Giới… Việc con muốn vào Tiểu Chư Thiên Giới, lần này cuối cùng cũng thỏa nguyện rồi.”


Việt Cẩm nhận lấy miếng ngọc, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên: “Con có thể vào Tiểu Chư Thiên Giới trước ư?” Sau đó lại hỏi dò một câu: “Phía trên bảo là dẫn Yêu vương đi cùng, sư tôn cho rằng Giới chủ có ý gì ạ?”


“Trong mấy ngày này con có thể xuất phát bất cứ lúc nào, đây là do Giới chủ sau khi nghe tin Yêu vương bị bắt sống đã tự hỏi han rồi cho phép.” Thiên Kiếm chưởng môn giải thích, đoạn ông nói tiếp: “Còn về phần Yêu vương, ý của Giới chủ hẳn là ngài cảm thấy yêu tộc hiện nay đã tan tác, mặc dù không thể nào lớn mạnh được nữa, nhưng phân tán khắp nơi rất khó quản lý, nếu có thể chọn ra một người để quản lý yêu tộc thì sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”


Nói xong, ông quay sang hỏi Vân Hàn Cảnh: “Hàn Cảnh, năm năm trước con cũng được đích thân Giới chủ hỏi han, chỉ là con vẫn luôn tỏ ra không lấy gì làm hứng thứ… Lần này cùng vậy à?”
Vân Hàn Cảnh im lặng một lúc rồi đáp: “Lần này đệ tử sẽ đi cùng với sư muội.”


Thiên Kiếm chưởng môn rất lấy làm ngạc nhiên, đoạn ông vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá, sau khi vào đó hai con nhớ phải gắng sức giúp đỡ lẫn nhau.” Sau đó ông dặn dò Việt Cẩm thêm mấy điều rồi cho hai người lui.
Trà lúc này mới dậy mùi.


Thiên Kiếm chưởng môn thở dài, vừa rốt trà vừa quay sang bên cạnh nói như tự lẩm bẩm một mình: “Nhị đệ, chuyện này mấy lão già chúng ta làm chưa thật thỏa đáng lắm…”


Chấp Kiếm trưởng lão đương nhiệm trong bộ y phục đen tuyền không biết đã đi vào Trúc Lâu tự lúc nào, ngồi đối diện với Thiên Kiếm chưởng môn, uống một ngụm trà rồi cau có: “Quá lửa rồi!”
“Lỡ nói thêm mấy câu, lỡ nói thêm mấy câu.” Thiên Kiếm chưởng môn cười khổ.


Giọng Chấp Kiếm trưởng lão vẫn đều đều: “Cũng chẳng có gì không thỏa đáng cả. Ngày đó mặc dù con bé có nói là muốn đánh đổ yêu tộc, nhưng chẳng hề có kế hoạch tỉ mỉ, huynh, ta, thậm chí cả Thiên Kiếm Môn quả thực đều chẳng ai biết.”


“Đó chỉ là cái cớ.” Thiên Kiếm chưởng môn cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ, cau mày nói: “Hàn Cảnh dường như rất bất bình.”


Đến lúc này, Chấp Kiếm trưởng lão mới để tâm một chút, nhưng cũng chỉ một chút xíu mà thôi: “Trưởng lão tiền nhiệm, người đưa con bé về môn phái rất thân thiết với Vân Hàn Cảnh, có lẽ chỉ xuất phát từ tình xưa nghĩa cũ mà thôi. Tính cách của Hàn Cảnh, ta và huynh còn lạ gì, nếu nó thật lòng thì ngay từ đầu đã chẳng mặc kệ cho con bé gây ra bao nhiêu chuyện như thế, huống hồ dạo trước không phải chính nó đem người đi truy bắt còn gì?”


Thiên Kiếm chưởng môn gật gù, suy ngẫm một lúc rồi nói: “Đứa bé này quả thực rất có năng lực, chỉ có điều nóng vội, tâm tư lại quá cay độc, thâm trầm… Muốn giữ lại chỉ e lưu giữ mối họa về sau.” Ông thở dài.


Chấp Kiếm trưởng lão cầm chén trà lên, trầm ngâm một lúc, đang cân nhắc điều gì: “Huynh cứ ngồi đây mà do dự xem nên giữ lại hay không, con nha đầu kia chắc là chẳng để Thiên Môn vào mắt đâu… Người như thế không thể giữ lại, quá tàn nhẫn.”


Ông đặt chén trà xuống rồi nói: “Trong thời gian chưa đến hai năm kể từ khi nó bị trục xuất khỏi Thiên Kiếm Môn rồi gia nhập yêu tộc, nó đã khiến cho mấy môn phái lớn phải chịu tổn thất nặng nề, rồi lại ăn cấp trận pháp để chúng ta có thể công phá thành công Kiêu Sơn, thậm chí còn gây thù chuốc oán với bao nhiêu người. Một người làm được những việc như thế chẳng lẽ ngu xuẩn đến mức không biết rằng hành động đó sẽ tạo ra bao nhiêu kẻ địch sao? Chẳng qua là vì chẳng để tâm đến mà thôi.” Ông nghiêm mặt tỏ vẻ khỉnh thưởng: “Mặc dù vì đại nghĩa, nhưng thủ đoạn quả thực cũng đi quá cái gọi là ‘Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết’ rồi. Thoắt cái đã máu chảy thành sông, hoàn toàn không hề che giấu, quả thực là vì bình định yêu tộc mà không tiếc hi sinh chính bản thân mình? Có đứa bé mười hai, mười ba tuổi họa mới tin.”


Nói đến đây, Chấp Kiếm trưởng lão thở dài một hơi rồi cười gằn thành tiếng: “Một người có thể đẩy bản thân ra trước đầu sóng ngọn gió, lại dứt khoát chặt đứt tất cả đường lui của mình, huynh nói xem có đủ nhẫn tâm không?” Ông nhìn Thiên Kiếm chưởng môn, nói với ý sâu xa: “Khi một người có thể tàn nhẫn với bản thân như thế muốn tàn nhẫn với người khác thì huynh nói xem nó có thể nhẫn tâm thế nào?”


Khắp không gian chỉ còn lại một tiếng thở dài, với bao nhiêu là nuối tiếc.
*
Lúc trở lại Văn Lan Lâu, mặt trời đã ngả về Tây.


Cả thân thể lẫn tinh thần đều cực kì mệt mỏi, Việt Cẩm cởi áo ngoài, thậm chí chẳng buồn rửa ráy sửa soạn đầu tóc trực tiếp ngả xuống giường, nhắm mắt, chỉ một chốc dã chìm sâu vào giấc ngủ.


Mặt trời dần xuống núi, những tia sáng le lói của buổi hoàng hôn tắt dần, bầu trời khoác lên một tím thảm nhung đen tuyền điểm những vì sao lấp lánh.


Khi trận gió lạnh đầu tiên của đêm luồn qua khe cửa, bóng người trên giường, chăn còn chưa kịp đắp đã co ro vì lạnh, rồi như có điều bất an, nàng từ từ cuộn tròn người lại…
“Chỉ còn mỗi mình muội! Chỉ còn muội thôi, muội nhất định phải… Nhất định phải báo thù! Việt Cẩm Tâm.”


Việt Cẩm bật người ngồi dậy, mặt tái xanh, cả khuôn mật ướt đẫm.
… Việt Cẩm Tâm? Giấc mơ hay chính là hiện thực…? Giọng nói ban nãy…
Ánh mắt nàng ngơ ngác rồi dần lấy lại được tiêu điểm. Giọng nói ban nãy là của Nhai Xế? Đó chỉ là trong mơ ư….


Đột nhiên, cả người bải hoải, nàng chớp đôi mắt cay xè, nằm xuống định nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, nhưng tâm trí không cách nào yên được.


Rốt cuộc nàng chẳng thể ngủ thêm được nữa, nhẹ day hai huyệt thái dương, nàng ngồi dậy mặc quần áo đi ra ngoài. Chỉ là không biết có phải vì quá mệt mỏi hay không mà Việt Cẩm cứ đi mãi, cho đến khi có tiếng đồng môn chào hỏi nàng mới phát hiện ra rằng bản thân đã đi đến trước ngục sám hối ở hậu sơn.


Người chào Việt Cẩm là một đệ tử ngoại môn mới gia nhập môn phái chưa lâu, tuổi chừng mười bốn, mười lăm, nhìn rất ngây thơ lại hoạt bát: “Sư tỷ, sao giờ này tỷ lại ở đây?”


“Ta đi dạo loanh quanh…” Việt Cẩm cười giải thích, nhưng rө ngay sau đó nàng phát hiện thực ra mình chẳng cần phải giải thích làm gì, vì gã đệ tử kia đã hào hứng nói tiếp: “Sư tỷ, bọn họ đều đang chúc mừng thắng lợi của tỷ ở dưới kìa! Chưởng môn sư tôn còn cho phép mọi người được nghỉ một ngày, bảo là tối nay và sáng mai trừ những đệ tử thay phiên trực ban ra thì những người còn lại có thể vui hết mình. Nhưng sao sư tỷ lại không tham dự vậy?”


Việt Cẩm lúc này mới nhớ ra bữa tiệc chúc mừng mà Hứa Đình Viễn nói đến lúc trước, nàng cười: “Ta hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một lát.”


Chẳng qua đó chỉ là cái cớ Việt Cẩm bất chợt nghĩ ra, những gã đệ tử kia lại tức thì tin là thật: “Sư tỷ, vậy tỷ về phòng nghỉ ngơi một lát đi!”


Trăng treo lơ lửng giữa bầu trời, ngạo nghễ dõi mắt nhìn chúng sinh. Dưới ánh trăng dìu dịu, đột nhiên Việt Cẩm không cười nổi. Có lẽ do quá mệt, hoặc có thể do người trước mắt cùng với nơi mà nàng đang đứng gợi cho nàng nhớ đến một người khác. Một người trong lần đầu tiên gặp mặt đã từng quan tâm nàng như thế.


“Sư tỷ?” Cậu nhóc tò mò hỏi.
“Ta không sao… Đệ có muốn tham gia buổi tiệc không?” Việt Cẩm hỏi.
“Đương nhiên là muốn rồi ạ!” Cậu gật đầu, nhưng lại ỉu xìu ngay tắp lự, “Nhưng hôm nay là phiên đệ trực, đúng là xui xẻo.”


“Để ta trực giúp cho.” Việt Cẩm cười lại nói, “Vừa hay ta cũng không có việc gì làm, muốn nghỉ ngơi một lúc nhưng lại không ngủ được, chỗ này thanh tịnh… Hơn nữa ta cũng có mấy lời muốn nói với người bị nhốt ở trong kia.” Nhìn vẻ do dự của cậu nhóc, Việt Cẩm bổ sung thêm.


Cậu ta lúc này mới gật đầu, thẹn thùng nói cám ơn: “Đa tạ sư tỷ, đệ sẽ quay lại sớm thôi!”
“Chơi vui vẻ nhé!” Việt Cẩm nói, nhìn theo bóng cậu nhóc khuất sau lùm cây nàng mới quay lại mở cửa ngục sám hối.
Trong ngục lạnh lẽo m u.


Việt Cẩm đến bên song sắt: “Tiểu Chư Thiên Giới đã đưa tin đến, cho phép muội được vào thẳng luôn, cũng dặn đưa huynh đi cùng. Ý của họ đã rất rõ ràng!”


Đã nửa ngày trôi qua mà Nhai Xế vẫn giữ nguyên tư thế như khi Việt Cẩm rời khỏi, dường như không hề động đậy. Nghe tiếng Việt Cẩm, hắn cũng không mở mắt, chỉ đưa lời châm chọc “Tiểu Chư Thiên Giới? Cũng chẳng phải là tiên giới thật, đợi nàng thành tiên thật rồi hẵng đến thông báo với ta một tiếng cũng chưa muộn.”


“E là chẳng có cơ hội rồi.” Việt Cẩm cười, đoạn nàng quay ra đóng cự thạch trước cửa ngục rồi tìm một góc ngồi xuống, nhắm mắt lại.


Ánh sáng loe lét lọt qua khe cửa lại bị che khuất trong ngục hoàn toàn chìm vào bóng tối Nhai Xế lúc này lại mở mắt ra, bởi vì người vừa vào lúc nãy dường như… còn chưa ra ngoài. Chỉ có điều hai tai hắn chỉ toàn những tiếng gió rít gào, tầm mắt cũng bị bóng tối ngăn cản, yêu lực bị phong bế hoàn toàn, nên dù căng mắt ra nhìn, hắn cũng không thể xác định trong bóng tối mịt mùng này liệu có phải vẫn có một người đang lặng lẽ ngồi đó, không động dậy, đến cả hơi thở cùng nhạt nhòa gần như không có.


Bóng tối và sự im lặng luôn khiến suy nghỉ linh hoạt hơn. Nhai Xế không thể khống chế mình không nghĩ về Việt Cẩm. Hắn nghĩ, không biết nàng có mệt không? Hắn nghĩ, không biết nàng có lạnh không?


Hắn nghĩ, sao nàng lại có thể ngốc nghếch như vậy, rỗ ràng có thể đứng bên ngoài, không cần vào trong, không cần chịu dựng từng trận gió lạnh cắt da cắt thịt cùng với hắn.


Hắn nghĩ, rõ ràng nàng đã quá mệt mỏi, quá đau đớn, đã chùn chân, đã tuyệt vọng, nhưng tại sao, vừa mới đó nàng đã có thể nuốt hết tất cả những yếu mềm đó vào trong, rồi lại thản nhiên như không mà bước tiếp?
Hắn nghĩ nhiều lắm. Nhưng có tác dụng gì chứ?
*


Tránh bữa tiệc mừng công long trọng nhất trong vòng mười năm trở lại đây của Thiên Kiếm Môn không chỉ có mỗi mình Việt Cẩm.


Trong Vân Hồ Cư, Vân Hàn Cảnh và chủ nhân nơi này đang đối diện nhau, trước mặt là một bàn cờ được làm từ gỗ mun. Chủ nhân Vân Hồ Cư cầm quân trắng: “Từ hồi chân quân đạo đến giờ, cũng phải đến hơn một năm rồi ta và ngươi mới nhau… Chuyện giữa Thiên Kiếm Môn và yêu tộc ta cũng có nghe nói, vốn định chúc mừng ngươi, nhưng xem ra có vẻ ngươi không muốn nghe câu chúc mừng này của ta.”


Hai tay đặt trên đầu gối, Vân Hàn Cảnh chìm trong im lặng.
Chủ nhân Vân Hồ Cư đợi một lúc, sau đó mỉm cười hạ quân trắng trong tay xuống: “Đến cờ cũng không muốn đánh nữa à? Sao thế?”
Vân Hàn Cảnh lắc đầu: “Hai ngày nữa ta sẽ đi Tiểu Chư Thiên.”


“Cũng tốt.” Chủ nhân Vân Hồ Cư trầm ngâm một lúc, “Hồi đó ngươi từng nói ngươi ở lại là để bảo vệ một người, bây giờ lời hứa đó hoàn thành rồi sao?”
“Chưa.” Vân Hàn Cảnh nói, “Chỉ là người đó muốn đi Tiểu Chư Thiên.”


Nam tử mặc áo trắng, thanh khiết hơn hoa sen kia nghe vậy không khỏi sững người.


Vân Hàn Cảnh lúc này lặng cúi đầu, nhìn đôi tay cầm kiếm của mình. Khung xương đôi tay cân đối, mười ngón tay thon dài, chỉ nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, vậy mà hệt như một tác phẩm được điêu khắc bằng ngọc, một đôi tay mạnh mẽ, chắc chắn thiên hạ khó mấy ai bì kịp.


Nhưng có mạnh mẽ, chắc chắn hơn nữa thì có tác dụng gì chứ?
Người hắn muốn giữ, không những không giữ được, lại còn tránh hắn như tránh tà, vứt bỏ hắn không thương tiếc… Nguyên nhân là do hắn ư?


Có lẽ là vậy. Bởi từ đầu đến cuối hắn không ᣨ nào quên được một thân phận khác của nàng.
“Hàn Cảnh?”
“Ta đã hứa sẽ bảo vệ nàng ấy suốt đời…”


Vân Hàn Cảnh nhắm mắt, bên tai văng vẳng tiếng cười lanh lảnh, ngọt ngào mà quyến rũ. Chỉ là đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi hết thảy những điều tốt đẹp ấy đã tan biến thành mây khói.
“Hình như nàng ấy chưa bao giờ cần đến ngươi.”
*


Tiểu Chư Thiên Giới dự định sẽ mở cửa vào ngày thứ ba sau lễ ăn mừng.
Lần này, Thiên Kiếm Môn chỉ âm thầm chuẩn bị chứ không cờ giong trống mở như trước, thế nên mãi đến phút chót cũng chỉ có mây đệ tử đứng làm lễ biết được tin Vân Hàn Cảnh và Việt Cẩm sẽ vào Tiểu Chư Thiên Giới.


Hôm đó, bên ngoài ngục sám hối.
Thời gian vẫn còn sớm, cửa Thiên Giới chưa mở, Vân Hàn Cảnh và Việt Cẩm cáo biệt lần cuối các đê tử khác của chưởng môn.


Vân Hàn Cảnh thân là đại đệ tử của chưởng môn, lại thêm năng lực xuất chúng, mặc dù tính cách có chút lạnh lùng, nhưng ít nhất cũng còn được mấy câu dặn dò quan tâm thật lòng.


Trái lại Việt Cẩm, thứ nhất mới nhập môn, thứ nữa vừa nhập môn chưa được bao lâu đã bôn ba bên ngoài, thâm nhập vào yêu tộc, chẳng qua lại, thân thiết với các đệ tử khác thì nói gì đến tình cảm? Thế nên mấy người kia chỉ hỏi han khách sáo vài lời rồi thôi.
Đến lượt Tả Ngôn Chấp.


Mặc dù cực kì bất ngờ khi thấy hắn cũng tham gia sự kiện chẳng mấy ý nghĩa này nhưng Việt Cẩm không hề biểu lộ cảm xúc ra mặt, nàng nhẹ mỉm cười chào: “Tả sư huynh…”
“Lần tới vào ba năm sau.” Tả Ngôn Chấp ngắt lời Việt Cẩm.


“Lần tới khi Tiểu Chư Thiên Giới lại lần nữa mở cửa, ta sẽ mang con sói kia lên.” Tả Ngôn Chấp lạnh lùng nói.


Vậy là hắn sẽ chăm sóc yêu lang cẩn thận? Việt Cẩm nhìn vẻ mặt lạnh lùng, ngạo nghễ của Tả Ngôn Chấp, sững người một chập rồi khẽ cười. Chỉnh lại y phục, hành lễ thêm lần nữa, nụ cười cũng đã trở nên chân thành hơn: “Vậy xin phiền sư huynh.”


Tả Ngôn Chấp cũng có phần bất ngờ, nhìn Việt Cẩm rồi “Ừ” một tiếng coi như đáp lời.
Dứt lời, cầu vồng bỗng từ trên không giáng xuống.


Tất cả mọi người đều nhất loạt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa hư không, cánh cửa không lồ bằng bạch ngọc từ từ mở ra, bên trong trăm hoa đua nhau khoe sắc, lầu đài tráng lệ, biến hóa khôn cùng, bao la bất tận. Bên dưới, dải sáng rộng màu vàng nhạt từ từ trải xuống đến vách đá, mưa hoa và những điểm sáng mờ mờ ảo ảo xoay tròn nhảy múa, hòa trong điệu nhạc réo rắt, đẹp như mộng ảo.


Lát sau, một nữ tử đi ra, dung nhan như ngọc, tay cầm phất trần, tay áo rộng, thân hình cực kì quyến rũ.
*
Trên đỉnh núi lặng ngắt như tờ.
Một chốc sau, không biết có tiếng ai lẩm bẩm: “Thay đổi rồi à? Phong vị đẹp nhưng dung tục thế này…”


Một câu đang dở nhưng đã nói hết nỗi lòng của tất cả những người đang đứng trên vách đá.


Nữ tử kia đã đi đến gần bên vách đá, nên đương nhiên cũng nghe được câu nói kia, nàng ta cười gượng giải thích: “Đây là do thiếu chủ nhà ta cố ý sắp đặt… À, về sau sẽ luôn là như thế này.”
Tất cả mọi người trên vách núi tức thì nín lặng.


Nữ tử đó cũng hắng giọng nói: “Vân công tử, Việt cô nương hãy đưa Yêu vương cùng ta vào Tiểu Chư Thiên.”
Vân Hàn Cảnh đứng yên tại chỗ nhìn về phía con dường rải đầy hoa với các điếm sáng, vẻ mặt đờ ra một lúc rồi phất tay áo, ngự kiếm bay lên, thoắt cái đã xa ngoài ngàn dặm


Nữ tử ra nghênh tiếp hai mắt sững sờ nhìn Vân Hàn Cảnh biến mất nơi cánh cửa đang rộng mở, trong giọng nói chứa đầy sự ngưỡng mộ: “Tu vi của Vân cổng tử quả là đáng kinh ngạc, không cần dừng ngọc bài cũng có thể xuyên thẳng qua kết giới… Trước đây nghe các thái nữ khác nói chuyện ta còn không tin.”


“Trước đây?” Không có bản lãnh như Vân Hàn Cảnh, Việt Cẩm dành yên phận dẫn Nhai Xế đi theo thái nữ kia lên dải sáng.


Mỗi bước chân, dải sáng lai gợn từng đợt sóng lăn tăn. Thái nữ cười nói: “Ta nhớ là năm năm trước Vân công tử đã từng đến Tiểu Chư Thiên Giới một lần, hồi đó không hổ là anh tài trong thế hệ trẻ, nhưng danh tiếng của Vân công tử truyền khắp Tiểu Chư Thiên Giới là do một nguyên nhân khác. Việt cô nương, cô nương biết Tiểu Chư Thiên Giới có quy định rằng phàm là người đi vào Tiểu Chư Thiên Giới thì ít nhất cũng phải ở một năm mới có thể xin rời khỏi chứ?”


“Ta biết.” Việt Cẩm gật đầu.


“Chính là điều này.” Thái nữ hào hứng kể: “Vân công tử đi vào Tiểu Chư Thiên Giới mới chỉ ba ngày đã xin hạ giới, bất chấp quy định, lại chẳng chịu nói rõ lí do, Giới chủ há có thể đồng ý? Không ngờ đến đêm, Vân công tử bèn ngự kiếm bay ra, ánh trăng lúc ấy nghe nói đã chiếu rọi khắp nửa Tiểu Chư Thiên Giới. Về sau rất nhiều thái nữ đều nói chưa bao giờ nghĩ rằng ánh trăng cũng có thể chói lóa như thế.”


“Kết quả ra sao?” Việt Cẩm hỏi xong mới cảm thấy mình đã hỏi một câu ngốc nghếch, bởi thái nữ nhìn nàng một cái đầy khinh thường, bật cười nói:


“Đương nhiên là Vân công tử phá vỡ kết giới rồi. Sau đó, Giới chủ coi trọng tu vi của Vân công tử, sau khi Thiên Kiếm chưởng môn lên thỉnh tội cũng không truy cứu nữa, rồi từ đó chuyện trở thành truyền kì.”
“Ồ, kết giới này…” Việt Cẩm còn chưa nói hết, người phía sau đã chen ngang.


“Kết giới này cũng có gì là lợi hại đâu chứ.” Nhai Xế thôi không quan sát cánh cửa nữa, hờ hững phán một câu.


Kế đó, thấy vẻ mặt thái nữ bên cạnh đã trở nên khó coi, hắn lại cười mỉa châm chọc: “Tu vi của Vân Hàn Cảnh bây giờ có thể đủ để phá kết giới chứ năm đó thì chưa chắc. Chẳng qua chỉ e là nhờ có lợi khí trong tay mà thôi.


Thái nữ tức giận nói: “Tên yêu quái kia, ý của ngươi là ngươi cũng có thể phá được kết giới giống như Vân công tử?” Nói rồi nàng ta lại mỉa mai: “Nếu ngươi có thể phá được thì giờ sao lại vào cảnh tù tội thế này?”
Nhai Xế chẳng thèm ngẩng đầu lên.


Việt Cẩm vốn định góp lời, nhưng thấy giới môn đã gần ngay trước mắt, nàng im lặng một lúc rồi quay sang cười, nói- “Đây là tân nhậm Yêu vương của yêu tộc, mặc dù yêu tộc và tu chân giới chúng ta luôn trong thế đối lập, nhưng nếu xét về tu vi thì hắn và đại sư huynh tương đương nhau, nếu đại sư huynh đủ sức phá kết giới thì hắn phá được cũng là chuyện bình thường.”


Thẹn quá hóa giận, vừa vào đến Tiểu Chư Thiên Giới thái nữ kia liền hất tay, nói một câu: “Chức trách đã tận, Việt cô nương, mời!” rồi hậm hực bỏ đi.
“Nàng cần gì phải khổ vậy.”
“Khổ cũng đã khổ rồi.” Việt Cẩm vừa nói vừa nhìn quanh.


“Tu vi của Vân Hàn Cảnh và ta cũng tương đương nhau, kết giới này nói tốt cũng đúng mà nói không tѴ cũng chẳng sai. Năm năm trước, thực sự hắn chưa có thực lực đến vậy.” Nhai Xế thong dong nói.
Việt Cẩm không nói, nàng đã thấy một đội vệ binh đang đi về phía mình để tiếp quản Nhai Xế.


Đội trưởng đội vệ binh là một người tầm khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, khải giáp sáng loáng, mũ trụ hình mặt thú, vai đeo cung Thanh Mộc, tay cầm thương Tinh Văn. Hắn bước lên hành lễ: “Cô nương là Việt cô nương phải không? Xin hãy giao Yêu vương cho tại hạ để tại hạ giải hắn vào ngục trông giữ.”


Việt Cẩm không nói gì thêm, thoải mái nhường đường, giao người cho bọn họ.
“Việt Cẩm.” Nhai Xế đột nhiên lên tiếng.
“Yêu vương còn muốn nói gì ư?” Việt Cẩm cười hỏi.
“Đây là mục đích của nàng? Nàng muốn vào Tiểu Chư Thiên Giới?” Nhai Xế hỏi.


“Chỉ cần có cơ hội, có kẻ tu chân nào lại không muốn lên Tiểu Chư Thiên Giới chứ?”
“Đúng thật, ai lại không muốn chứ?” Việt Cẩm lẩm bẩm, đột nhiên lại hỏi tiếp: “Một cơ hội phải không?”
Việt Cẩm nhìn Nhai Xế.


Dù sa chân đến bước này nhưng ánh sáng trong đáy mắt hắn phong thái của hắn, sự tự tin, ngạo nghễ toát lên trong từng cử động của hắn không hề suy giảm. Đó là bản năng đã khắc sâu vào cốt tủy, cho dù ở nơi thâm sơn cùng cốc cũng không bao giờ bị mài mòn, là sự kiêu ngạo, luôn nghĩ về bản thân với những gì tốt đẹp nhất.


Hắn tự hào về bản thân, tự hào về thần phận, bất luận là khi nắm vạn quân hay khi thân rơi vào chốn lao tù.
Đó là Nhai Xế, người mà nàng thích… Và cũng là người mà nàng đã phản bội.


“Tốt nhất là nàng hãy tiếp tục sống.” Nhai Xế cúi đầu, đoạn hắn bật cười, “Nhớ đó, tất cả những thứ hôm nay, sau này, tất sẽ trả lại.”


Gã vệ binh áp giải Nhai Xế đang định mở miệng mắng chửi thì Việt Cẩm đã đi trước một bước cản lại. Nàng nhìn Nhai Xế, nhẹ gật đầu, cười rất nhẹ:
“Muội nhớ rồi.”
Muội sẽ đợi.
*


Nhai Xế đi theo gã vệ binh đến một thạch thất, nơi khó có thể hấp thu linh khí. Hắn bĩu môi khinh thường, để mặc mấy tên tôm tép mà ngày thường chỉ cần phất tay là có thể giết ch.ết dễ dàng, trói hắn lên tường.


Sau đó, bóng tối và sự tĩnh mịch bủa vây khiến hắn không thể phân biệt được thời gian.
Không biết qua bao lâu, khi ánh sáng rọi vào, Nhai Xế nheo mắt, ngạc nhiên nhìn người đứng ngược sáng:
“Đệ… thì ra là đệ?”






Truyện liên quan