Chương 9: Em vì anh sửa mình nhưng anh chẳng thể vì em mà thay đổi
Trở về nhà sau một chuyến đường dài song Tùng không hề cảm thấy mệt. Bao nhiêu năm sống, làm việc tại Hà Nội nhưng anh vẫn chẳng thể yêu thành phố ấy bằng phố núi Chí Linh, nơi anh đã sinh ra và lớn lên. Chỉ có thể là nơi đây, gia đình mới cho anh cảm giác bình yên đến thế.
Mấy năm trước khi vừa tốt nghiệp đại học, anh đã nghĩ mình sẽ tìm một vị trí đứng ở Hà Nội rồi đón bố mẹ lên sống cùng nhưng càng ngày anh càng thấy tình yêu của mình với nơi này quá nặng, khiến anh cảm thấy ngạt thở. Không có quê hương sẽ không thể có anh vì thế anh không thể bỏ nơi này mà đi mãi được. Bố mẹ anh cũng nhất định sẽ không chịu theo anh chuyển lên Hà Nội mà rời bỏ nơi đây. Phải chăng đó chính là lý do mà lần nào khi trở về nhà, mẹ anh cũng cố giữ chân anh bằng một vấn đề muôn thuở:
" Hôm trước mẹ có nhờ vài người quen đánh tiếng, ngày mai con bỏ ra chút ít thời gian rảnh đi cùng mẹ xem mặt vài đám xem sao. Cũng không còn trẻ nữa, không gì bằng lấy vợ gần nhà cho ổn định con ạ."
Tùng khẽ tặc lưỡi rồi lắc đầu nhìn mẹ:
" Sao lần nào về tới nhà là mẹ cũng doạ con thế nhỉ? Một đám còn khó nữa là vài đám...Con không đi đâu."
" Con ơi, cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha. Huống hồ con đâu còn trẻ nữa?
Vài năm trước bố mẹ nghĩ vì anh còn trẻ nên để anh tự do bay nhảy, chứ năm nay anh đã gần ba mươi còn bố mẹ thì mong có cháu bế lắm rồi..."
" Mẹ thật là! Con đâu ế tới mức mẹ phải nhờ người mối mai chứ. Con sẽ không đi với mẹ đâu..."
" Con cóc ba chân khó tìm chứ con gái tốt thời buổi này hiếm lắm. Anh có giỏi thì cứ dẫn thử một cô về đây cho mẹ xem mặt."
" Mẹ ơi, biết thế nào là tốt hả mẹ? Con có phải trẻ con nữa đâu, mẹ cứ yên tâm con sẽ tìm một cô con dâu khiến mẹ không thể thất vọng."
Buông bỏ tờ báo trên tay, bố anh nhấp môi tách trà nhài còn đang toả hương nóng, sau đó ông cất tiếng:
" Bố cho anh hai tháng. Từ giờ cho tới lúc ông gọi về dưới quê họp mặt đại gia đình, anh liệu mà làm.."
Một câu nói của bố khiến Tùng cảm nhận được muôn phần sức nặng. Hai tháng, chỉ có hai tháng, anh biết lấy đâu ra vợ để trình diện bây giờ?
Trời chiều đã chuyển màu đêm từ lúc nào không biết, nhìn ra khung cửa sổ Hà Vy mới hay muộn lắm rồi. Với tay kéo khung cửa gần bàn làm việc xuống, cô nghe thấy giọng chị giao nhận phía sau vọng lại:
" Sao hôm nay về muộn thế em? Có ai đi đón không hay là một mình một ngựa?"
Quay đầu lại khẽ cười với chị, cô đáp lời:
" Em thì lấy đâu ra người đón hả chị? Độc thân đã trở thành cuộc sống."
" Vậy thì vơ tạm lấy anh nào trong công ty đi rồi sẽ có người đưa đi đón về. Em biết anh trưởng phòng kỹ thuật không? Ngày nào chị cũng thấy anh ấy chờ em Thục Yên bên nghiệp vụ tới khuya. Đúng là khi yêu thì mọi thứ đều thật là tốt đẹp... "
" Hạ Long? Oh! Thì ra thế! Có lẽ tại số em không tốt nên vẫn phải một mình thôi chị à."
Nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt nhưng không hiểu sao cô cảm thấy lòng mình chất chứa muôn phần xót xa. Có lẽ bởi nhân sinh vô thường, thế sự khó đoán. Con người vốn mềm yếu và nhỏ bé mà cô không phải ngoại lệ!
Thở dài, Hà Vy bước ra khỏi xưởng, vừa đi cô vừa nhắn tin cho Nam:
" Anh về rồi đúng không? Còn em giờ mới mãn hạn tù. Anh này, anh nói xem độc thân là tốt hay xấu?"
Chưa đến 30s điện thoại của cô đã báo có tin nhắn trả lời:
" Anh chỉ biết người độc thân dễ mắc bệnh tim."
" Tại sao đàn ông tốt đều không tới lượt em? Là sao chứ?"
" Uầy. Tối qua, trong giấc mơ thượng đế có nói với anh rằng, Người đã dành tặng cho em một người đàn ông tốt nhất. Em có biết người đó là ai không? Chính là anh đó!"
Có lẽ do tin nhắn của Nam quá bá đạo khiến Hà Vy mới kịp mở ra thì điện thoại đã sập nguồn. Cô không biết rằng chỉ trong vài phút ngắn ngủi từ công ty về nhà, cô đã để lỡ biết bao nhiêu cuộc gọi...
Thuỳ Chi cố gọi cho Tùng nhưng chỉ thấy máy báo bận không thôi. Rõ ràng mỗi người là một cá thể độc lập, tại sao một người lại có thể lưu luyến một người khác như thế, đến nỗi không thể rời xa và cũng không thể quên?
Liệu nếu đổi Tùng thành cô, để anh có những suy nghĩ của cô, sống cuộc sống của cô, chỉ cần một ngày thôi, có lẽ anh sẽ hiểu....rằng cô đang đau khổ đến mức nào. Kiên nhẫn chờ và kiên nhẫn gọi, ông trời đã chẳng phụ lòng cô.
Giọng nói của anh vẫn trầm ấm như những ngày hai người chưa hề xa cách:
" Anh đây, có chuyện gì nào?"
" Anh à. Mình đừng chia tay nữa được không? Em sẽ vì anh mà sửa mình..."
" Nghe anh nói này, em có thể vì anh sửa mình nhưng anh lại chẳng thể vì em mà thay đổi. Thuỳ Chi, chúng ta đã kết thúc rồi mà em...
Anh quyết định rồi, hai tháng nữa anh sẽ kết hôn. Đó là điều mà gia đình anh và bản thân anh vô cùng mong muốn. Đó là người mà anh tin rằng ngoài cô ấy ra sẽ không còn ai có thể phù hợp hơn nữa cả. Em cũng hãy tìm một người khác, quên anh đi thôi."
Thuỳ Chi chưa kịp nói thêm thì cuộc gọi báo đã kết thúc. Cô bất lực gục xuống oà khóc như một đứa trẻ. Tại sao anh lại có thể làm như thế? Tại sao? Chẳng phải mới hôm qua khi đang yêu, anh đã từng nói coi tình yêu đó luôn là duy nhất, anh đã từng nói coi cô là người sẽ cùng xây đắp vững bền, sẽ không để bất cứ điều gì cắt chia được, chắc chắn sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ tình yêu mà anh tin. Nhưng giờ đây, cô đang đau....anh thì sao? Anh thừa biết cô khổ tâm thế nào song anh vẫn dứt tình mặc cô với những chông chênh của ngày đã cũ.
Hoá ra ai nói tiếng chia tay trước cũng chuẩn bị cho mình những lý do rất cao thượng, những lý do rất đau lòng. Lý do nào nghe cũng xót xa. Lý do với chả lý đợi, hết yêu đơn giản là hết yêu, bởi nếu tình yêu còn thì đố điều gì trên đời chia cắt được.
Anh không còn yêu cô, cô vẫn còn yêu anh, bằng chút tình yêu còn sót lại, Thuỳ Chi quyết tâm sẽ kéo anh về phía mình bằng mọi giá...
Đêm qua nhanh như một giâc mơ, Hà Vy gượng gạo trở dậy khi thấy tiếng chi sẻ ríu rít bên ngoài cửa sổ. Hoá ra cô đã ngủ một giấc dài đến thế, một giấc ngủ quá đỗi ngọt ngào. Lật mình tìm chiếc điện báo pin đầy, khởi động nguồn cô mới hay mình có vô vàn cuộc gọi đến từ một số quen thuộc đính kèm theo là một tin nhắn....với lời lẽ đủ để cô giật mình:
" Khó khăn lắm ta mới tìm thấy nhau giữa cuộc đời này. Một lần lỡ rời tay có khi sẽ không cách nào để tìm lại. Vì vậy, khi nào mở máy hãy gọi cho anh."
Những ngón tay nhanh chóng kết nối cuộc gọi, không hiểu sao cô thấy lòng đầy thấp thỏm lo âu.
Nheo mắt nhìn cuộc gọi đến, giọng Tùng đanh lại:
" Đêm qua em đi đâu mà lại tắt máy? Em có biết anh gọi cho em bao nhiêu cuộc hay không?"
" Đêm qua em ngủ sớm, máy sạc pin nên không biết anh gọi. Có chuyện gì thế? Mới sáng ra đọc tin nhắn của anh đã khiến em lạnh nổi hết da gà rồi này!"
" Oh. Làm em ngạc nhiên sao?"
" Dạ. Rất đỗi ngạc nhiên. Anh đừng cho em mẩu kẹo nhỏ rồi lại đánh em một đòn đau. Em không chịu được đâu ạ!"
" Uhm. Em chuẩn bị đi làm đi, có gì tối về anh sẽ xuống gặp em một chút."
" Gặp em? Xuống đây? Anh đừng khiến em ngạc nhiên nhiều như thế chứ! Có chuyện gì anh cứ nói qua điện thoại luôn đi. Em giờ bận lắm, sợ chẳng có thời gian để gặp gỡ ai đâu ạ."
" Oh. Bận đến mức không bỏ ra cho anh được một tiếng đồng hồ sao?"
" Em bận thật mà. Anh nói luôn giờ đi..."
" Thôi được. Em cứ đi làm đi, nếu em đã bận thì tối anh sẽ gọi cho em vậy. Ok?"
Buổi sáng, Hà Vy không ngờ mình sẽ thấy Hạ Long ngay trước cổng công ty. Anh đi qua cô vờ như không thấy hoặc có thể anh không thấy thật. Cô khẽ cắn môi rồi đứng chôn chân nhìn theo bóng anh xa dần phía trước...
Kỳ thật, Hạ Long đã thấy cô ngay từ lúc bước vào. Anh nhạy cảm, rất rất nhạy cảm để có thể cảm nhận được những gì đang xảy ra sau lưng mình.Anh cũng biết lẽ ra mình nên nói rõ trắng đen cùng cô nhưng anh đã chọn im lặng, im lặng để cho mình cũng là cho người ta một cơ hội. Biết đâu Hà Vy cần thời gian để quay về thời điểm ban đầu khi trong cô anh chưa từng là gì cả và biết đâu anh cần thời gian để xác định lại chính cảm xúc của trái tim mình...