Chương 11: Không biết, em có biết rằng....
Hà Vy cảm thấy bấn loạn. Cô đã mệt mỏi, rất mệt mỏi, cô không thể coi như không nghe thấy những gì Tùng vừa nói. Cô biết và cô hiểu hơn ai hết rằng anh đang nghiêm túc vô cùng. Nhưng vì sao lại là cô? Vì sao nhỉ? Đôi mắt nhắm hờ, những ngón tay cầm máy khẽ xiết lại, giọng cô có chút lạc đi khi hỏi lại anh:
" Vì sao lại là em? Và chuyện gì sẽ đến nếu em quyết định cùng anh bước tiếp?"
Tùng không trả lời cô ngay, anh thở dài rồi mới đáp lại cô, vẫn giọng nói dịu dàng như chưa từng bao giờ như thế:
"Em à. Vì em bao năm qua luôn chiếm giữ một vị trí đặc biệt, không phải là số một - nhưng là duy nhất, luôn bên cạnh anh, luôn không bao giờ quay lưng với anh dù cả thế giới có làm vậy. Anh nói thế đúng không?
Khi còn trẻ chúng ta sẽ nghĩ tình yêu là cái gì đó đẹp lắm, tuyệt vời lắm nhưng giờ này với anh yêu đôi khi không phải là những điều lớn lao và ồn ào, mà là quan tâm tinh tế và tôn trọng. Yêu đôi khi không phải là đã làm được gì cho nhau, mà là còn lại gì trong nhau. Hôn nhân cần sự đồng cảm và hoà hợp còn anh.....thì cần em là lựa chọn duy nhất."
" Giả sử nếu em nói em chưa sẵn sàng để bước vào hôn nhân? Giả sử nếu em nói em cần tình yêu làm điều kiện bảo đảm. Thì anh, với những bóng hồng và vết thương của ngày đã cũ....liệu anh có dám chắc rằng anh sẽ yêu em không?"
" Anh không yêu vợ anh lẽ nào anh yêu vợ hàng xóm? Anh biết đề nghị anh đưa ra đang làm khó em. Nhưng anh sẽ chờ em đồng ý. Hứa với anh là em sẽ suy nghĩ thật nghiêm túc được không? "
Hà Vy tắt máy, câu trả lời của cô vẫn còn bỏ ngỏ. Chỉ một câu hỏi của anh nhưng đã mang đến cho cô cả một đêm dài thức trắng. Anh không phải là người đầu tiên hỏi cô câu hỏi đó nhưng anh lại là người duy nhất cho cô cảm giác an toàn và tin tưởng để nghĩ đến gắn bó một đời cạnh nhau.
Buổi sáng, bước vào bàn ăn, Hà Vy lén nhìn mẹ để tìm một lý do mở đầu mà sao thấy khó. Cô biết trong những chuyện quan trọng cả đời thì chỉ có mẹ mới là người cho cô lời khuyên quí giá. Đắn đo nhưng rồi cô cũng cất lời:
" Mẹ à. Nếu bây giờ có người hỏi lấy con rất nghiêm túc mà người ấy có điều kiện rất tốt thì mẹ có gả không?"
Gắp thức ăn vào bát cho con gái, mẹ cô khẽ nói:
" Sao? Cuối cùng thì cũng có ai muốn rước rồi à? Điều kiện tốt nhưng quan trọng là con người đó thế nào. Nhìn người phải nhìn vào đạo đức đầu tiên con ạ."
Hà Vy le lưỡi nhìn mẹ, cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, suy nghĩ một lúc cô nói tiếp:
" Mẹ à. Con chỉ sợ nếu bây giờ từ chối sau này sẽ không còn gặp được ai tốt như vậy nữa. Con biết ở tuổi của con nhiều người đã lập gia đình mà bố mẹ thì cũng đã sốt ruột. Hôn nhân xét cho cùng chỉ là sớm hay muộn nên con muốn hỏi mẹ..."
" Đó là chuyện cả đời của con nên mẹ sẽ không phản đối mà mẹ cũng chẳng đồng ý thay con được. Mẹ chỉ có thể đưa ra cho con lời khuyên, để cái gì có thể tránh được thì tránh.
Chuyện vợ chồng là do duyên số! Con nói là hợp nhưng biết đâu chỉ hợp để làm bạn còn hợp làm chồng là chuyện khác? Chẳng có ai sinh ra đã hợp nhau đâu. Tất cả đều do lựa nhau mà sống. Thế nên, cái gì cũng cần có thời gian, chuyện này không vội được đâu con ạ."
Hà Vy lặng yên nghe mẹ nói, cô lẳng lặng ăn xong bữa sáng rồi đi làm. Cảm giác một mai cô không còn là cô nữa, không còn những ban mai trên con đường quen thuộc mà thay vào đó gắn bó với một mái ấm khác, ngày ngày ở bên những người thân khác. Cảm giác đó...cô thật sự chưa nghĩ đến bao giờ!
Ngọc Nam chào bình minh bằng một cái đầu ong ong, mũi khụt khịt. Hôm nay anh bệnh rồi! Bệnh khiến anh muốn ỷ lại vào một cái gì đó nhưng chẳng thể...Việc hôm nay vẫn phải xắn tay giải quyết, đơn hàng đang chờ, công nhân thiếu anh sẽ chẳng khác nào ong vỡ tổ. Thở dài, anh cố vác theo cái thân xác uể oải tới công ty.
Chờ Hà Vy cùng ăn sáng nhưng bát phở của anh còn toàn nước lèo mà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Chẳng có lẽ con người ấy cũng đổ bệnh? Bất giác ý nghĩ đó khiến anh tự cười, nếu cô ấy mà bệnh thì đời anh coi như là khốn khổ...
Buổi trưa, Hà Vy vừa bước chân ra khỏi xưởng thì đã thấy Ngọc Nam chờ mình trước cửa nhà ăn. Vỗ vào vai Nam, cô nhoẻn cười:
" Sao không vào trước, còn đứng ngoài này chờ em làm gì?"
Cất điện thoại vào trong túi, giọng Ngọc Nam nghẹt lại quay sang nói với Hà Vy:
" Cảm ơn vì em đã biết anh cố tình đứng trước cửa nhà ăn để chờ em. Nhưng có một sự thật mà em đã không biết...."
Kéo tay Nam vào lấy thức ăn, vừa đi cô vừa cướp lời anh:
"Anh có nhanh lên không, còn đứng đây thì chỉ có một sự thực là chúng mình sẽ ch.ết đói thôi đấy! "
Ngọc Nam lặng im kể từ lúc hai người ngồi xuống, Hà Vy cảm giác có điều gì bất ổn liền ngẩng đầu nhìn anh, cô dịu dàng lên tiếng:
" Anh à. Sự thật mà anh muốn nói là gì thế? Có nghiêm trọng không? Dạo gần đây em hay bị nhạy cảm với những vấn đề quan trọng lắm..."
Lấy tay đẩy cao gọng kính, Ngọc Nam hết sức nghiêm túc nhìn Hà Vy, anh khàn giọng:
" Không biết em có biết rằng, mỗi sáng anh đã đi sớm 5 phút, mỗi trưa anh đã ăn muộn 5phút để chờ em không? Giờ này mùa hè, thời tiết lại càng thêm nóng khi nhà bếp chẳng bao giờ chịu mở điều hoà nhưng....anh vẫn cố gắng để ăn chậm lại chỉ với một mục đích duy nhất là níu bước chân em gần anh thêm một chút.
Bây giờ thì em có thể ăn cơm được rồi, nếu em cảm động hãy nhường thức ăn sang cho anh. Vậy thôi!"
Hà Vy lấy hai tay ôm miệng, cô cố nín cười còn những người xung quanh khẽ quay sang hai người họ và hỏi:
" Người yêu Vy đây hả? Thảo nào chị bảo có lấy cháu chị không cứ lắc đầu thôi!"
Vỗ ngực để bình tĩnh lại, Hà Vy gắng dịu dàng đáp lời:
" Dạ. Người yêu em đấy, chị thấy có đẹp trai không ạ?"
Ngọc Nam tròn mắt, anh nhìn Vy rồi lại nhìn bà chị gần cạnh mà á khẩu. Bà chị cũng quan sát anh với ánh mắt đầy trìu mến:
" Đẹp, nhưng hơi gầy. Phải ăn nhiều lên em ạ!"
Ngừng một lát, chị nói tiếp:
" Mà em làm quản lý đúng không? Em làm ở bộ phận nào thế?"
Nghiêng đầu nhìn chị Cao, Hà Vy tỏ vẻ ngây thơ tiếp lời:
" Anh ấy làm giám đốc điều hành chị ạ.."
" Không phải, mày lừa chị à? "
Một người khác cũng ngồi gần đó lên tiếng:
" Thằng bé này làm tổ trưởng tổ hoàn thành. Em mới vào đúng không? Nhà em có lấy thêm người nữa không?"
Nuốt trôi miếng cơm, Ngọc Nam đặt đũa và điềm tĩnh nói:
" Dạ. Nhà em có lấy người chị ạ....nhưng không phải lúc này. Các chị ăn tiếp, em xin phép đi trước."
Nói rồi anh bê khay cơm vẫn còn ăn dở đi mất, bỏ lại Hà Vy và đám người nhiều chuyện sau lưng. Kỳ thực trước khi rời bàn ăn anh thấy điện thoại không ngừng rung, liếc qua thấy tên hiển thị là Thuỳ Chi nên anh chẳng tiện nghe máy giữa chốn đông người. Thở dài, Ngọc Nam chỉ còn cách kết thúc bữa ăn, chọn một chỗ yên tĩnh và gọi lại cho cô.
" Chi à, anh đây. Có chuyện gì không em?"
" Anh Nam à. Anh có biết việc anh Tùng sắp kết hôn không ạ?"
Giọng Ngọc Nam không giấu được ngạc nhiên:
" Oh. Phải chăng đó là sự thật?"
" Em không biết. Nhưng hai hôm trước anh ấy đã nói với em như vậy! Anh ấy còn nói đó là người mà gia đình và bản thân anh ấy vô cùng mong muốn. Em thật sự không cam tâm!"
" Thuỳ Chi. Không hiểu sao anh cảm thấy dường như em không hiểu gì về người mà em đã yêu bấy lâu nay thì phải! Và em có biết điều cấm kỵ của anh là gì không? Đó là đừng nhắc đến tên một người đàn ông khác trong cuộc nói chuyện hai người."
Thuỳ Chi cao giọng:
" Ngọc Nam. Lẽ nào anh vẫn trách em vì không đáp lại tình cảm của anh?"
" Có lẽ em đánh giá mình quá cao rồi, Thuỳ Chi ạ. Đối với anh, em vẫn là bạn còn chuyện tình cảm trước đây mình hãy xí xoá đi thôi.
Chuyện của em và anh Tùng vốn là chuyện của hai người, anh dù sao cũng chỉ là thằng đứng ngoài xem kịch. Chẳng biết nói với em thế nào, chỉ biết khuyên em mấy câu..."
Dừng lại một vài giây, anh nói tiếp:
"Theo quan niệm của anh, người đã lớn thì nên biết là phải chịu trách nhiệm với những quyết định của bản thân. Vì tất cả mọi quyết định đều đưa đến hậu quả, nếu đó là tích cực thì chẳng cần phải nói làm gì, ngược lại thì có quá nhiều điều để nói.
Vì đời không phảilà một bộ phim, nên tất nhiên không phải sai lầm nào cũng có thể sửa chữa, và anh Tùng sẽ tha thứ nếu em nhận ra khuyết điểm hoặc ngược lại. Đôi khi, quay đầu không phải là bờ, quay đầu chỉ thấy những khoảng không mênh mông và trống trải đến vô tận, là góc khuất tăm tối của cuộc đời, hoặc là nét yêu kiều của quá khứ vàng son mà mãi mãi em không bao giờ chạm tới được. Nhưng có thể lắm, nó sẽ còn tốt đẹp hơn so với việc em bất chấp để đi tiếp và chuốc lấy thêm những muộn phiền cùng những vết thương lòng chồng chất. Nói đến đây, anh tin rằng em đã hiểu! "