Chương 19: Nói ít tránh làm nhau đau...
Đêm lật mình nhanh hơn mường tượng, Hà Vy cố thuyết phục bản thân chợp mắt thêm lúc nữa nhưng cô lại chẳng thể nào ngủ tiếp. Đưa ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài khung cửa sổ, mùa hè đã đến từ rất lâu rồi. Có lẽ đây là khoảng thời gian Hà Vy không thích nhất trong năm bởi mỗi sáng nhìn vào khoảng trời không gợn mây khiến cô có cảm giác buồn bực và khó chịu, giống như lúc nào cũng đang đợi chờ điều gì đó.
Bởi thức dậy sớm nên Hà Vy có mặt ở công ty sớm hơn ngày thường, vô tình cô chạm mặt Nam. Đôi phần ái ngại nhìn cô, anh gượng gạo nói:
" Em đi sớm vậy? Anh ăn sáng cùng em, được không?"
"Mới có mấy ngày mà anh khách sáo với em đến thế sao? Lẽ nào em lại nói không? "
Nghe Hà Vy nói xong, ánh mắt Ngọc Nam trùng xuống, đáp lời cô giọng anh thoáng buồn:
" Vẫn giận à? Anh xin lỗi rồi mà?"
" Anh vốn thanh niên nghiêm túc, làm gì có lỗi mà xin. Huống hồ....em là ai mà lại có quyền giận anh cơ chứ! Đừng nói thế, oan cho em lắm!"
" Em là ai? Vậy mà anh cứ tưởng....em là vợ anh cơ đấy!"
Hà Vy nghe xong bật cười, cô mang tô phở của mình về bàn trống ngồi xuống, Ngọc Nam cũng kéo ghế và ngồi đối diện cùng cô. Hai người đều lặng lẽ ăn sáng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, một lúc anh ngẩng đầu hỏi nhỏ:
" Chắc mấy ngày qua em thất vọng về anh lắm nhỉ? Vì anh đã không phải là chàng trai lạc quan như em từng nghĩ...!"
Đôi tay cầm đũa của Hà Vy sựng lại, cô khẽ chau mày nhìn Ngọc Nam và đáp lời anh:
" Trong suy nghĩ của em, anh luôn là một người dễ lắng nghe nhưng khó chia sẻ. Nhưng hôm đó...anh đã quát em. Anh chưa bao giờ làm thế với em cả.."
" Em đúng là....yêu quái. Từ nay anh sẽ cố gắng để quát em nhiều hơn vậy!"
Trừng mắt với anh, cô chu môi đáp trả:
" Còn phải xem anh có bản lĩnh không đã. Và em không phải yêu quái nhà anh, em là Tôn Ngộ Không."
Ngọc Nam cố gắng để không bị sặc nước lèo, anh cố nhấn mạnh nhằm châm chọc Hà Vy:
" Ngộ Không? Ngộ Không sao? Nhìn kỹ về cơ bản em cũng giống khỉ cơ mà em đẹp hơn và con khỉ thì rất nhiều lông..."
" Ngọc Nam. Có anh mới là khỉ ấy còn bản cô nương là bồ tát vậy!"
Không thèm nhìn lên, giọng Ngọc Nam đều đều đáp lại:
" Bồ Tát thì hay sang Tây Trúc, cụ thể là Ấn Độ mà bên ấy hϊế͙p͙ ɖâʍ tràn lan. Anh sợ em có mệnh hệ gì thì...."
Ngừng một lát nhìn theo vẻ mặt tức tối của cô, anh nhoẻn cười nói tiếp:
" Dù em ra sao, xấu xí đen đúa hay là bệnh tật thế nào anh cũng sẽ có trách nhiệm. Ai bảo cả cái công ty này đều chứng nhận em là người yêu anh cơ chứ."
Hà Vy dùng chân đá thật mạnh Ngọc Nam rồi đứng dậy đi trước. Mọi thứ lại bình yên như lẽ vốn dĩ thuộc về...
Trở lên phòng họp sau khi dùng xong bữa sáng, Ngọc Nam thoáng ngạc nhiên khi thấy bao con mắt đám đông đều tập trung vào anh. Cúi đầu chào mọi người rồi anh lặng lẽ ngồi xuống ghế của mình, vô tình ánh mắt anh và Thục Yên giao nhau. Cười với anh, cô nói rất khẽ đủ để hai người nghe thấy:
" Đúng là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới. Mọi người vừa nói chuyện về anh xong..."
" Anh làm sai lỗi gì để mọi người phải họp bàn nhắc nhở sao?"
"Ôi, dạ không. Ai cũng hết lời khen ngợi anh khiến em cũng phải ghen tỵ. Không ngờ anh Nam mới về công ty mà đã trở thành nhân vật hot à nha!"
Thục Yên vừa nói vừa nhìn Ngọc Nam, cười trìu mến. Giật mình khi cô thấy Hạ Long đã ngồi phía sau hai người họ tự lúc nào. Một chút sượng sùng, cô quay người để tránh ánh mắt thâm trầm khó đoán của anh...
" Chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu cả!"_ Thục Yên đã nói như vậy khi cô nhận ra Hạ Long không phải là bạch mã hoàng tử trong câu chuyện của cuộc đời cô. Ánh mắt anh khi đó lặng yên nhìn cô, im lặng nhưng chất chứa đầy chua xót, tựa lúc này...Nhưng chỉ cần thế thôi, Thục Yên cũng có cảm giác như ai đó đang xoắn vặn dây thần kinh, cơ chằng của cả cơ thể cô lại, tê buốt. Những ngày qua, nhiều khi cô nghĩ phải chăng là cô và anh vẫn chưa chia tay, chỉ là cho nhau khoảng lặng vài ngày? Kỳ thực, cô rất muốn nói với anh một câu, chỉ một câu thôi: " anh vô tâm lắm" nhưng cô lại chẳng thể mở lời bởi khi chia tay một lời chào xã giao cũng trở thành xa xỉ.
Hạ Long đã không biết có những lần cô đứng trước cửa phòng kỹ thuật chỉ để nhìn anh chuyên tâm làm việc, muốn gọi "anh ơi" như bao lần nhưng sợ một câu nói cũng làm nhau đau. Anh không biết và không bao giờ biết con đường về của cô không anh trở nên khó nhọc ra sao. Bấu víu vào những gì đã qua mong tìm lại những gì thân thuộc nhưng người thân thuộc nhất chỉ một cái xoay người đã vội hoá người dưng...
Nén lại tâm trạng, Thục Yên đặt toàn bộ tâm trí vào cuộc họp buổi sáng. Công việc vẫn chẳng có gì thay đổi chỉ là trong nội bộ công ty có chút chuyện không vui xảy đến. Một số người bị buộc thôi việc, một số chuyện ngỡ sẽ nằm trong bóng tối thì nay lại bị phanh phui. Tất cả giờ đây mới chỉ là bắt đầu. Từng gương mặt cán bộ đều ái ngại nhìn nhau, ngay bản thân cô cũng chỉ còn biết thở dài và thầm nghĩ: " Xét cho cùng mình vẫn chỉ là đứa làm thuê và chẳng biết bao giờ sẽ tới lượt ra đi.."
Hà Vy khoác tay chị Thuý đi về phía góc làm việc nhỏ nơi hàng ngày cô gắn bó. Có lẽ do tin nhắn của Tùng vừa gửi tới ban sáng và cũng do cô đã làm lành với Nam nên hôm nay Hà Vy thấy buổi sáng đến rất nhẹ nhàng, tinh thần cảm thấy khá hơn rất nhiều lúc vừa thức dậy. Khi cô và chị Thuý vẫn còn đang cùng nhau xem lại số lượng hàng kiểm ngày hôm trước thì dưới chuyền may mọi người đang xôn xao. Không tránh được tò mò, Hà Vy cùng chị bỏ lại báo cáo rồi chạy về phía đám đông. Mỗi người một câu, một câu chuyện mà bản thân Hà Vy không biết đâu mới là sự thật hoặc có thể ngay chính người trong cuộc cũng đang lừa mình dối người..
Lắc đầu, Hà Vy bỏ lại những lời bàn tán phía sau rồi trở lại bàn làm việc của mình. Chuyện kể về một chị công nhân không xinh nhưng có tài ăn nói. Chị đã có gia đình, một người chồng hết lòng và đầy trách nhiệm, hai đứa con đã lớn và rất ngoan. Người ta nói đêm qua chị cố tình tan làm muộn để bỏ lại gia đình yên ấm đi theo một người đàn ông khác. Người ta nói chị dựng lên một màn kịch để che mắt chồng hòng tìm lấy đường lui, rằng: " Anh ơi, em bị bắt cóc rồi." Sự thật là gì thì chỉ có người trong cuộc mới có câu trả lời cho đám đông đang đợi mong tin. Khoé môi Hà Vy nhoẻn cười, hoá ra đời không trả catse nhưng vì đam mê mà không ít người vẫn diễn. Nếu điều người ta nói là sự thật thì vai diễn của chị công nhân kia....thật rẻ tiền. Câu chuyện ngỡ như phim và hứa hẹn sẽ còn dậy sóng trong công ty vài ngày sắp tới...
Trở về trong trạng thái mệt mỏi, Tùng cố gắng chạy xe thật nhanh giữa cái nắng như thiêu như đốt của mùa hè. Giả sử nếu chiều qua anh không về gặp Hà Vy, giả sử nếu anh chỉ kiên trì dùng tới những cuộc gọi đường dài để giải quyết vấn đề thì căng thẳng của anh và cô mãi mãi không bao giờ tan đi triệt để. Tình yêu cũng như một vụ làm ăn, kẻ thẳng chính là kẻ mạnh. Tất nhiên, anh không muốn mình là người thua cuộc và để thắng thì anh - không ai khác phải là người biến xúc động thành hành động. Có thể chỉ cần một ánh mắt của anh nhưng đủ sức mạnh để dẹp tan nghi ngờ mà Hà Vy đang có.
Từng con số dịch chuyển, cánh cửa thang máy từ từ mở ra, Tùng lấy tay đẩy cao gọng kính rồi bước về phía căn hộ của mình. Bước chân Tùng khẽ dừng lại khi thấy một bóng người đang đi lại trước cửa nhà anh. Nhanh chóng thu hồi lại sự ngạc nhiên, anh cao giọng:
" Mày đi công tác về hồi nào sao không kêu tao một tiếng? Nhỡ tao về dưới nhà thì mày cũng vẫn đứng đợi ở đây sao?"
Quyết Tiến ngẩng đầu đáp lại:
" Bố mở cửa nhanh hộ con cái. Con sắp mắc buồn mà giải quyết trước cửa nhà bố mất thôi..."
Bật cười, Tùng mở cửa rồi bước về phía tủ lạnh. Khi anh trở ra thì Quyết Tiến đã nằm dài trên sofa phòng khách, đón lấy lon bia vẫn còn toả khói lạnh từ tay Tùng, anh nói:
" Tao qua cơ quan nhưng mọi người kêu mày nghỉ nên tao lại phải dẫn xác về đây, sợ mày ốm đau hay làm sao? Có chuyện gì mà đang đầu tuần lại nghỉ làm thế mày?"
Lắc đều lon Ken trong tay, Tùng chậm rãi uống vào từng ngụm rồi mới đáp lời bạn:
" Không sao, về Tứ Kỳ đổi gió ấy mà.."
Tròn mắt nhìn anh, Quyết Tiến hỏi lại:
" Mày mới được cấp chứng nhận của Trâu Quì à? Đang yên đang lành đi cả trăm km chỉ để đổi gió thôi sao? Khó tin à nha."
Giọng Tùng chậm rãi, anh nói:
" Mày còn nhớ Hà Vy không?"
" Àh. Hà Vy? Nhớ chứ sao không nhớ! Cơ mà có vấn đề gì vậy?"
Cười nhạt, Tùng lắc đầu rồi đứng dậy bước về phòng ngủ thay đồ bỏ mặc câu hỏi chưa có lời đáp của Quyết Tiến. Không phải anh không muốn nói mà chuyện này ngay đến bản thân anh cũng chưa có cho mình một câu trả lời thoả đáng. Chi bằng nói ít hơn mức cần thiết, cái gì đến sớm muộn cũng sẽ đến một cách tự nhiên...