Chương 5: E : Thủ đoạn của quỷ súc quân (thượng)
Chu Lục choáng váng, đoàn lửa lớn trong lòng trong nháy mắt bị vũng nước nhỏ trên sàn nhà dập tắt, hắn nghìn suy vạn nghĩ, chính là không nghĩ đến Hạ Liên lại phản ứng như thế, nhu thuận như thế, cam tâm là nô của mình?
Chần chờ lâu như vậy, Chu Lục buông chân ra, rút về, Hạ Liên cho rằng như vậy cũng không thể xoay chuyển Chu Lục, thấp hèn khóc lật thân lên lui tới bắt lấy chân Chu Lục, lại bị Chu Lục một cước đạp ngã.
“Ta cho ngươi động sao?” Chu Lục lạnh lùng nói, vẫy rơi dép đem chân trần đạp lên mặt Hạ Liên, nhất thời bàn chân một mảnh ướt át ── đồ đê tiện này thật đúng là có thể khóc!
“Đúng… Xin lỗi, nô lệ… Sai rồi.” Trong mắt Hạ Liên nổi lên mong muốn, ngay cả khi bị vũ nhục đối đãi như thế cũng cam tâm nhịn, mặt cậu bị Chu Lục đạp đến biến dạng, chân to chỉ đè nặng một mắt của mình, chân còn lại chỉ chận cái mũi của mình, còn khẽ động khẽ động khiêu khích chính mình, Hạ Liên run rẩy, ngoan ngoãn nằm xuống đất, mặc cho Chu Lục chà đạp, từ từ ngừng khóc.
Sau đó trên mặt cậu nhẹ đi một chút, bên miệng lại nặng thêm một chút, Chu Lục ngọa nguậy ngón chân bỏ vào trong miệng Hạ Liên: “Nếu muốn làm nô của ta, trước ɭϊếʍƈ chân của ta.”
Hạ Liên vừa mừng vừa sợ, chân của Chu Lục giống như là lễ vật, cậu nằm mơ cũng muốn ɭϊếʍƈ Chu Lục, bất kể là bộ phận nào, bởi vậy hiện tại không có lo lắng xấu hổ, thân thể đi trước nâng chân Chu Lục, cung kính ngậm lấy ngón chân Chu Lục.
Chân Chu Lục chỉ đè trên miệng Hạ Liên, không nghe lời lộn xộn, trêu chọc lưỡi mềm ấm áp của Hạ Liên, chỉ cảm thấy đầu lưỡi kia vô cùng nhiệt tình vây bắt ngón chân của mình đảo quanh, thực sự là cực kỳ thoải mái. Hạ Liên đem chân của Chu Lục nâng vào trong lòng, quỳ gối trước mặt Chu Lục, tinh tế ɭϊếʍƈ duyện bất kỳ bộ phận nào của chân, thậm chí ngay cả khe hở giữa ngón chân cũng không buông tha. Chu Lục vừa tan tầm trở về, chỉ mới cởi tất, chưa kịp rửa chân, mùi chân thối quanh quẩn bên mép Hạ Liên, thế nhưng Hạ Liên vẫn không ngần ngại ɭϊếʍƈ một cái.
Sau đó, Hạ Liên đem chân của Chu Lục đều ɭϊếʍƈ, tưa lưỡi mềm mại tiếp xúc đến gót chân cứng rắn, mặt lưỡi có chút tê tê, Hạ Liên run người dùng răng nhẹ nhàng mài da già ở nơi đó, rất sợ Chu Lục cho là mình bụng dạ khó lường lại cho mình một cước.
Bất quá Chu Lục đối với lần này rất là hưởng thụ, lúc Hạ Liên ɭϊếʍƈ đến lòng bàn chân hắn, hắn run người một cái, cảm thấy quái ngứa một chút, lúc này mới bày một bản mặt thu chân về.
Chân đạp trên sàn nhà, lúc này mới cảm giác được có bao nhiêu ma ướt, nhìn lại Hạ Liên, trên cằm dính đầy nước dãi chảy ra, ɖâʍ căn cũng ứa ra ɖâʍ dịch ── cái đồ lẳng lơ này, cư nhiên ɭϊếʍƈ chân cũng có thể hưng phấn như thế!
Chu Lục hừ cười một tiếng, bản thân có một nô lệ làm đối thủ cũng không tệ, ban ngày có thể ức hϊế͙p͙ cậu, vạn nhất cậu phản kháng, buổi tối có thể trả lại nhiều hơn, tính thế nào cũng không thua thiệt.
Thế là Chu Lục đá đá cậu: “Còn ngốc ở đằng đó làm gì, nhanh bò vào!” Dứt lời xoay người vào phòng.
Lúc đem tất cả dụng cụ điều giáo chuẩn bị xong, Chu Lục xoay người, thấy Hạ Liên không quen sử dụng bốn chân chậm rãi bò đến bên chân của mình.
Chu Lục chợt nắm tóc của cậu, bức Hạ Liên ngẩng đầu lên, tay kia ba ba cho cậu hai bạt tai, Hạ Liên cả khuôn mặt đều rúc vào một chỗ, nhìn qua rất thống khổ, thế nhưng Chu Lục biết, đó là thoải mái.
Thời gian trên mạng Chu Lục chỉ biết Hạ Liên thích bị tát, khi đó đều là Hạ Liên tự mình làm, Chu Lục chỉ nghe âm thanh “ba ba ba ba” mà thể xác phát ra vang dội truyền tới, chỉ biết Hạ Liên có lựa chọn vô sỉ như thế.
Quả nhiên, bị tát Hạ Liên càng thêm hưng phấn, đỏ mặt, mao nhung nhung, tựa như một quả đào chín muồi.
Chu Lục bình tĩnh nuốt hớp nước miếng, cúi người xuống, mặt đối mặt với Hạ Liên, ánh mắt băng lam của hắn nhìn thẳng: “Thích chủ nhân tát ngươi sao?”
Hắn nhìn sắc mặt Hạ Liên không ngừng biến hóa, có ngượng ngùng có kích động có sỉ nhục có thống khổ, chỉ chốc lát Hạ Liên hơi giương mắt, muốn nhìn hắn lại không dám nhìn, một đôi đôi mắt ngập nước chớp động, như là sẽ không nói ê a: “Thích… Thích…”
Chu Lục chợt lại cho Hạ Liên một cái tát: “Sau này chủ nhân hỏi phải trả lời ngay, nhớ kỹ chưa?”
Hạ Liên nuốt ngụm nước miếng, thanh âm bởi vì tính dục mà run: “Nhớ kỹ.”
Chu Lục hắc hắc hai tiếng, thả tóc Hạ Liên ra, Hạ Liên thoát lực, ngã nhào xuống đất, Chu Lục mắt nhìn xuống Hạ Liên quỳ úp sấp, âm thầm dò xét: Ân, cũng không tệ lắm, da thịt mềm mại, thật giống một con chó.
Hắn không phải không có tâm tư đem Hạ Liên thành cẩu nô, bất quá nhìn than thể nhỏ yếu ớt của Hạ Liên, thật sợ chưa ngoạn được vài lần liền đem cậu chơi ch.ết.
Chu Lục xoay người từ trên bàn cầm lấy nhất bó dây thừng, dùng chân đá đá mặt Hạ Liên, ý bảo cậu ngẩng đầu, cầm sợi dây đối Hạ Liên vung vung, hắn chỉ biết Hạ Liên đồ ɖâʍ đãng này thích mấy thứ này, chớ nhìn hắn vẻ mặt kinh khủng, thế nhưng trong cặp mắt kia rõ ràng là dục vọng trần truồng.
Chu Lục cười, trong đôi mắt băng lam lại có vẻ ôn nhu động, bỗng dưng hòa tan vài phần kinh khủng.
Chu Lục cầm một điểm dây thừng, thản nhiên nói: “Đưa tay.” Hạ Liên dưới thân dĩ nhiên ngoan ngoãn đưa tay ra, một chút chần chờ cũng không có, Chu Lục đang cảm thán Hạ Liên là đồ đê tiện đồng thời cũng không khỏi đem cái người hèn mọn trước mặt này cùng nô lệ che mặt trong video kia làm một.
Ai… Nếu như người kia không phải Hạ Liên thì tốt rồi, hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp được nô lệ có độ phù hợp cao như thế.
Trong lòng là nghĩ như thế, Chu Lục như trước vẫn duy trì một bộ mặt liệt lãnh khốc cẩn thận buộc cổ tay Hạ Liên.
Rất nhanh cổ tay của Hạ Liên liền bị trói lại, hai cổ tay bị sợi dây phân biệt quấn quanh, tiếp đó kép lên, ở giữa lưu lại chỉ một khe hở, Hạ Liên nhìn Chu Lục sắc mặt âm tình bất định trói buộc phức tạp đa dạng, cậu là cam tâm tình nguyện bị Chu Lục ngược, thế nhưng vẫn như cũ đối với mình cũng bị đối đãi thế nào vẫn thấp thỏm trong lòng.
Mặc dù như thế, tròng lòng ɖâʍ đãng thụ cảm thấy ngược vẫn sôi trào.
Chu Lục thích trói buộc, tụa như Hạ Liên thích bị tát tai như nhau, chẳng qua là lúc đó cách máy tính ko thể thực thi, hiện tại cuối cùng có thể để Chu Lục thoải mái một chút.
Chu Lục đưa ngón tay ra móc móc dây thừng, xác định trói rất chắc, trong dư quang, tiểu Hạ Liên kiên ngạnh đứng thẳng hơi loạng choạng, bộ dáng rất thoải mái.
Chu Lục cười cười, nắm cằm Hạ Liên ý bảo cậu nhìn xuống dưới, miệng giễu cợt nói: “Vật nhỏ không ngoan như thế, ta có phải cũng nên trói nó lại không?” Mắt thấy mặt Hạ Liên một mảnh xấu hổ, phối với nhan sắc bị đánh đỏ bừng, ɖâʍ mỹ không chịu nổi, càng kích phát hứng thú ngược của Chu Lục.
Hạ Liên có chút hoảng, cậu biết ở tình trạng cương bị trói lại là có cảm giác gì, sắc mặt không khỏi tái nhợt, lắc đầu liên tục: “Đừng… Đừng… Cầu ngươi… Ta sẽ không bắn… Sẽ không bắn …” Môi cậu mấp mấp máy máy, lời cầu xin tha thứ nhỏ vụn phun ra, muốn cầu lại không dám cầu, rất sợ chọc giận Chu Lục.
Chu Lục nhíu mi, bộ dạng này của Hạ Liên khiến hắn rất hưởng thụ, ban ngày Hạ công tử ngang ngược như thế cư nhiên dùng biểu tình đáng thương thế này cầu xin mình, như vậy… Liền bỏ qua cho cậu lúc này đi!
Hắn lôi đây thừng trên cổ tay Hạ Liên, đem cậu kéo lên, kéo đến bên cửa sổ, nơi đó trên trần nhà có một cái ròng rọc, Chu Lục đem dây thừng trên cổ tay treo lên ròng rọc, sau đó kéo ròng rọc chạy, mắt lạnh nhìn bộ dáng Hạ Liên bị một tấc một tấc treo ngược lên.
“Ân…” Hạ Liên trơ mắt nhìn mình hai tay bởi vì kéo lên cao mà bị ép giơ lên, rất nhanh bị giơ lên cao qua đỉnh đầu, nhưng Chu Lục vẫn chưa đủ, tiếp tục kéo ròng rọc chạy, thẳng đến khi Hạ Liên bởi vì bị kéo mà phải nhón chân lên, lung lay lắc lư đứng trên mặt đất mới thôi.
Chu Lục đem đèn phòng khách tắt đi, bên trong lập tức một mảnh đen kịt, hắn trở về bên cửa sổ, đem rèm cửa sổ mở rộng, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào, vừa vặn chiếu lên thân thể trắng nõn của Hạ Liên.
Chu Lục lui vài bước, xa xa nhìn thấy tất cả, Hạ Liên bộ dạng thon gầy, lại bị treo lên như vậy, cả người bị ép mở, ngực mông vểnh lên thật cao, cơ lưng rúc vào một chỗ, hình thành một đường cong mỹ hảo, thân cậu hơi loạng choạng, đầu ngón chân bởi vì đứng không vững mà run rẩy không di động được.
Chu Lục cầm lấy roi trên bàn, đi tới quất cho Hạ Liên hai cái, Hạ Liên không thể nhịn được, tiếng kêu thảm thiết bén nhọn vang vọng bên tai hắn.
Thực sự êm tai… Chu Lục cười cười, nghĩ bữa cơm này ăn thực sự thỏa mãn, hắn dùng cán roi vỗ vỗ mặt của Hạ Liên, nhẹ giọng hỏi cậu: “Lần đầu tiên điều giáo, ngươi đoán ta muốn chiêu đãi ngươi thế nào?”
Mặt của Chu Lục ngay bên người Hạ Liên, Hạ Liên hoảng sợ nhìn hắn, lại nhịn không được tán thán, đây thật là khuôn mặt trời tạo, bất kể là mắt hay là da, mỗi một phân mỗi một tấc cũng khiến cậu mê muội như vậy… Khuôn mặt đột nhiên bị cán roi quất, Hạ Liên mới phản ứng lại, đỏ mặt mím môi, liếc mắt nhìn roi của Chu Lục roi, sợ hãi nói: “Chủ nhân muốn dùng roi để… Chiêu đãi tiện nô sao?”
Nói xong cậu liền xấu hổ không chịu được, thân thể lảo đảo, thời gian trên mạng liền bị Chu Lục ra lệnh cưỡng chế tự xưng như vậy, khi đó không có cảm giác gì, mà nay đối mặt với đối thủ trên thương trường, xưng hô này dĩ nhiên khiến cậu cảm thấy thẹn.
Da bên hông đột nhiên bị Chu Lục hung hăng nhéo một cái, Hạ Liên bị đau, cả người đều rụt lên, đứng không vững gần như phải dựa trên người Chu Lục.
Liền nghe Chu Lục dù bận vẫn ung dung nói: “Vốn ta là nghĩ chăm sóc ngươi như thế, nhưng bây giờ ta đổi chủ ý.” Chu Lục ném roi xuống, hai tay xoa đầu v* chưa chạm đã nhô lên thật cao của Hạ Liên, “Liền thử xem trò đùa bỡn đầu v* đến cao trào đi!”
Tác giả nói:
Xin lỗi, đêm nay có việc, chậm hơn, thực sự là xin lỗi…
Ban ngày xem ti vi, vừa lúc Bách gia diễn đàn đang giảng Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành, người ta tà ác nghĩ tới 《 ɖâʍ đường truyện 》(hắc hắc)