Chương 45: 45: Đại Hôn
Ngày lành tháng tốt, trời xanh mây trắng, cả kinh thành vô cùng náo nhiệt.
Dân chúng khắp nơi đổ ra đường lớn nhìn Kỳ Vương cưỡi bạch mã đến Thừa tướng phủ rước Vương phi được Hoàng thượng chỉ hôn.
Có lẽ đây là đại hôn lớn nhất của Hoằng Quốc từ trước tới nay.
Đoàn người đi rước tân nương kéo dài cả con đường.
Kiệu hoa tám người khiêng vô cùng xa hoa tráng lệ, quả xứng với danh tiếng được đích thân Hoàng thượng ban tặng của ái nữ Cơ thừa tướng.
Lăng Kỳ mặc dù trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc cùng một thân y phục tân lang đỏ thẫm nhưng cũng không thể che giấu khí chất bất phàm cùng khí kháng hiên ngang lẫm liệt của hắn.
Sau khi đón tân nương lên kiệu, đoàn người lại men theo đường cũ trở về Kỳ Vương phủ.
Vì là ngày đại hôn nên trên dưới Kỳ Vương phủ đều giăng đèn kết hoa, vô cùng rực rỡ.
Pháo nổ vang rền chào đón tân nương xuống kiệu.
Lăng Kỳ theo nghi lễ tiến về phía kiệu hoa đón Cơ Tuyết, dìu nàng bước từng bước đi vào Kỳ Vương phủ.
Bên trong lễ đường lúc này vô cùng náo nhiệt.
Lăng Bình cũng đã an vị trên ghế chủ hôn.
Nhìn thấy một màn này, Lăng Bình nở nụ cười hài lòng, xem như hắn đã có thể ăn nói với Tiên đế, với mẫu phi của Lăng Kỳ nơi chín suối.
Tam bái hạ màn, nghi lễ kết thúc, Cơ Tuyết được bà mối dẫn vào bên trong hỷ phòng, chờ đến lúc Kỳ Vương trở lại.
Lâm Tố Sênh cũng có mặt tại hôn lễ này.
Nàng ta vẫn như cũ theo đuôi Lâm Chính đến tham dự đại hôn, mặc dù phụ mẫu nàng ta cũng đang ở nơi này.
Chứng kiến tận mắt nam nhân mình ngưỡng mộ cùng với nữ nhân mình căm ghét thực hiện tam bái, trong lòng ả ta tức giận đến cực điểm.
Vương phi hôm nay lẽ ra phải là ả mới đúng, thế mà người hứng tay trên của ả lại chính là nữ nhân đã chiếm lấy toàn bộ vinh quang của ả.
Ả không cam tâm, hoàn toàn không cam tâm.
Ả cuộn chặt nắm đấm, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay đến nỗi rỉ máu nhưng ả vẫn không có cảm giác gì, chỉ có nỗi căm tức hằn lên trong mắt đã che giấu mọi nỗi đau về thể xác khiến ả không còn cảm giác gì nữa.
Nhớ lại ngày đại thọ của Cơ Hàng, Cơ Tuyết khi đó đã bị thương không nhẹ, mặt của nàng ta chắc hẳn hiện tại không còn được như xưa.
Ả đã hỏi qua Từ thái y, lão ta cũng đã nói mặt của Cơ Tuyết chắc chắn để lại sẹo vì khi đó bị phỏng quá nặng.
Ả nghe tin này liền vui vẻ suốt mấy ngày.
Khoé miệng ả cong lên, thầm nghĩ: Lăng Kỳ nếu như nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Cơ Tuyết, phỏng chừng sẽ ghét bỏ nàng ta.
Đến lúc đó liền tìm cách tiếp cận Lăng Kỳ, cho dù phải làm Trắc phi, ả cũng sẽ khiến Cơ Tuyết cho dù làm Vương phi cũng sẽ không có được một ngày bình yên.
Lâm Tố Sênh âm thầm cười lạnh: Cơ Tuyết, ngươi cứ chờ đi, một ngày nào đó ta sẽ dẫm đạp ngươi ở dưới chân!
Lăng Kỳ sau vài tuần rượu đã bị chuốc đến say mèm, lúc này dáng đi đã muốn xiêu vẹo.
Hắn hôm nay là tân lang nhưng tuyệt không thấy vui dù chỉ một chút.
Trên mặt hắn từ đầu đến cuối đều chỉ một biểu cảm duy nhất: băng lãnh.
Vì sao ư?
Bởi vì tân nương của hắn không phải là người hắn yêu, không phải người hắn mong muốn thú vào cửa.1
Hắn là thân bất do kỷ buộc phải hoàn thành hôn lễ này, cho nên đừng hỏi hắn vì sao không cười, cũng đừng hỏi hắn vì sao không vui.
Hắn có thể an tĩnh đến lúc này đã là cực hạn của hắn rồi.
Khách đến tham dự đại hôn của hắn đã về gần hết, lúc này chỉ còn lại huynh đệ vào sinh ra tử với hắn, cùng hắn uống rượu để quên đi việc có người còn đang đợi hắn ở hỷ phòng.
Hắn chính là cố ý, cố ý để bản thân mình say, thế nhưng khi thật sự say rồi, tâm trí hắn lại trở nên tỉnh táo lạ thường.
Tuyết nhi, nàng có biết bây giờ tim ta đau đớn đến nhường nào không? Nàng ở đâu, vì sao lại bỏ mặc ta, không quan tâm đến cảm thụ của ta?
Lăng Kỳ lại tiếp tục nốc rượu.
Trên mặt vẫn bộ dáng lạnh lùng nhưng tận sâu trong ánh mắt đã phiếm hồng.
Nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng hắn vì nàng đã sắp không xong rồi!
Nam Cung Giác ở một bên nhìn chỉ biết lắc đầu.
Lão cho rằng Lăng Kỳ đối với nha đầu kia đơn giản chỉ là yêu thích mà thôi, không ngờ lại sâu đậm đến mức này.
Nhưng vì đại cục, cũng vì an nguy của Cơ Tuyết, hiện tại lão chỉ có thể làm như vậy.
Chỉ hy vọng khi hắn nhận ra nàng, có thể kiềm chế được thứ tình cảm kia, càng không cần để cho cả thiên hạ đều biết.
Trách nhiệm trên vai lão nặng nề lắm, cho nên lão phải từng bước từng bước theo sát nhất cử nhất động của hai đồ đệ này.
Nhìn thấy Lăng Kỳ đã say khướt, lão biết đã đủ để khiến hắn mơ hồ không rõ ràng, liền tiến đến bên cạnh hắn, giằng lấy chum rượu hắn còn đang uống dang dở, gằn giọng: "Đủ rồi."
Liếc mắt nhìn một lượt những người còn ở lại, Nam Cung Giác đanh mặt quát: "Các ngươi thấy chuốc rượu hắn như vậy còn chưa đủ, vẫn còn muốn uống nữa? Có biết hiện tại là giờ nào rồi không hả? Còn muốn để Vương phi của các ngươi đợi đến khi nào?"
Binh sĩ trong đại quân của Lăng Kỳ kẻ say người tỉnh, gật đầu liên tục.
Có kẻ còn bạo gan đòi đi náo hỷ phòng nhưng đều bị Cơ Phong đạp cho mấy cái rồi đuổi hết toàn bộ trở về quân doanh.
Nam Cung Giác cùng Cơ Phong đỡ Lăng Kỳ đi về hỷ phòng.
Trước khi đi, lão nhìn về chén rượu giao bôi ở trên bàn, lại nhìn Lăng Kỳ một cái đầy ý vị.
Thấy hắn vẫn còn tỉnh táo, lão nói nhỏ bên tai hắn: "Dù ngươi có muốn hay không thì hôm nay ván cũng đã đóng thuyền, người vẫn còn ở bên ngoài, thủ tục lễ nghi còn lại ngươi cũng phải hoàn thành tươm tất."
Nhìn về phía Cơ Tuyết đang ngồi trên giường, vẫn còn chùm khăn hỷ trên đầu, lão lại lên tiếng nhắc nhở hắn: "Vương phi của ngươi vô tội, ngươi không thể ủy khuất nàng.
Còn có, sáng sớm mai vi sư sẽ an bài tốt cho nàng ta, cho nên đêm nay ngươi ở lại nơi này, tuyệt đối không được rời đi.
Nhớ rõ lời vi sư nói."
Nói dứt lời, Nam Cung Giác bước ra khỏi phòng, tiện tay giúp hắn đóng cửa lại.
Cơ Phong đợi bên ngoài, nhìn thấy lão đi ra liền đi theo lão.
Đi được một đoạn, Cơ Phong lên tiếng hỏi: "Kỳ Vương rốt cuộc thế nào? Chẳng lẽ hắn không hài lòng với hôn sự này?"
Nam Cung Giác nhướn mày, sau đó khẽ lắc đầu: "Đúng là hiện tại hắn không đồng ý hôn sự này, đó là bởi vì hắn chưa nhìn thấy mặt muội muội ngươi.
Sau này thì còn chưa chắc, không chừng hắn còn phải cảm tạ ta đấy!"
Lão nhìn Cơ Phong đầy ý vị, sau đó nói tiếp: "Ta biết ngươi đang lo nghĩ điều gì.
Yên tâm đi, muội muội ngươi gả cho hắn tuyệt đối không sai đâu, ta có thể bảo đảm.
Hiện tại ta chưa thể nói rõ mọi chuyện với ngươi, một thời gian nữa ngươi liền có thể sáng tỏ."
Cơ Phong nghe vậy cũng chỉ nhíu chặt mày mà không hỏi han thêm nữa.
Hắn tin tưởng Nam Cung Giác, dù sao trước nay lão chưa từng khiến hắn phải thất vọng bao giờ.
Hơn nữa lão còn là sư phụ của muội muội hắn.
Hiện tại Lăng Kỳ không có tình cảm gì với muội muội hắn nhưng không có nghĩa sau này cũng như vậy.
Hắn tin tưởng cách làm người của Lăng Kỳ, cho nên muội muội hẳn là sẽ không chịu ủy khuất gì đâu.
"Được rồi, đi về nghỉ ngơi thôi, sáng sớm mai ta còn việc quan trọng phải làm."
Nam Cung Giác vỗ vai Cơ Phong nói, sau đó trở về phòng của mình.
Cơ Phong cũng cáo từ lão trở về Thừa tướng phủ.
Lúc này bên trong hỷ phòng.
Cơ Tuyết ngồi trên giường, hai tay đan chặt vào nhau, trong lòng là sự bất an đè nặng bởi vì nàng biết, phu quân nàng - Lăng Kỳ đang ở trước mặt.
Hắn trông như thế nào, tính tình thế nào, có giống như thiên hạ đồn đại là Sát thần băng lãnh hay không?
Cơ Phong nói hắn vô cùng tuấn mỹ nhưng không bao giờ lộ mặt thật để cho người khác thấy.
Vậy hắn có vì nàng là Vương phi của hắn mà phá lệ gỡ bỏ chiếc mặt nạ kia không?
Nàng hiện tại ngoài chiếc khăn hỷ trùm đầu, vẫn còn đeo mạng che mặt và còn trang điểm che giấu dung mạo thật sự nữa.
Nếu như hắn nguyện ý cho nàng thấy mặt thật của hắn, nàng hiển nhiên cũng sẽ làm tương tự.
Nàng chính là đang đánh cuộc, đánh cuộc cả nửa đời sau của nàng..