Chương 57: 57: Thiếp Giúp Chàng Lau Người Nhé!
Hai chữ "Tuyết nhi" được thốt ra từ miệng của mẫu thân nàng khiến Lăng Kỳ tay cầm chén trà bất giác run lên.
Là hắn nghe nhầm hay mẫu thân nàng gọi sai?
Cơ Vĩnh Sơn? Tuyết nhi? Cơ Tuyết?
Chỉ là cùng họ cùng tên?
Lăng Kỳ tự giễu chính mình.
Vậy mà Vương phi hắn thú về tên gì chính hắn cũng không biết, hắn có phải rất tệ bạc hay không?
Có lẽ phải cho Vu Minh đi điều tr.a một chút, không chừng lại có phát hiện gì đó hắn không ngờ tới.
Nghe Lâm Ái My hỏi, Cơ Tuyết gật đầu: "Nương, con ở Kỳ Vương phủ rất tốt, người không cần lo lắng."
Lâm Ái My cười từ ái: "Vậy thì tốt, nương liền có thể an tâm.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, con nhất định phải cho nương hay, nương sẽ nhờ gia gia làm chủ cho con."
Cơ Phong nghe vậy liền phì cười: "Nương, người kia là Kỳ Vương đấy.
Gia gia có thể làm gì được y ư?"
Lâm Ái My không cho là đúng nói: "Không được cũng phải được, nương không thể để Tuyết nhi của chúng ta phải chịu ủy khuất."
Cơ Vũ nghe vậy liền bĩu môi: "Nương, người cứ lo xa.
Kỳ Vương làm sao lại có thể khiến muội muội chịu ủy khuất được chứ? Muội muội là..."
Cơ Tuyết nghe đến đây liền nhanh trí đẩy tay Cơ Vũ một cái.
Hắn biết rõ sự tình giữa nàng và Lăng Kỳ, nhưng không có nghĩa cả nhà nàng đều biết.
Nhìn mà xem, hắn xém chút là nói hớ rồi đấy!
Cơ Vũ nhanh chóng hiểu ra ý tứ của Cơ Tuyết, liền chuyển hướng nói: "Muội muội là do đích thân Hoàng thượng chỉ hôn đấy, còn có Nam Cung Giác làm chỗ dựa.
Nương có thể yên tâm tuyệt đối."
Lâm Ái My gật đầu: "Được được, nương hiểu rồi.
Vậy Tuyết nhi, hôm nay ở lại cùng nương ăn bữa cơm sao?"
Cơ Tuyết liếc nhìn Lăng Kỳ, thấy hắn cũng nhìn nàng rồi gật đầu một cái, nàng nhất thời vô cùng vui vẻ: "Vâng, nương."
Lâm Ái My lại cười tươi hơn: "Được được, vậy nương liền đích thân xuống bếp làm vài món con thích ăn.
Con ở đây trò chuyện cùng ca ca con đi, nương rất nhanh liền trở lại."
"Đa tạ nương."
"Lại còn khách khí với nương như vậy?"
Mẫu thân nàng mỉm cười một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Cơ Vũ sau đó cũng kéo theo Cơ Tuyết đi về phía hậu viện, chỉ còn Cơ Phong cùng phụ thân hắn ở lại bồi Lăng Kỳ.
An vị tại chiếc bàn ở sân đình, Cơ Vũ lên tiếng hỏi: "Muội và Kỳ Vương thế nào rồi?"
Cơ Tuyết nhướn mày hỏi lại: "Thế nào là thế nào?"
"Thì mối quan hệ giữa hai người? Hắn nhận ra muội sao?"
Cơ Tuyết lắc đầu: "Không có.
Vì vậy người thay thế muội mới đến Kỳ Vương phủ sáng nay đấy."
Cơ Vũ trợn tròn mắt: "Đến rồi? Sao có thể?"
"Muội chưa thấy tận mắt, chỉ nghe có người trong phủ Kỳ Vương nói hắn mang theo nữ nhân trở về.
Cho nên muội đoán người hắn mang về hẳn là người kia."
Cơ Vũ gõ ngón tay trên mặt bàn: "Sao Nam Cung Giác không cho người đến báo với ca?"
Cơ Tuyết lắc đầu: "Cái này muội làm sao biết? Hoặc là sư phụ chưa nắm rõ tình hình nên còn chưa báo với ca."
Cơ Vũ ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: "Ừm, chắc là vậy.
Đợi đến tối xem thế nào.
Vậy hôm nay muội ở lại đây hay trở về?"
Cơ Tuyết trầm tư một chút sau đó lắc đầu: "Muội không quyết định được, phải hỏi Lăng Kỳ xem hắn có đồng ý hay không."
Cơ Vũ trầm mặc suy tính trong đầu.
Nếu như Hàn Vân đã đến kinh thành rồi, vậy thì cũng nên thực hiện bước tiếp theo.
Nhưng trước tiên phải gặp mặt nàng ta cùng lão gia tử để bàn bạc đối sách.
Nếu như đêm nay có thể để Kỳ Vương ngụ tại phủ, Vu Minh hẳn cũng sẽ ở lại đây bảo vệ y, vậy thì hắn có thể dễ dàng đột nhập Kỳ Vương phủ rồi.
Trước mắt phải làm sao để Kỳ Vương chịu ở lại Thừa tướng phủ đây?
Đáy mắt Cơ Vũ bất ngờ sáng lên.
Ồ, chỉ cần khiến hắn say khướt, sau đó nói cha an bài cho hắn ở lại phủ, như vậy không phải là xong rồi sao?
Ý tưởng này cũng không tồi nha.
Nhìn Cơ Tuyết bằng ánh mắt không mấy tốt lành, Cơ Vũ cất giọng dụ dỗ: "Muội muội, nhị ca có chính sự cần đến sự giúp đỡ của muội."
Cơ Tuyết khẽ nheo mắt: "Chính sự? Muội có phải đang nghe nhầm không?"
"Muội muội, nhị ca đêm nay cần phải đột nhập Kỳ Vương phủ, có thể ủy khuất muội ở bên cạnh Kỳ Vương canh chừng hay không?"
Cơ Tuyết lại tiếp tục nheo mắt: "Ý ca là sao?"
Cơ Vũ cười đầy gian xảo: "Ách, chính là đến bữa tối, muội tìm cách chuốc say hắn, sau đó yêu cầu hắn ở lại phủ, muội ở bên canh chừng.
Như vậy nhị ca liền có thể vào Kỳ Vương phủ như chốn không người."
Cơ Tuyết bĩu môi: "Nhị ca tính toán thật giỏi, lại dám mang muội muội đi bán cái.
Lỡ như hắn không trúng chiêu, hoặc là tửu lượng của hắn cao thâm không dễ bị chuốc say thì sao? Còn có, sư phụ nói với muội, cả trong lẫn ngoài Kỳ Vương phủ có không ít ám vệ đâu."
Cơ Vũ tỏ ra bàng quang nói: "Nhị ca của muội là ai chứ hả, làm sao lại không đối phó nổi với vài tên ám vệ? Nhị ca muội chỉ e sợ mỗi Kỳ Vương cùng với gã Vu Minh luôn đi theo cạnh hắn mà thôi."
Cơ Tuyết liếc xéo: "Vậy mà muội còn tưởng nhị ca không sợ trời không sợ đất đấy.
Nhưng mà, cũng không nên để muội muội của ca chịu ủy khuất lớn như vậy chứ?"
Cơ Vũ lần này cũng liếc xéo nàng: "Uỷ khuất? Uỷ khuất cái gì hả? Muội không phải đã là Vương phi của hắn rồi sao? Hắn còn yêu muội như thế thì hắn nỡ lòng nào làm muội đau lòng?"
Cơ Tuyết trợn tròn mắt: "Nhị ca, ca quên hiện tại muội là thân phận gì à? Hắn yêu muội? Con mắt nào của ca nhìn thấy hắn yêu muội vậy hả?"
"Xì...!Còn không phải?" Cơ Vũ lắc đầu một cái nói tiếp: "Đúng là người ngoài cuộc sáng tỏ, người trong cuộc u mê.
Muội cứ đợi đó mà xem, ca sẽ chứng minh cho muội thấy."
"Đợi đến ngày đó rồi nói đi." Cơ Tuyết tỏ ra lạnh nhạt.
"Vậy xem như muội đồng ý giúp ca rồi phải không?" Cơ Vũ chớp chớp mắt.
Cơ Tuyết lại bĩu môi: "Nhị ca à, ca bao nhiêu tuổi rồi hả? Sởn cả da gà.
Được rồi, đến lúc đó rồi tính, muội đi xuống bếp giúp nương đây."
Nói dứt lời, Cơ Tuyết liền đứng lên đi về phòng bếp tìm Lâm Ái My, bỏ lại Cơ Vũ với vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Hắn lắc đầu cười.
Nha đầu này cũng có lúc khiến người khác phải đau đầu nha.
Trên bàn cơm, Cơ Tuyết dĩ nhiên phải tháo xuống mạng che mặt, nhưng vì đã nói trước với người nhà nên cho dù bây giờ khuôn mặt nàng không giống ngày thường thì cũng không ai cảm thấy ngạc nhiên.
Cơ Vũ dường như đã thông đồng trước với Cơ Vĩnh Sơn và Cơ Phong, cho nên hiện tại có tới ba nam nhân chuốc rượu Lăng Kỳ.
Hắn dường như cũng cảm thấy có điều bất thường nhưng vì nể mặt Cơ Tuyết, hắn cũng vô cùng phối hợp mà uống cạn rượu trên bàn.
Đến khi cảm thấy bản thân dường như đã không còn tỉnh táo nữa, hắn quyết định giả say, mà thật sự hắn cũng đã say rồi, chỉ là hắn vẫn cố gắng để bản thân không bị ngã gục mà thôi.
Cơ Phong và Cơ Vũ mỗi người một bên dìu hắn về biệt viện trước đây Cơ Tuyết ở.
Thấy hắn đã nằm yên trên giường chìm vào giấc ngủ, hai vị ca ca của nàng cũng rời khỏi.
Sau khi nha hoàn mang đến cho nàng chậu nước ấm thì cũng bị nàng đuổi đi, hiện tại trong phòng này chỉ còn lại nàng và hắn.
Vắt khô chiếc khăn tay, Cơ Tuyết đi đến bên giường ngồi xuống, lặng lẽ nhìn Lăng Kỳ một chút sau đó lên tiếng: "Thiếp giúp chàng lau người nhé!"
Lăng Kỳ vẫn nằm yên bất động không hề lên tiếng.
Cơ Tuyết bạo gan kéo xuống chiếc mặt nạ bạc để sang một bên, sau đó lau mặt cho hắn.
Nàng nói: "Biết cha và hai ca ca thiếp chuốc rượu, vậy mà chàng vẫn uống? Uống không được nữa thì thôi, lại còn uống say như thế này? Không sợ xuất huyết dạ dày sao?"
Cơ Tuyết lấy một chiếc khăn khác, sau đó tiếp tục ngồi xuống bên giường, lại nhìn một thân y phục trên người, nàng chỉ khẽ thở dài: Làm sao thời cổ đại y phục lại dày như vậy chứ? Không thấy nóng sao?
Hít sâu một hơi, Cơ Tuyết bắt đầu giúp hắn cởi y phục.
Mặt nàng cũng muốn đỏ như trái gấc rồi mà nam nhân kia vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Chắc là hắn say đến bất tỉnh nhân sự rồi đi.
Đến khi thân trên của hắn loã lồ trước mắt nàng, lộ ra sắc da màu đồng khoẻ khoắn, lại thêm cơ ngực và cơ bụng tám múi rõ rệt, tim nàng trong ngực đã muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.
Ai nha, sắc đẹp mê hoặc quá rồi, có phải lần đầu thấy đâu chứ?
Chấn tĩnh, nhất định phải chấn tĩnh a..