Chương 75: 75: Nàng Muốn Hồng Hạnh Xuất Tường
Sau mấy cái thủ tục rườm rà ở hầu hết các yến hội cung đình thì cuối cùng cũng đến phần cao trào, Cơ Tuyết thở hắt ra một hơi.
Tưởng chỉ có ở hiện đại là phải nghe mấy câu phát biểu nhàm chán, ai ngờ thời cổ đại cũng vẫn phải chịu cảnh này, lại còn nhiều không đếm xuể.
Nào là phát biểu cảm tưởng, nào là các quan lại thi nhau chúc thọ rồi dâng kính tặng phẩm...!
Ai nha, nghe thôi mà cái bụng của nàng cũng muốn sôi lên rồi, lại còn buồn ngủ nữa chứ.
Đêm qua nàng có ngủ được mấy đâu, lại cộng thêm bao nhiêu ngày mệt mỏi tập luyện, nàng sắp không xong rồi đấy.
Nàng quyết định rồi, sau hôm nay nhất định phải về ngủ bù, ngủ đến khi nào không ngủ được nữa thì thôi.
Đi đến bên cạnh ban nhạc của mình, Cơ Tuyết lên tiếng khích lệ: "Không cần khẩn trương, cứ mặc sức thể hiện bản thân, ta tin mọi người đều sẽ làm rất tốt."
"Vâng, sư phụ."
Sau cái gật đầu thể hiện sự quyết tâm, ban nhạc của nàng cuối cùng cũng tràn ngập tự tin bước lên khán đài.
Những ngày qua ai nấy đều đã nỗ lực thế nào, bây giờ chính là lúc thể hiện.
Dựa vào sự quan sát của nàng trong những ngày qua, nàng tin tưởng họ sẽ không khiến nàng thất vọng.
Cơ Tuyết từ lúc bắt đầu yến tiệc đều ở bên cạnh khán đài chỉ huy, đến lúc này nàng mới đi xuống ngồi vào vị trí dành cho mình bên cạnh Lăng Kỳ - vị trí của Kỳ Vương phi.
Ngay khi nàng đi đến bên cạnh Lăng Kỳ, không ít ánh mắt đổ dồn về phía nàng, mang theo đủ loại đánh giá từ ngạc nhiên đến tò mò, từ tán thưởng đến đố kị.
Cơ Tuyết làm sao lại không cảm nhận được những ánh mắt kia?
Nhìn xem y phục của nàng và hắn? Ách, theo cách nói của hiện đại chính là đồ đôi đấy.
Lăng Kỳ bình thường đều một thân y phục đen tuyền, hôm nay phá lệ mặc màu lam đậm càng khiến hắn thêm phần tuấn dật bất phàm.
Y phục của nàng tuy là màu trắng nhưng cách thức phối màu cùng hoa văn lại đồng dạng màu lam đậm y hệt trên y phục của hắn.
Sáng sớm nay Thu Cúc mang đến cho nàng thay cũng có nói qua là do Lăng Kỳ sai người đem đến, yêu cầu nàng mặc đến tham dự thọ yến này.
Đến khi nhìn thấy hắn vận một thân y phục kia, nàng cư nhiên hiểu được dụng ý của hắn.
Đây không phải cố tình show ân ái chứ gọi là gì nữa đây?
Nàng cũng chỉ biết lắc đầu cười.
Hắn chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn đây mà.
Kỳ Vương phi lần đầu tiên xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người làm sao không khiến người người phải tò mò đây?
Lại nghe nói yến tiệc hôm nay cũng do một tay vị Kỳ Vương phi này tổ chức, làm sao không khiến người khác tán thưởng?
Còn đố kị? Vậy thì chỉ có thể là vị biểu tỷ kia của nàng rồi!
Nhìn ánh mắt của ả mà xem, sắc bén còn hơn dao đấy! Nếu mà ánh mắt có thể phóng được dao, trên người Cơ Tuyết lúc này chắc chắn là thành tổ ong vò vẽ rồi.
Nhưng là nàng là ai chứ? Nếu như không có đủ tự tin cùng thản nhiên đối mặt, nàng sớm đã chẳng làm nên những điều khác thường như thế này.
Ngươi ganh ghét hay đố kị thì cũng mặc kệ ngươi, chỉ có thể trách ngươi quá kém cỏi mà thôi.
Ai nha, nàng lại tự luyến nữa rồi.
Tội lỗi, tội lỗi a!
Ngay khi Cơ Tuyết an vị tại chỗ ngồi của mình, trên đài lúc này cũng bắt đầu vang lên ba tiếng dùi trống gõ vào nhau, chính là thanh âm báo hiệu bắt đầu bước vào màn trình diễn.
Hiển nhiên động tác này chính là do Cơ Tuyết chỉ dạy.
Ở thời hiện đại, đây cũng chỉ là một động tác quá đỗi bình thường, nàng chỉ học hỏi một chút mà thôi.
Khúc "Phong hoa tuyết nguyệt" bắt đầu vang vọng khắp yến tiệc, đội vũ công cũng bắt đầu nương theo tiếng nhạc mà chuyển động thân mình.
Không giống các khúc nhạc được tấu lên từ lúc bắt đầu đón khách, cũng không giống những khúc nhạc mà mọi người được nghe ở mỗi dịp yến tiệc cung đình, đây chính là thanh âm vô cùng đặc sắc, rộn ràng hài hoà xen lẫn sự vui vẻ phấn khích...!Thứ thanh âm mà những người có mặt ở đây chưa từng được nghe qua lần nào.
Cơ Tuyết nhìn lên khán đài nở nụ cười hài lòng.
Mặc dù còn chưa đạt được sự hoàn hảo như nàng mong muốn, nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà các nàng đã làm được như thế này là quá tuyệt vời rồi.
Nếu như cho họ thêm chút thời gian nữa, đảm bảo còn xuất sắc vạn phần.
Ai nha, nàng cũng muốn phục chính mình rồi đấy! Thầy giỏi thì trò dĩ nhiên sẽ không thua kém nha.
Lăng Kỳ ngồi bên cạnh khẽ liếc mắt nhìn nàng, khoé miệng cũng cong lên nhưng không dám quá lộ liễu sợ những người xung quanh nhìn thấy.
Vẫn biết Vương phi của hắn vô cùng hơn người nhưng làm được đến mức này thì hắn thật sự nguyện cam bái hạ phong.
Càng ở bên cạnh nàng nhiều, hắn càng lúc càng phát hiện ra nàng vô cùng thú vị, cũng càng lúc càng khiến hắn nhìn nàng bằng ánh mắt khác xưa.
Hắn bất giác mong chờ những ngày tháng sau này ở bên cạnh nàng, hắn sẽ còn nhìn thấy nàng bộc lộ sự khác biệt nào nữa.
Cũng may nàng đã trở thành Vương phi của hắn, nàng cũng đã là người của hắn rồi, nếu không hắn thật sự lo sợ nàng sẽ bị nam nhân khác cướp đi mất.
Thế nhưng còn trái tim nàng, hắn liệu đã sở hữu được hay chưa? Hắn đối với nàng như thế nào có trời đất chứng giám, còn nàng hắn thật sự không thể nắm bắt!
Nhưng dù thế nào, hắn tuyệt đối cũng không buông tay, dù cho có phải giam cầm nàng cả đời, hắn cũng sẽ không bao giờ lại để nàng rời xa hắn.
Cảm giác mất đi nàng, hắn không bao giờ muốn trải qua thêm lần nào nữa, một lần là quá đủ rồi.
Lăng Kỳ âm thầm nói trong lòng: Tuyết nhi, nàng chỉ có thể là của một mình ta.
Đời này kiếp này...!Không kiếp sau, cả kiếp sau nữa, nàng cũng nhất định phải là của ta!
Nàng đã trở thành chấp niệm của hắn.
Chính vì chấp niệm này mà sau này hắn đã vượt qua sinh tử để tìm nàng trở về.
(Đó là chuyện của sau này a, vậy để về sau rồi nhắc lại đi! Hắc hắc...)
Lúc này, đối diện bàn của Cơ Tuyết và Lăng Kỳ chính là Thái tử Đông Ly - Vương Chi Dực, đang nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng tà mị.
Nàng, nữ nhân duy nhất tại nơi này đeo mạng che mặt nghiễm nhiên trở nên vô cùng đặc biệt.
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt hạnh to tròn sáng rực của nàng cộng thêm khí chất trời sinh kia liền biết được nàng không phải nữ nhân bình thường.
Vương Chi Dực phóng ánh mắt nóng rực nhìn thẳng nàng không chút kiêng kị khiến nàng bất giác cảm thấy bất an, mi tâm cũng vì vậy mà nhíu chặt.
Thấy Cơ Tuyết ngẩng đầu nhìn mình, Vương Chi Dực không hề có chút chột dạ khi bị phát hiện, trái lại còn hướng nàng kính rượu, khoé miệng lại nở nụ cười nửa miệng đầy vẻ khiêu khích.
Lăng Kỳ lúc này cũng phát hiện sự bất thường trên mặt Cơ Tuyết liền nương theo ánh mắt của nàng dõi theo.
Kết quả nhìn thấy một màn kia thì đáy lòng dâng lên một cỗ tức giận ngập trời.
Lăng Kỳ nghiến răng nghiến lợi, rủa thầm: Vương Chi Dực, ngươi chán sống rồi!
Cơ Tuyết khẽ liếc sang Lăng Kỳ, nhỏ tiếng nói chỉ đủ để hai người nghe: "Người phía đối diện là ai?"
Lăng Kỳ nhìn nàng, nhỏ giọng khiêu khích: "Sao, nàng có hứng thú với hắn?"
Cơ Tuyết không chịu thua, dùng giọng điệu tương tự: "Không được?"
Cánh tay Lăng Kỳ nhanh chóng siết lấy eo nàng, khoé môi cong lên, nhìn chằm chằm nàng nói: "Nàng đừng quên thân phận của mình!"
Cơ Tuyết thản nhiên nhìn hắn: "Vậy thì thế nào?"
Bàn tay hắn đặt tại eo nàng đột nhiên tăng thêm lực, kèm theo câu nói mang đậm mùi chiếm hữu: "Nàng muốn hồng hạnh xuất tường?"
Mày liễu Cơ Tuyết bất giác nhíu lại, eo nàng có chút đau đấy có biết không? Thế nhưng nàng vẫn cứ bộ dáng không chịu thua, tiếp tục buông lời khiêu khích: "Ồ, nghe có vẻ thú vị đấy!"
Lăng Kỳ cười đầy ý vị: "Nàng có thể thử xem?"
Cơ Tuyết còn đang định mở miệng đáp lại, lúc này bên tai lại vang lên tiếng ho khan đầy cố ý của ai đó.
Ách, chính là vị sư phụ thân ái của hai người - Nam Cung Giác.
Lão từ xa chứng kiến một màn này đã muốn ngay lập tức tiến lên tách ra rồi.
Giữa chốn thanh thiên bạch nhật, thế mà hai đứa nghịch tử này lại dám ngang nhiên ân ân ái ái trước mặt bàn dân thiên hạ.
Thử hỏi có đáng đánh không?
Lăng Kỳ hiểu ý liền buông Cơ Tuyết ra, ngồi thẳng người chỉnh trang y phục, sau đó nhìn Nam Cung Giác, cất giọng lạnh nhạt: "Sư phụ, có chuyện gì sao?".