Chương 77: 77: Được Kình Vương Mời Rượu Là Phúc Phần Của Tiểu Nữ
Hát qua một lần khúc "Mỹ lệ đích thần thoại", Cơ Tuyết chưa dừng lại màn trình diễn của mình, lại tiếp tục độc tấu ghi-ta.
Màn trình diễn của nàng bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Không còn là tiếng đệm đàn mỏng manh để phối cùng giọng hát mà là thanh âm từ tính trầm bổng hoà quyện giữa thanh âm của đàn tranh và tỳ bà, thi thoảng lại vang lên tiếng "cóc cóc, bùm bụp" của tiếng trống...!
Chỉ với một loại nhạc cụ duy nhất, Cơ Tuyết lại có thể tạo nên một làn điệu da diết sâu lắng, thổi hồn vào khúc nhạc khiến người nghe không khỏi cảm thán.
Đây chính là thanh âm rất "Cơ Tuyết", cũng chỉ nghe được, nhìn thấy được từ nàng và chỉ duy nhất nàng mới có thể tạo ra.
Ánh mắt của tất cả những người có mặt ở thọ yến đều mở lớn hết cỡ vì ngạc nhiên rồi, chỉ thiếu điều bắn tim hồng mà thôi.
Lăng Kỳ nhìn nàng, khoé mắt cùng khoé miệng cũng cong lên tự lúc nào.
Tuyết nhi của hắn mỗi lần đều mang đến cho hắn hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Hiện tại hắn chỉ muốn nhốt nàng lại, không để cho nàng tiếp tục bộc lộ tài năng thêm nữa.
Hắn sợ, sợ có một ngày cả thiên hạ này sẽ cùng hắn tranh giành nàng.
Hắn lại không được rộng rãi cho lắm, hắn ngược lại rất ích kỉ, chỉ muốn một mình độc chiếm nàng, giữ nàng làm của riêng mình, không để cho bất cứ ai có cơ hội ở cạnh nàng, chiêm ngắm nàng.
Nhưng hắn biết, đây chẳng qua cũng chỉ là mơ ước hão huyền của một mình hắn.
Nếu nàng bị giam giữ trong lồng son, nàng sẽ chẳng còn là nàng nữa! Chỉ khi nàng toả sáng dưới ánh mặt trời, nàng mới đích thực là nàng, là "Tuyết nhi" của hắn.
Lăng Húc và Vương Chi Dực lại có chung một suy nghĩ giống nhau: nàng chính là một bảo bối có một không hai trên đời, Kỳ Vương đúng là sống trong phúc mà không biết phúc!
Trái ngược với ánh mắt và suy nghĩ của những người có mặt ở thọ yến, Lâm Tố Sênh trước sau trên mặt đều là sự phẫn nộ đến cực điểm.
Ả thật sự không tin được Cơ Tuyết chỉ trong thời gian ngắn lại có thể luyện được một thân cầm nghệ như thế này, trong khi ả từ nhỏ đã chăm chỉ tập luyện, sư phụ dạy cầm cho ả cũng nói ả có thiên phú.
Nhưng vậy thì đã sao? Ả vẫn không thể nào sánh bằng nữ nhân trên đài kia!
Không, ta không cam tâm! Ta nhất định phải lấy lại những thứ đáng lẽ phải thuộc về ta: danh vọng, địa vị, còn có nam nhân kia! - Ả tự nói với chính mình.
Phóng ánh mắt rét lạnh về phía Cơ Tuyết, tay ả bất giác cuộn chặt lại, móng tay cắm sâu vào da thịt truyền đến sự đau nhói mới khiến thần trí ả giữ được tỉnh táo và bình tĩnh.
Ả nghiến răng nghiến lợi âm thầm nói: "Cơ Tuyết, tất cả những gì ngươi có, ta sẽ từng chút từng chút một đòi lại.
Nếu như ta không có được, người cũng đừng hòng có, ta thà phá hủy tất cả cũng sẽ không để cho ngươi được như ý.
Ngươi cứ chờ mà xem!"
Cùng thời điểm diễn ra thọ yến, tại nơi giam giữ Hàn Vân, lúc này đã loạn thành một đoàn.
Cơ Vũ sau khi giải cứu được nàng thì cũng đánh bại không ít người của Lăng Kình, kẻ thì ch.ết, người bị thương nặng, chỉ có thể nói là vô cùng hỗn loạn.
Những nơi ám vệ của Lăng Kình ẩn nấp bị Lăng Kỳ phát hiện, cũng bị người của hắn đánh cho tan đàn xẻ nghé.
Kết cục của ngày hôm nay như thế nào cũng đã thấy rõ.
Một tên cận vệ của Lăng Kình vừa nhận được tin liền lập tức lẩn vào bên trong thọ yến báo cáo cho y.
Lăng Kình khi nghe được tin này thì sắc mặt vô cùng khó coi.
Y phóng ánh mắt rét lạnh về phía Lăng Kỳ, tay nắm thành quyền đè nén cơn tức giận trong lòng xuống.
Qua một lúc y cũng trở về nét mặt bình thường.
Vương Chi Dực mặc dù không nghe thấy tên cận vệ của Lăng Kình nói với hắn chuyện gì, nhưng thông qua nét mặt của y, hắn dường như cũng đoán được ít nhiều.
Vương Chi Dực ngoài mặt đạt được thoả thuận chung với Lăng Kình nhưng thực tế hắn vẫn chưa muốn động thủ.
Việc điều động binh lực tiến về sát biên giới Hoằng Quốc chỉ là để làm màu, hắn không hề có ý định gây ra chiến loạn giữa hai nước.
Hắn hiện tại mới chỉ là Thái tử, còn chưa nắm được Đông Ly quốc trong tay, Phụ Hoàng hắn hiển nhiên cũng sẽ không cho hắn tự ý làm loạn.
Nhìn nữ nhân đang ở trên đài phô bày tài năng, trong lòng Vương Chi Dực khẽ chấn động.
Một ý nghĩ thôi thúc hắn muốn có được nàng!
Cùng Lăng Kỳ trao đổi lợi ích thì thế nào nhỉ? Hắn sẽ cân nhắc sao? Ha...!Hắn nguyện ý thử vận may một lần vậy.
Kết thúc màn trình diễn của mình, Cơ Tuyết cúi đầu chào rồi chậm rãi bước xuống đài trở về chỗ ngồi ban đầu của mình.
Vương Chi Dực lại phóng ánh mắt tán thưởng nhìn nàng, giơ cao ly rượu trong tay, hướng nàng nói: "Kỳ Vương phi quả nhiên là bất phàm, ngay cả tiếng bản địa của Đông Ly quốc mà nàng cũng biết, bổn Thái tử đúng là được mở rộng tầm mắt.
Bổn Thái tử kính nàng một ly, không biết Kỳ Vương phi có chịu nể mặt?"
Cơ Tuyết khẽ liếc nhìn sang người ngồi bên cạnh, sau đó cầm lấy ly rượu trước mặt, giơ lên, hướng Vương Chi Dực tựa tiếu phi tiếu nói: "Đa tạ Thái tử điện hạ coi trọng, tiểu nữ lấy làm hổ thẹn không dám nhận.
Thái tử điện hạ, tiểu nữ kính ngài."
Vương Chi Dực nở nụ cười hoà ái, sau đó một hơi cạn sạch.
Cơ Tuyết cũng đang muốn làm như y nhưng rất nhanh bị Lăng Kỳ cản lại.
Hắn đoạt lấy ly rượu trên tay nàng, hướng Vương Chi Dực lạnh lùng nói: "Bổn Vương thay Vương phi của ta kính ngài, Thái tử điện hạ sẽ không so đo chứ?"
Vương Chi Dực khoé miệng nhếch lên, nhìn thẳng về phía Lăng Kỳ, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, bắt đầu một trận đánh không đao không kiếm, nhưng lại mang theo lực sát thương vô cùng lớn.
Người bên ngoài khi nhìn vào chỉ thấy hai đại nam nhân đang đối mắt nhìn nhau, nhưng chẳng mấy người cảm nhận được sự lạnh lẽo bên trong cuộc tranh đấu ngầm này.
Cơ Tuyết bất giác cảm thấy có chút lạnh sống lưng.
Lăng Kỳ như thế này quá mức doạ người rồi, nàng thật sự có chút sợ hãi rồi đấy.
Ai nói chỉ có nữ nhân mới biết giết người bằng ánh mắt? Nam nhân khi sử dụng chiêu giương cung bạt kiếm này còn đáng sợ hơn gấp bội.
Cơ Tuyết trong lòng thở hắt ra một hơi, cũng may Nam Cung Giác đã lên tiếng nhắc nhở nàng, nếu không e rằng có ngày nàng ch.ết thế nào, chính nàng cũng không biết đâu.
Thật là đáng sợ quá đi hà!
Những tưởng cuộc đọ mắt không có hồi kết, Vương Chi Dực cuối cùng cũng cười vang một tiếng, hướng Lăng Kỳ hữu hảo: "Kỳ Vương thương hương tiếc ngọc, bổn Thái tử dĩ nhiên phải thành toàn rồi.
Kỳ Vương, mời!"
Lăng Kỳ không đáp lại lời nào, ngửa đầu uống cạn ly rượu trên tay, sau đó điềm nhiên đặt cái ly rỗng xuống bàn, không chừa lại cho y chút mặt mũi.
Vương Chi Dực cũng không tỏ ra tức tối, khẽ cười một tiếng, treo khẩu hình trên miệng: "Ấu trĩ!"
Y đã cố tình bày ra sự hứng thú với Vương phi của hắn cho hắn biết, cho nên hắn có tức giận cũng là chuyện bình thường.
Ai lại có thể thản nhiên khi bị người khác nhắm vào đồ sở hữu của mình, huống hồ là nữ nhân?
Bằng vào những gì Vương Chi Dực vừa được chứng kiến, y có thể khẳng định Vương phi này có một chỗ đứng không nhỏ trong lòng hắn chứ không phải chỉ đơn thuần là xem trọng mặt mũi chính mình.
Phát hiện này vô cùng thú vị đấy! Chỉ là Kình Vương có nhận ra hay không thì y không biết được.
Y sẽ chờ xem tiếp theo Lăng Kình sẽ làm thế nào, có đáng để y mong chờ hay không?
Lăng Kình nhìn một màn này thì bất giác nheo mắt.
Sao y lại có cảm giác mình bị Lăng Kỳ chơi một vố vậy chứ?
Y đứng lên, cầm theo ly rượu bước đến trước bàn Lăng Kỳ, từ trên cao nhìn xuống cất giọng: "Cửu đệ muội, không biết có thể nể mặt Tam ca cùng uống một chén?"
Lăng Kỳ vội vàng đứng lên ngăn cản ánh nhìn của Lăng Kình, ánh mắt sắc bén nhìn y, lạnh lùng lên tiếng: "Tam ca, nàng không biết uống rượu, đừng làm khó nàng! Đệ thay nàng bồi Tam ca."
Lăng Kình không chịu thoả hiệp, nhếch miệng nói: "Cửu đệ, chỉ một chén rượu mà thôi, làm sao khiến nàng xảy ra chuyện gì được.
Cửu đệ, đệ nói có phải hay không?"
Nghe ra hàm ý khiêu khích cùng cảnh cáo của Lăng Kình, mi tâm Lăng Kỳ bất nhác nhíu chặt.
Cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, Cơ Tuyết liền đứng lên kéo tay áo Lăng Kỳ, khẽ lắc đầu nhìn hắn.
Tự rót cho mình một ly rượu, nàng đưa đến trước mặt Lăng Kình, cất giọng: "Được Kình Vương mời rượu là phúc phần của tiểu nữ.
Mặc dù tiểu nữ thật sự không biết uống rượu nhưng cũng không dám không nể mặt của ngài.
Kình Vương, tiểu nữ kính ngài."
Nói dứt lời, Cơ Tuyết vén mạng che mặt sang một bên, ngửa đầu uống cạn ly rượu..