Chương 102: 102: Ngươi Cứ Từ Từ Mà Hưởng Thụ Món Quà Ta Tặng Cho Ngươi Đi
Thấy Lăng Húc định rời đi, Lâm Tố Sênh vội vàng chạy theo, lên tiếng gọi: "Thất điện hạ!"
Y dừng lại, quay đầu nhìn ả, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Ả nhìn y, tỏ ra khép nép: "Vậy Kỳ Vương phi thế nào? Còn ngài định đi đâu vậy?"
Lăng Húc nhướn mày nhìn ả, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ngươi chẳng phải cũng nghe tên thư đồng kia nói rồi sao, bây giờ hỏi ta có ý nghĩa gì sao? Còn ta đi đâu, ngươi cũng muốn quản?"
Lâm Tố Sênh khoé miệng chợt co rút, hai tay xoắn chặt vào nhau, cười gượng: "Tiểu nữ không dám, Thất điện hạ không cần tức giận."
Y không thèm nhìn ả nữa, quay lưng tiếp tục đi về hướng xe ngựa của mình, trèo lên xe rồi lập tức rời đi mặc kệ Lâm Tố Sênh vẫn đứng như trời trồng.
Sắc mặt ả xám xịt một mảnh, ánh mắt ánh lên sự căm phẫn chưa từng có, nghiến răng nghiến lợi, âm thầm nói: "Lăng Húc, sẽ có một ngày ngươi nhận ra, chỉ có ta mới xứng với ngươi."
Khoé miệng ả nhếch lên, nhìn về phía cánh cửa Học viện, nở nụ cười độc ác: "Cơ Tuyết, ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ món quà ta tặng cho ngươi đi!"
Lăng Húc sau khi lên xe ngựa thì liền cho xe chạy đến Kỳ Vương phủ.
Y đi vào trong tìm người nhưng lại chằng thấy bóng dáng một người mà y muốn tìm, lại chỉ thấy Nam Cung Giác đang nhàn nhã ngồi đánh cờ một mình.
Nhìn thấy người đến là Lăng Húc, Nam Cung Giác khẽ nhíu mày: "Thất điện hạ đến đây có việc gì sao?"
Lăng Húc vui vẻ ngồi xuống đối diện lão, trả lời: "Nam Cung gia, ta đến tìm Cửu Hoàng thúc và Cửu Hoàng thẩm.
Hai người họ có ở đây sao?"
Nam Cung Giác lạnh nhạt hỏi lại: "Tìm hai người họ làm gì?"
"Vừa rồi ta vừa đến Học viện Cầm thánh nhưng Học viện lại đóng cửa.
Thư đồng ở đó nói là Cửu Hoàng thúc tạm cho thời đóng cửa.
Ta muốn biết nguyên do nên mới tìm đến đây hỏi mà thôi."
Nam Cung Giác nhìn y đánh giá, sau đó lên tiếng: "Phu thê hai đứa nó đi ngao du rồi, chắc cũng phải mười ngày nửa tháng mới trở về cho nên tạm thời đóng cửa học viện một thời gian.
Khi nào chơi chán bọn họ tự khắc trở về."
Lăng Húc khẽ nhướn mày: "Hôm trước gặp Cửu Hoàng thẩm sao "người không nói gì mà lại đi đột xuất như vậy?"
Nam Cung Giác liếc y một cái, không vui nói: "Chẳng lẽ Hoàng thẩm của ngươi muốn làm gì cũng phải xin phép ngươi hay sao?"
Y cười gượng: Không có, không có, Nam Cung gia đừng nói oan cho ta, ta thật sự không có ý đó a."
"Biết vậy thì tốt.
Nếu không có chuyện gì nữa thì trở về đi thôi." Lão hạ lệnh đuổi khách.
Lăng Húc làm sao lại không nghe ra ý tứ của lão, cho nên cũng không đôi co nữa, lên tiếng chào rồi liền trở về chỗ ở của mình.
Lão nhìn theo bóng lưng y rời đi, đáy mắt ánh lên tia sáng dị thường nhưng lão cũng không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy tên tiểu tử này có gì đó là lạ.
Lắc đầu xua tan ý nghĩ vu vơ, lão còn nhiều chuyện phải suy nghĩ lắm, không rảnh để ý những người không liên quan đâu.
Bên phía Cơ Tuyết, đã ba ngày trôi qua kể từ ngày bị mang đến viện trạch này, nàng vẫn được chăm sóc chu đáo, cơm nước đầy đủ, lăn lộn thoải mái bên trong viện này, lại còn có người mang đến cho nàng cây đàn tranh để nàng tiêu khiển nữa chứ.
Ví như hiện tại, nàng đang ở đình viện gảy cầm, Thu Cúc ngồi bên cạnh ăn điểm tâm uống trà thưởng thức tiếng đàn của nàng.
Vì quá an nhàn thoải mái, Thu Cúc lại bày ra vẻ mặt buồn chán, hướng nàng nói: "Vương phi, em không có việc gì làm thật sự là không quen chút nào, người muốn mốc meo rồi đây này."
Cơ Tuyết nghe vậy thì phì cười, búng vào trán Thu Cúc một cái: "Tiểu nha đầu, được dịp ăn no ngủ kỹ như vậy lại không biết hưởng thụ, cứ thích tự làm khổ mình với vừa lòng?"
Thu Cúc xoa xoa cái trán, bĩu môi nói: "Chẳng lẽ người cũng không thấy buồn chán hay sao?"
Nàng thu lại nụ cười, sắc mặt trầm xuống: "Ta không buồn chán.
Ta chỉ lo cho Lăng Kỳ, không biết chàng bây giờ thế nào? Chúng ta đã ở đây ba ngày rồi mà chủ nhân nơi này vẫn chưa chịu lộ mặt, không biết y đã tìm đến chàng hay chưa? Chàng có vì ta mà làm ra chuyện ngốc nghếch gì hay không?"
Thu Cúc cũng không phải nha đầu không hiểu chuyện, nhìn nàng gật đầu: "Vâng, em biết người đang lo lắng điều gì.
Nhưng mà em tin tưởng Vương gia sẽ tự có cách giải quyết.
Người cũng nên tin tưởng ngài ấy."
Nghe Thu Cúc nói vậy, nàng khẽ cười: "Tiểu nha đầu, cũng trưởng thành hiểu chuyện rồi đấy."
Thu Cúc nở nụ cười tươi rói: "Em đã mười lăm tuổi rồi, đâu còn nhỏ đâu mà không hiểu chuyện?"
Nàng gật đầu: "Ừm, Thu Cúc của ta đã lớn rồi.
Vậy bây giờ có muốn ta gảy đàn nữa hay không?"
Thu Cúc gật đầu thật mạnh: "Có chứ có chứ."
Nàng nhìn Thu Cúc, cười ngọt ngào, suy nghĩ xem nên đàn tiếp khúc nhạc nào.
Chỉ mới ba ngày không gặp, nàng đã nhớ hắn phát điên rồi.
Có lẽ vì đã quen với sự hiện hữu của hắn, được hắn quan tâm, nâng niu chiều chuộng, cho nên nàng không biết hắn đã từng chút từng chút thâm nhập vào cuộc sống của nàng.
Bây giờ mỗi người một nơi, lại không rõ ràng tình huống đối phương, nàng mới nhận ra nàng có bao nhiêu ỷ lại vào hắn.
Nàng không rõ ràng hắn yêu nàng bao nhiêu, nhưng nàng rõ ràng nàng yêu hắn như thế nào.
Nàng là người dám yêu dám hận, trừ khi nàng không chắc chắn tình cảm của bản thân.
Hiện tại nàng đã biết bản thân đối với hắn là loại tình cảm gì, nàng cũng không ngại cùng hắn nói rõ ràng, hơn nữa nàng còn đang mang trong mình kết tinh tình yêu của hai người.
Cơ Tuyết bỗng cười ngọt ngào khiến Thu Cúc cũng phải thắc mắc: "Người làm sao lại cười vui vẻ như thế kia?"
Nàng chính là đang tưởng tượng trong đầu dáng vẻ của Lăng Kỳ khi nàng nói ra câu nói kia, cộng thêm hỉ sự của nàng, hắn sẽ trông như thế nào nhỉ? Vui mừng, ngạc nhiên, hay là bộ dáng ngây ngốc? Thật đáng mong chờ.
Cơ Tuyết gõ nhẹ vào trán Thu Cúc, lườm một cái rồi mắng: "Nhiều chuyện."
Thu Cúc chu môi: "Người đừng lúc nào cũng gõ đầu em được không? Người gõ nhiều quá lỡ đâu em ngốc luôn thì sao?"
Nàng lại phì cười: "Tiểu nha đầu, càng ngày càng tinh ranh.
Được rồi, giờ ta sẽ đàn cho em khúc "Nguyệt lượng đại biểu ngã đích tâm" (Ánh Trăng nói hộ lòng tôi - Đặng Lệ Quân).
Lời của khúc nhạc này hiện tại chính là nỗi lòng của nàng dành cho Lăng Kỳ.
Nàng nhìn lên bầu trời đen kịt không một gợn mây, lác đác vài ánh sao nhỏ vụn, chỉ có ánh trăng sáng trên bầu trời soi chiếu trong đêm đen cũng như soi rõ lòng nàng lúc này.
Ở một nơi nào đó, cũng dưới một bầu trời này, người mà nàng đang hướng về có thể cảm nhận được lòng của nàng chăng?
Lăng Kỳ, thiếp mượn khúc nhạc này nhờ ánh trăng kia nói với chàng tâm tình của thiếp!
Đôi bàn tay thon dài của nàng chạm vào dây đàn, bắt đầu tấu lên khúc "Nguyệt lượng đại biểu ngã đích tâm".
Nhĩ vấn ngã ái nhĩ hữu đa thâm
Ngã ái nhĩ hữu kỷ phân?
Ngã đích tình dã chân
Ngã đích ái dã chân
Nguyệt lượng đại biểu ngã đích tâm.
Nhĩ vấn ngã ái nhĩ hữu đa thâm
Ngã ái nhĩ hữu kỷ phân?
Ngã đích tình bất di
Ngã đích ái bất biến
Nguyệt lượng đại biểu ngã đích tâm.
Khinh khinh đích nhất cá vẫn, dĩ kinh đả động ngã đích tâm
Thâm thâm đích nhất đoạn tình, giáo ngã tư niệm đáo như kim.
truyện đam mỹ
Nhĩ vấn ngã ái nhĩ hữu đa thâm
Ngã ái nhĩ hữu kỷ phân?
Nhĩ khứ tưởng nhất tưởng
Nhĩ khứ khán nhất khán
Nguyệt lượng đại biểu ngã đích tâm.
(Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không
Em yêu anh bao nhiêu phần?
Tình cảm của em là chân thật
Tình yêu em dành cho anh cũng là chân thật
Ánh trăng nói hộ lòng em.
Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không
Em yêu anh bao nhiêu phần?
Tình cảm của em không thay đổi
Tình yêu của em là bất biến
Ánh trăng nói hộ lòng em.
Nụ hôn ngọt ngào đã khiến con tim em đập rộn ràng
Mối tình sâu đậm của anh, em sẽ ghi nhớ suốt đời.
Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không
Em yêu anh bao nhiêu phần?
*Anh thử nghĩ xem
Anh thử nhìn xem
Ánh trăng đã nói hộ cho lòng em*.)
Ở một nơi nào đó, có một nam nhân một thân đen tuyền cũng đang nhìn lên bầu trời đêm kia, ánh mắt sâu không thấy đáy, trên mặt chất chứa muộn phiền không thốt nên lời.
Lần thứ hai nàng rời xa hắn khiến hắn càng hiểu rõ lòng mình hơn lúc nào hết.
Nàng đã ăn sâu vào trong cốt tủy của hắn không thể nào dứt ra được, chỉ càng ngày càng ăn sâu bén rễ hơn mà thôi.
Đời này của hắn thật sự không thể sống thiếu nàng!.