Chương 114: 114: Tuyết Nhi Ta Tới Rồi!
Nam Cung Hách không giấu giếm, thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy.
Chính là người đã giam giữ ta và Vương phi của ngươi.
Người này ngươi cũng biết, cũng là người mà tất cả các ngươi đã quên mất sự tồn tại của y cùng thân phận thật sự của y."
Lăng Kỳ trầm tư suy nghĩ lời nói của lão, sau đó sóng mắt biến chuyển, bật thốt ra một cái tên: "Lăng Húc?"
Nam Cung Hách nhướn mày: "Nhớ ra rồi sao? Đáng tiếc các người đã bỏ quên y quá lâu rồi, đủ để y gây dựng thế lực cho chính mình, còn là thế lực vô cùng cường đại."
Lăng Kỳ cười lạnh.
Vậy mà lại là y.
Cả hắn và Hoàng huynh cứ nghĩ y chỉ là một đứa trẻ, hoá ra bấy lâu nay y chỉ đang diễn trò mà thôi.
Y đã sớm biết rõ thân phận của mình, lại âm thầm cấu kết với Lăng Kình.
Hai phụ tử y hẳn cũng đã sớm nhận nhau rồi đi.
Vậy những ngày vừa qua Lăng Húc tiếp xúc với nàng quả thật là có mục đích, nhưng hà cớ gì y lại dốc lòng giải độc cho nàng mà không dùng nàng để uy hϊế͙p͙ hắn?
Nghĩ đến điều này, Lăng Kỳ bất giác bất an.
Nếu như xét ở phương diện khác, vậy thì chỉ có thể kết luận Lăng Húc có tình ý với Vương phi của hắn!
Thì ra khi đó hắn không nhìn nhầm, cũng không hề nghĩ sai.
Lăng Húc đã âm thầm ái mộ nàng, mà không chỉ dừng lại ở việc ái mộ, thậm chí còn có thể sâu hơn.
Như vậy mới chứng minh được vì sao y lại dốc lòng vì nàng mà cầu người giải độc.
Nếu như đã biết người đứng phía sau là ai, hắn cũng đã biết tiếp theo cần phải làm gì rồi.
Hiện tại việc giải độc cho nàng mới là quan trọng nhất.
"Sư thúc, vậy người và Tư Đồ Nhan có giải được độc cho nàng không? Nàng hiện tại thế nào rồi?"
Nam Cung Hách nhìn hắn, lắc đầu: "Mới chỉ giải được một phần, hôm nay cũng là ngày đầu tiên thử phương pháp này.
Tư Đồ Nhan vẫn đang tiếp tục nghiên cứu.
Nhưng mà có một việc quan trọng hơn, ta cần phải nói với ngươi, để ngươi tự mình quyết định.
Đây mới là mục đích thật sự ta muốn gặp ngươi đêm nay."
"Sư thúc, người nói đi." Hắn cố gắng trấn tĩnh chính mình.
Dựa vào giọng điệu của Nam Cung Hách, hắn có thể đoán ra lời mà lão sắp nói hệ trọng đến mức nào, hơn nữa còn sẽ liên quan đến an nguy của nàng.
Cho nên dù thế nào hắn cũng phải bình tĩnh suy xét, cũng nhất định phải có quyết định sáng suốt, đặt tính mạng của nàng lên trên hết.
Nam Cung Hách chần chừ một lúc rồi cũng lên tiếng: "Nha đầu đó...!có thai rồi!"
"Nàng có thai?" Mắt Lăng Kỳ bất giác mở lớn.
Lão gật đầu: "Đúng vậy.
Đã hơn một tháng rồi, nhưng mà..."
Lão lại tỏ ra chần chừ không dám nói tiếp.
Lăng Kỳ ấy vậy mà có thể trấn tĩnh đến độ thay lão nói câu sau: "Nhưng mà nàng trúng độc, sẽ ảnh hưởng đến hài tử, có phải như vậy hay không?"
Nam Cung Hách sững sờ một chút, sau đó gật đầu: "Đúng là có ảnh hưởng đến hài tử.
Nhưng quan trọng hơn là hài tử có thể ch.ết lưu bất cứ lúc nào, cho nên cần phải loại bỏ nhanh nhất có thể, nếu không sẽ uy hϊế͙p͙ đến tính mạng của chính nha đầu đó."
Lăng Kỳ hai mắt nhắm nghiền.
Điều hắn lo nghĩ quả nhiên đã thành sự thật.
Nhưng cho dù thế nào hắn vẫn lo cho an nguy của nàng hơn.
Hài tử sau này vẫn có thể có lại, cho dù không có cũng chẳng sao.
Nói hắn ích kỉ cũng được, hắn chỉ cần mình nàng mà thôi.
Nếu nàng có mệnh hệ gì, hắn cũng chẳng thiết sống nữa.
"Nàng không chịu bỏ hài tử sao?"
Nam Cung Hách không gật đầu cũng không lắc đầu, bởi vì Cơ Tuyết vẫn chưa nói ra quyết định của mình.
Lão ít nhiều cũng hiểu được tâm tư của nàng, không có nữ nhân nào nguyện ý bỏ đi hài tử của mình, thậm chí hài tử còn chưa thành hình.
Chính vì vậy mà lão mới muốn Lăng Kỳ dùng thân phận phu quân của nàng, phụ thân của hài tử trong bụng nàng thay nàng quyết định, để sau này không một ai có thể oán trách đối phương vì quyết định của ngày hôm nay.
"Nha đầu đó chưa cho ta câu trả lời."
Lăng Kỳ cười gượng.
Hắn làm sao lại không hiểu con người của nàng chứ? Nàng chính là thiện lương như vậy.
Dù bản thân chịu biết bao đau đớn dày vò, thậm chí an nguy đến tính mạng vẫn không nỡ bỏ đi hài tử trong bụng mình.
Vậy nên cứ để hắn thay nàng quyết định đi, mọi tội lỗi cũng để cho hắn thay nàng gánh vác tất cả đi.
Hắn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện: "Nhi tử, phụ thân thật sự xin lỗi, nếu có thể ta không bao giờ muốn con phải lìa bỏ thế gian này sớm như vậy, nhưng vì tính mạng của mẫu thân con, phụ thân chỉ có thể hi sinh con.
Con trên trời có linh thiêng thì cứ trách phụ thân là được, hãy để cho mẫu thân con được bình an sống tiếp!"
Hắn nhìn Nam Cung Hách, kiên định nói: "Bỏ đi! Bỏ hài tử trong bụng nàng.
Chỉ cần có thể cứu được nàng, người cứ làm mọi việc người cho là cần thiết."
Nam Cung Hách cũng không quá ngạc nhiên với quyết định của Lăng Kỳ, bởi vì lão quá hiểu con người trọng tình của hắn.
Lại nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn cô độc một mình không có nữ nhân bên cạnh.
Cho nên nếu như hắn đã để tâm bất cứ nữ nhân nào, hắn sẽ vì nàng mà làm tất cả, cố chấp đến cả mạng sống đến không cần.
Đó là ưu điểm mà cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của hắn.
Lão thở dài, nhẹ gật đầu: "Ta đã biết."
Lăng Kỳ lại lâm vào trầm mặc.
Nếu như đã đưa ra quyết định rồi, hắn sẽ không hối hận, cũng không được phép hối hận.
Nàng hiện tại cần hắn, hắn càng không để bản thân ngã quỵ được, hắn nhất định phải càng thêm kiên cường.
Ngẩng đầu nhìn Nam Cung Giác, hắn cất giọng khàn đặc: "Nàng đang ở nơi nào? Ta có thể đưa nàng trở về hay không?"
Nam Cung Hách vội vàng nói: "Không được, hiện tại ngươi không thể mang nha đầu đó đi.
Tư Đồ Nhan còn đang giải độc cho nàng, hơn nữa tình trạng thể lực của nàng không thể chịu được chấn động mạnh khi ngồi xe ngựa, sẽ khiến lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, cũng khiến cho chất độc phát tác càng nhanh hơn."
Lão dừng lại, nhìn sắc mặt hắn vô cùng khó coi, nhưng lão vẫn phải tiếp tục nhắc nhở hắn: "Ta biết ngươi lo cho nha đầu đó, nhưng ngươi cũng phải cầm lòng lại.
Nơi này mặc dù người của Lăng Húc rất nhiều, nhưng hoàn toàn là vì an toàn của nha đầu đó mà nghĩ.
Ta cũng đang ở nơi này, cho nên ngươi cứ yên tâm để nàng ở đây điều trị đi."
"Được, để nàng tạm thời ở nơi này.
Nhưng mà ta phải đến xem nàng, lão không được ngăn cản ta."
Nhìn thấy sự cố chấp của hắn, Nam Cung Hách cũng không ngăn cản, mà cho dù lão muốn ngăn cản cũng không có khả năng.
Vậy thì thà rằng để cho hắn đi gặp nàng, có như vậy hắn mới an tâm mà làm việc của mình, không để bị Lăng Kình uy hϊế͙p͙ nữa.
truyện đam mỹ
"Được, ta không ngăn cản ngươi.
Nàng ở viện trạch phía tây, ngươi đi xem nàng đi.
Nhớ cẩn thận một chút, nơi đó ám vệ không ít đâu."
Nhìn lão thêm một lần, Lăng Kỳ liền đứng dậy hướng viện trạch phía tây mà đến.
Với thân thủ của hắn, muốn vào được nơi đó cũng không mấy khó khăn, chỉ cần mất một chút thời gian ra tay với ám vệ căn phòng, liền có thể ung dung đi vào.
Thế nhưng vào lúc này hắn lại không chọn cách ra tay bởi vì ám vệ còn có tác dụng bảo vệ sự an toàn của nàng, cho nên hắn chọn cách âm thầm đi vào, tuy hơi mất thời gian một chút nhưng hiệu quả tuyệt đối cao.
Không đến nửa canh giờ, Lăng Kỳ cũng đã xuất hiện trong phòng của Cơ Tuyết, từng bước đi đến bên cạnh giường, ngắm nhìn nàng trong bóng tối mờ ảo.
Nữ nhân mắt ngọc mày ngài của trước kia đã không còn, hiện tại lại trong bộ dáng gầy guộc xanh xao, Lăng Kỳ đáy lòng một trận co rút.
Là phu quân của nàng nhưng hắn lại không làm tròn bổn phận của mình, lại khiến nàng lâm vào tình trạng khốn khổ tiều tụy như thế này, hắn đúng là đáng chém vạn đao.
Đưa bàn tay chạm nhẹ vào gò má nàng, hắn ôn nhu cất giọng: "Tuyết nhi, ta tới rồi!"
Cầm lấy bàn tay gầy guộc của nàng, nơi cổ tay vẫn còn hằn những vết ngân châm, Lăng Kỳ càng thêm đau đớn vạn phần.
Nam Cung Hách đã nói qua tình trạng trúng độc của nàng, bây giờ tận mắt nhìn thấy những lỗ kim châm dày đặc, hắn cũng có thể tưởng tượng được sự đau đớn mà nàng phải gánh chịu.
Nếu như có thể, hắn thà rằng người nằm đây là hắn chứ không phải nàng!
Cơ Tuyết trong cơn mê man dường như cảm nhận được có ai đó đang nắm lấy tay mình, mày liễu của nàng khẽ nhăn lại, không lâu sau đôi mắt lại chậm rãi mở ra.
Nhìn thấy người đang ở trước mặt là người nhung nhớ bấy lâu, Cơ Tuyết nở nụ cười, đôi môi khô khốc mấp máy cất giọng khàn khàn: "Tiêu Kỳ, là chàng sao?".