Chương 120: 120: Lăng Kình Ngươi Rốt Cuộc Có Ý Gì
Lăng Húc trên mặt trước sau vẫn một bộ dáng điềm nhiên nhìn Lăng Kình cất giọng: "Phụ thân, tại sao lại đem người của ta đi?"
Lăng Kình khẽ nhướn mày, ý cười nơi khoé miệng vẫn chưa tắt: "Đem người của ngươi đi? Người nào sao ta lại không biết?"
Lăng Húc mi tâm nhíu chặt, cất giọng lạnh lùng: "Phụ thân, người không cần phải diễn kịch làm gì? Người hẳn nên biết ta đang nói đến người nào?"
Lăng Kình nhíu mày, xong lại nhanh chóng giãn ra, ánh mắt sáng lên, làm như đã hiểu rõ vấn đề, mỉm cười nói: "Ồ, ta biết ngươi đang nói đến người nào rồi.
Được thôi, nếu là người của ngươi, người làm phụ thân như ta đây cũng không làm khó, liền trả người về cho ngươi vậy."
Quay sang Trương Tung đang đứng bên cạnh, Lăng Kình nói tiếp: "Mau đem người trả cho nhi tử của ta."
"Vâng." Trương Tung nhận lệnh mau chóng rời đi.
Lăng Húc và Vương Chi Dực không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.
Chẳng lẽ Lăng Kình lại dễ nói chuyện như vậy, liền đồng ý thả người rồi?
Không lâu sau Trương Tung trở lại, đi theo sau là hai ám vệ xách theo một nam nhân thương tích đầy mình.
Khi hai ám vệ thả nam nhân kia ra, hắn liền không còn chút sức lực nằm rạp xuống nền đất, đủ để thấy hắn bị tr.a tấn dã man như thế nào.
Sắc mặt Lăng Húc trắng bệch.
Nếu hắn không lầm thì người này chính là Lâm Sanh được hắn cài vào bên cạnh Lăng Kình.
Hắn cười tự giễu.
Đã biết là người của hắn mà vẫn ra tay tàn độc như thế này sao? Lăng Kình a Lăng Kình, hoá ra ông cũng là một người tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn.
Hắn tuy cũng không phải là hạng người tốt lành gì, nhưng ít nhất người của mình hắn sẽ không đụng đến, trừ khi y phạm vào đại kỵ của hắn.
Nếu đổi lại là người của Lăng Kình phạm phải đại tội, hắn sẽ không tự mình xử lý mà giao lại cho y xử lý.
Đằng này, y lại xem người của hắn trở thành kẻ thù mà tr.a tấn, không hề hỏi qua ý của hắn.
Ha...!Vừa là phụ tử, vừa là đồng minh, vậy mà Lăng Kình xem hắn là gì đây?
Tự ý đột nhập nơi ở của hắn mang người đi, lại xem thủ hạ của hắn như phe đối địch?
Lăng Kình, nếu như ông đã bất nhân, đừng trách ta vì sao lại bất nghĩa!
Thu lại ánh mắt nhìn Lâm Sanh, Lăng Húc nhìn Lăng Kình, tựa tiếu phi tiếu nói: "Phụ thân, người đây là có ý gì?"
Lăng Kình tỏ ra ngạc nhiên: "Ngươi chẳng phải muốn ta thả người sao? Chẳng lẽ hắn không phải là người của ngươi?"
Lăng Húc lại nhíu mày: "Hắn đúng là người của ta nhưng người ta muốn nói đến không phải hắn."
Lăng Kình vẫn bộ dáng cũ, tiếp tục hỏi: "Không phải hắn vậy thì là ai?"
Lăng Húc đã không còn kiên nhẫn, đáy mắt ánh lên tia sắc lạnh, nghiến răng ken két: "Lăng Kình, ông rốt cuộc muốn như thế nào mới chịu giao người?"
"Ồ, không tiếp tục gọi phụ thân nữa à? Ngươi từ lúc nào lại mất kiên nhẫn như thế rồi?" Lăng Kình hớp một ngụm trà, lả giả cười.
Lăng Húc hai tay siết chặt thành quyền, trên mu bàn tay còn thấp thoáng nổi gân xanh, chứng tỏ hắn đang vô cùng tức giận.
Nếu như mềm không được, hắn chỉ đành cứng rắn, cùng nhau lật bài ngửa vậy.
"Giao Cơ Tuyết ra đây cho ta."
"Cơ Tuyết?" Lăng Kình hai mắt trợn tròn vì ngạc nhiên.
"Đúng.
Ông mau giao nàng cho ta.
Nếu không đừng trách ta không nể tình phụ tử!"
Lăng Kình vẫn một bộ dáng điềm nhiên, chậc chậc hai tiếng: "Không nể mặt tình phụ tử? Ha ha...!Ngươi hỏi lương tâm ngươi xem ngươi có thật sự xem ta là phụ thân sao? Ngươi tin tưởng ta đến độ cài nội gián bên cạnh ta? Lăng Thiên..."
Y dừng lại, ánh mắt bất chợt trở nên sắc bén, lắc đầu một cái rồi nói tiếp: "Không, nhi tử Lăng Thiên của ta đã ch.ết vào mười lăm năm trước rồi.
Ngươi là Lăng Húc, ngươi đã sớm quên đi cội nguồn của mình rồi.
Ta nên nhận ra sớm điều này mới phải chứ!"
Mi tâm Lăng Húc nhăn lại thấy rõ, đáy lòng bất giác cũng co rút, cất giọng trầm khàn: "Nếu như ta không xem ông là phụ thân, ta sẽ vì ông mà làm bao nhiêu chuyện như vậy sao? Còn tự mình vào đại lao mang ông ra?"
Lăng Kình nghe vậy thì cười lạnh: "Ngươi không đến mang ta đi, chẳng lẽ người của ta cũng không đến? Ngươi từ lúc nào ngây thơ như vậy?"
Lăng Húc trong lòng cười lạnh.
Thì ra ông ta sớm đã tính toán hết thảy, cũng chừa đường lui cho mình.
Ha...!Sao hắn lại quên mất ông ta là hạng người nào chứ? Hắn cũng chỉ là một người vô tình lọt vào kế hoạch của y, nếu như không có hắn, y vẫn đủ sức một mình đi tranh đoạt Hoàng vị.
Hắn một lần nữa khẳng định những lời mà Lăng Kỳ và Lăng Bình đã nói, phụ thân hắn - Lăng Kình chỉ là một người vì tư lợi của bản thân mà bất chấp thủ đoạn.
Cũng may hắn đã kịp quay đầu, nếu không đến khi hắn nhận ra sự thật này, hắn sẽ không còn đường lui, chưa biết chừng còn trở thành con tốt thí!
Thu lại cảm xúc chính mình, Lăng Húc nở nụ cười lạnh: "Ta thật sự là ngây thơ khi cho rằng ông sẽ tin tưởng ta, thật sự xem ta là nhi tử của mình mà đối đãi, không ngờ ông vẫn đề phòng ta.
Được thôi, ta cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với ông về vấn đề này nữa.
Nói đi, ông muốn như thế nào mới chịu thả người?"
Lăng Kình cười vang: "Ha ha...!Lăng Húc a Lăng Húc, ngươi lại vì một nữ nhân mà cùng ta trở mặt thật sao? Ngươi đừng quên ả ta là Kỳ Vương phi! Ngươi thật sự muốn cùng Lăng Kỳ tranh đoạt nữ nhân sao?"
Nhìn đến Vương Chi Dực đang đứng xem trò hay, y cất giọng mỉa mai: "Thái tử điện hạ, ngươi cũng vì nữ nhân kia mà đến sao? Ngươi cũng có hứng thú với ả?"
"Đó là chuyện của ta, ngài không cần quan tâm." Vương Chi Dực lạnh giọng nói.
Lăng Kình cười vang hai tiếng: "Ha ha...!Không ngờ nữ nhân kia lại có thể khiến cả ba nam nhân đại danh đỉnh đỉnh xem như tâm can bảo bối.
Một nữ nhân hoạ thủy như thế không nên tồn tại trên đời này mới phải.
Ha...!Xem nào, ta hình như vừa nhận ra một điều, nữ nhân kia dường như có thể khiến ta nhanh chóng đạt được mục đích thì phải.
Hai ngươi nói xem có phải hay không?"
Lăng Húc tức giận hét lớn: "Lăng Kình, ông tốt nhất đừng làm tổn hại nàng, nếu không đừng trách ta không nể tình."
Lăng Kình lại cười lạnh: "Không nể tình? Không nể tình thì thế nào? Ngươi hôm nay dám đến đây tìm ta, ngươi nghĩ ngươi sẽ rời đi được hay sao? Lại nói cho dù ngươi có thoát được khỏi nơi này của ta, ngươi nghĩ ngươi có thể mang người đi được sao? Chẳng lẽ ngươi quên mất nha đầu kia đang bị trúng độc rồi?"
Lăng Húc đáy mắt chợt co rút, hắn dường như có một dự cảm chẳng lành.
Đáy mắt chợt xẹt qua một tia u ám, hắn nghiến răng ken két: "Lăng Kình, ngươi rốt cuộc có ý gì?"
Vương Chi Dực cũng bất giác nhíu chặt mi tâm.
Y tuy rằng không tiếp xúc nhiều với Lăng Kình, nhưng thủ đoạn của Lăng Kình thế nào y cũng ít nhiều hiểu được.
Tâm trạng Vương Chi Dực hiện tại so với Lăng Húc cũng không khác là bao.
Y dường như cảm nhận được trong lời nói của Lăng Kình có điều gì đó bất thường.
Suy ngẫm một chút, đáy mắt y chợt sáng lên, cất giọng hỏi: "Ngươi làm sao biết nàng trúng độc?"
Lăng Kình lại cười lớn: "Ta không những biết nha đầu kia trúng độc, còn biết độc mà ả trúng là "Tam huyết tử tố" của Tây vực."
"Ngươi làm sao biết?" Người lên tiếng là Tư Đồ Nhan.
Lão từ khi bước vào nơi này vẫn luôn đứng sau lưng Vương Chi Dực chưa hề lên tiếng, chỉ âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Lăng Kình.
Đến khi nghe y nói đến vấn đề này, lão mới chen miệng vào, bởi vì lão trước sau cũng chỉ quan tâm đến an nguy của Cơ Tuyết, cũng là mục đích lão theo Vương Chi Dực đi vào nơi này.
Nhìn đến người vừa lên tiếng, Lăng Kình chợt nhướn mày: "Ồ, ông là Tư Đồ Nhan sao? Nha đầu kia vậy mà có mặt mũi thật lớn, còn mời được cả độc y Tây vực.
Không biết "Tam huyết tử tố" có làm khó ông được không nhỉ?"
Tư Đồ Nhan chợt cau mày: "Ngươi làm sao biết ta là người Tây vực?"
Lăng Kình nhìn lão, tựa tiếu phi tiếu nói: "Không biết Tư Đồ tiên sinh đây có quen biết với người tên là Liễu Oánh hay không?"
"Liễu Oánh?" Tư Đồ Nhan mắt trợn tròn, không dám tin hỏi lại.
"Đúng vậy, chính là Liễu Oánh mà ông đang nghĩ tới."
Tư Đồ Nhan chợt sững người, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Liễu Oánh? Không thể nào!"
Nhìn thấy biểu hiện bất thường của Tư Đồ Nhan, Vương Chi Dực không nhịn được hỏi: "Lão làm sao vậy? Liễu Oánh là người nào? Lão có quen biết sao?".