Chương 18
Tiền, Tằng Trạm không thiếu, đều là do người khác đút lót, mặc kệ là hắc đạo hay bạch đạo, anh chưa bao giờ từ chối, anh muốn đem bản thân mình bôi thật đen, cho dù ngồi tù, hay thậm chí mất mạng cũng chẳng sao cả, miễn sao kéo theo được lão già đó chôn cùng.
Lão già đó dĩ nhiên là ba của anh - Tằng Hải.
Lúc Tằng Hải nhận chức tư lệnh quân khu, liền nâng đỡ đứa con trai là Tằng Trạm, đưa anh nhập ngũ. Nhưng Tằng Trạm cũng có tính toán riêng của mình, anh chỉ ở trong quân đội ngây người vài năm với mục đích rèn luyện thân thể, không mưu cầu thăng quan tiến chức, phải để cho Tằng Hải thất vọng hoàn toàn.
Việc Tằng Trạm căm thù ba mình, phải bắt đầu kể từ chuyện gia đình anh. Tằng Hải là một người đàn ông bạc tình, mặc cho người mẹ của anh yêu ông tha thiết, sẳn sàng có thai mong níu giữ được ông, vì cái thai ông miễn cưỡng kết hôn. Nhưng người vợ gia cảnh tầm thường, dùng cả đứa con cũng không trói buộc được chồng mình, năm Tằng Trạm tám tuổi, Tằng Hải liền đề nghị ly hôn để cưới con gái bộ trưởng bộ hậu cần, quân hôn mà đưa ra tòa án ly hôn sẽ bị chỉ trích và ảnh hưởng xấu đến thanh danh, nhưng Tằng Hải có đủ năng lực đem vấn đề dàn xếp ổn thỏa, cũng không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào lên con đường thăng tiến của ông.
Mẹ Tằng Trạm sinh bệnh nằm liệt giường, ông chưa bao giờ nhìn đến, năm Tằng Trạm mười tuổi, mẹ anh mãi mãi ra đi...từ lúc đó trong lòng Tằng Trạm, chỉ có thù hận.
Ở khu độ thị xa hoa, Tằng Trạm có một căn nhà gần hai trăm mét vuông, trang hoàng tiện nghi đầy đủ, anh cũng chẳng nhớ do ai tặng mình. Chiếc xe việt dã dừng lại dưới lầu, Cao Nhẫm quay đầu đầy ẩn ý nhìn Tằng Trạm, Tằng Trạm lại tỏ vẻ như không biết gì, chỉ nói “ Cậu về đi “
Cao Nhẫm liếc nhìn bạn mình một cái rồi nói “ Vậy mai mình đến tìm cậu “
Úy Lam đứng trước cổng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc, ở trong thôn, ngôi nhà cao nhất chỉ có hai tầng, còn chỗ này.
Tằng Trạm nắm tay Úy Lam ân cần hỏi “ Có lạnh không?”
Úy Lam hai tay run run gật đầu “ Lạnh quá “ Tằng Trạm dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc đôi tay lạnh lẽo của cô, dắt Úy Lam đi thẳng vào trong.
Anh dẫn cô bước vào thang máy, trong đó còn có vài người, Úy Lam hoảng sợ vội vàng ôm chầm lấy anh run giọng nói “ Chú...”
Mọi người trong thang máy đều nhìn chằm chằm Tằng Trạm, còn anh thì bận vỗ về an ủi cô
“ Chút xíu là đến nơi thôi “
Úy Lam đang rất khó chịu, ngồi trên xe đã cố nhịn không ói ra, chẳng lẽ bây giờ ói trong này. Khi thang máy dừng lại ở tầng ba mươi mốt, Úy Lam thật muốn khóc, vì sao nhà của chú lại ở tầng cao nhất chứ, Tằng Trạm nắm tay Úy Lam kéo vào nhà, nhìn vẻ mặt kinh ngạc, miệng há to của cô, anh bật cười vui vẻ. Úy Lam sợ sệt nhìn các loại đồ vật hoa mỹ quý giá bày biện bên trong, buồn rầu nói “ Tôi muốn về nhà, chú cho tôi về được không?”
Tằng Trạm vuốt tóc cô nhẹ giọng nói “ Từ từ sẽ quen thôi “
Khuôn mặt Úy Lam trắng bệch vì mệt mỏi, vầng trán lấm tấm mồ hôi, nhìn cực kỳ đáng thương, Tằng Trạm nhịn không nổi hôn lên má cô, dịu dàng nói “ Bây giờ tắm rửa trước, sau đó ăn cơm “ Lại nhìn bộ quần áo trên người cô, đúng là phải vứt đi mới được.
Tằng Trạm gọi cho dì Tôn, người luôn chiếu cố anh bấy lâu, nhờ mua quần áo cho Úy Lam Tằng Trạm mang cô vào phòng tắm, hết nhìn vòi hoa sen lại nhìn bồn tắm, chắc cô bé không biết sử dụng vòi sen, nên anh mở nước trong bồn, quay qua hỏi cô.
“ Muốn tôi giúp không?”
Úy Lam đang quan sát xung quanh, mắt trừng to nhìn về phía bồn tắm lớn, nhiều nước như vậy...chắc rất thoải mái, cô lắc lắc đầu nói “ Không cần “
Tằng Trạm gật đầu, chỉ về phía cánh cửa nói “ Tôi không khóa cửa, cần gì em cứ gọi “ Lời vừa dứt anh bước thẳng ra ngoài, đem cửa khép hờ lại.
Úy Lam đưa lưng về phía anh, vui vẻ đem quần áo cởi ra, cô không hề biết bên ngoài có người đàn ông cách khe cửa hẹp đang rình coi. Tâm tình vui sướng nhìn bồn nước ấm áp trước mặt, cô hớn hở bước vào ngâm mình. Tằng Trạm đứng im thưởng thức trong chốc lát cũng xoay người trở về phòng sắp xếp đồ đạc.
Rất nhanh dì Tôn đã đem quần áo anh nhờ mua tới, Tằng Trạm bước ra nhận lấy túi lớn túi nhỏ cầm vào trong, dì Tôn còn có chuyện muốn nói với anh, nhưng anh ngăn lại, dì đành đi trở về. Tằng Trạm hài lòng nhìn đống quần áo, vừa ấm, vừa xinh đẹp, dì Tôn thật chu đáo, ngay cả quần áo lót cũng chuẩn bị đầy đủ.
Úy Lam tắm xong, bất chợp nhớ ra mình không mang quân áo vào thay, hết sức rầu rĩ không biết phải làm sao, thì nghe tiếng gõ cửa và giọng Tằng Trạm vang lên
“ Tôi đem quần áo cho em đây “
Úy Lam ngước xuống nhìn cơ thể trần truồng của mình, nói vọng ra ngoài “ Chú để bên ngoài đi, lát tôi ra lấy “
Tằng Trạm cực kỳ ngay thẳng, để quần áo trước cửa, rồi bước đi. Úy Lam lau khô thân thể, ló đầu ra khỏi cửa, nhanh tay cầm lấy quần áo rồi rụt vào trong, nhìn cái áo lót màu trắng trên tay, Úy Lam có chút bối rối, thật ra cô chưa thấy qua bao giờ, cho nên mặc như thế nào làm sao cô biết ...