Chương 77

Editor: TrangQA830810


Úy Lam hình thành thói quen, tan học liền đi phòng đàn tập luyện, cuộc sống luôn theo quy luật, kết quả ngoại trừ đàn violon, mấy môn khác đều chậm chạp không chút tiến bộ. Cô không chịu gọi điện thoại cho Tằng Trạm, khiến anh vô cùng nóng nảy, thường xuyên gọi lại cho cô, đáng tiếc đều rơi vào thời gian lên lớp, Úy Lam đành mặc kệ, Tằng Trạm bận đi công tác xuống tỉnh, phải gác lại chuyện đi thăm Úy Lam qua một bên.


Trong trường học đều là nam nữ độ tuổi mười sáu mười bảy, thích nhau là việc khó tránh khỏi, Úy Lam dáng đẹp, khuôn mặt xinh xắn, được rất nhiều nam sinh theo đuổi, bất quá, trải qua thời gian sống chung với người đàn ông như Tằng Trạm, Úy Lam cũng không thích nổi ai khác, có lẽ bởi vì Tằng Trạm lớn tuổi hơn cô rất nhiều...hay do Tằng Trạm là người đàn ông đầu tiên của cô...cô cũng không rõ, chỉ biết, trái tim không chứa được người khác.


Thời gian này, trong trường học có một thầy giáo dạy dương cầm vừa đến, tuổi tác không lớn lắm, nhưng được rất nhiều nữ sinh mê luyến, thầy giáo vừa anh tuấn vừa tài giỏi, Úy Lam không học lớp dương cầm nhưng thấy bạn cùng phòng suốt ngày mở video của thầy. Người đàn ông ngồi đó, phong thái ung dung, hai mắt nhắm nghiền, ngón tay sạch sẽ nhảy múa trên phiếm đàn, Úy Lam nhìn thoáng qua, ánh mắt liền dán vào đôi tay trắng nõn không nở rời, so với tay của chú thật khác biệt.


Tay chú màu lúa mạch, khuôn mặt khí phách, thân hình cao lớn cường tráng, còn thầy giáo thì trắng nõn, khuôn mặt thư sinh có chút đẹp mắt.


Bạn cùng phòng liếc nhìn Úy Lam, lần đầu tiên chủ động mở miệng “ Đây là thầy giáo dạy dương cầm mới tới, được rất nhiều người yêu thích, cậu thấy thế nào, thật trẻ tuổi đúng không? “
Úy Lam gật đầu đáp lại, nhìn qua chắc bằng tuổi của chú.


available on google playdownload on app store


Bạn cùng phòng mỉm cười, hỏi tiếp “ Đêm mai có buổi biểu diễn của thầy, cậu đi không? “
Úy Lam khó hiểu, nhỏ giọng hỏi “ Chúng ta học đàn violon mà? “
Bạn cùng phòng nhíu mày, phản bác “ Cậu có cần thành thật vậy không, chẳng lẽ học đàn violon không thể đi nghe đàn dương cầm sao? “


Úy Lam suy nghĩ một chút thấy cũng đúng liền đồng ý cùng đi.


Ngày hôm sau trong phòng đàn luyện tập tới sáu giờ, liền ngừng lại, đi cùng bạn tới khán phòng xem biểu diễn. Úy Lam đã tới đây mấy lần, chủ yếu để nghe đàn anh đàn chị kéo đàn violon, hôm nay là lần đầu tiên được xem thầy giáo diễn tấu đàn dương cầm. Hai người nhanh chóng tìm một chỗ hơi khuất ngồi xuống, chỉ ít phút sau một người đàn ông xuất hiện trên sân khấu. Người ấy tây trang phẳng phiêu, không giống với quần áo chú thường mặc, vóc người nhỏ hơn chú, nhưng rất trắng, dưới ánh đèn càng trắng hơn, khuôn mặt so với chú đều ưa nhìn, có điều đôi mắt không dài bằng chú, cũng không được hung dữ được như chú, khóe môi cô khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười vui vẻ hạnh phúc, đáy lòng bỗng cảm thấy thật ấm áp.


Úy Lam chăm chú nhìn thầy dạy dương cầm đánh đàn, khúc thứ nhất “ Nhớ lại thơ ấu “ anh đánh thật sự hay lắm, Úy Lam không biết thầy ấy đang đánh đàn hay đang đùa giỡn trên đó...khúc thứ hai “ Cắt nông “ vô cùng quen thuộc được nhiều nữ sinh chờ đợi, tiếp đó còn tấu thêm mấy khúc, Úy Lam nuốt nước bọt, nếu trước đó không nhìn thấy chị kia kéo đàn violon, có khi cô đã đăng ký học dương cầm.


Tuy nhiên...cô cũng không đặc biệt thích đàn dương mấy, cô yêu thích đàn violon, nói không chừng về sau còn thích violon hơn cả chú. Một cô bé ngây ngô khờ dại như Úy Lam, bình thường không ai bắt chuyện dẫn lối, cô sẽ không chủ động giao tiếp với người khác, bởi vậy cuộc sống ở trường của cô luôn luôn thui thủi một mình, nhưng không ngờ, người trêu chọc cô lại là vị giáo sư này.


Mọi việc chỉ là tình cờ, cô chiếm dụng phòng tập đàn quá lâu, trùng hợp thầy dạy dương cầm đến lấy cây đàn violon của mình, cũng thật khéo, đúng ngay cây đàn mà cô đang sử dụng. Về sau mỗi lần nhớ lại Úy Lam luôn cảm thấy tức giận, rõ ràng là thầy dạy dương cầm còn học kéo violon làm gì, đã vậy còn đặt cây đàn cạnh đàn của cô, vậy nên cô mới lấy nhầm.


Thầy giáo vừa vào, liền trừng mắt nhìn Úy Lam, cái này mà gọi là đàn sao...phá phách thì có. Thầy giáo bước lại đoạt cây đàn trong tay cô, Úy Lam bị bất ngờ có chút hoảng sợ giương mắt nhìn, liền nghe thầy giáo mắng.
” Ai cho cô chạm vào đàn của tôi? “


Úy Lam chợt nhận ra đây là thầy giáo diễn tấu lần trước, cô cũng không hiểu cái gì là thái độ xem thường, chỉ tôn kính đứng dậy, chậm chạp thưa “ Lần sau em sẽ không chạm vào nữa “


Thái độ ngoan hiền, lễ phép như vậy, người đàn ông cũng lần đầu nhìn thấy, không khỏi hài lòng gật đầu, hạ giọng xuống “ Ừ được rồi “
Thấy cô bé thật nghe lời, thầy giáo liền cười nói tiếp “ Em tập như vậy không được đâu, để tôi dạy cho...”


Không đợi Úy Lam kịp phản ứng, thầy giáo đã bắt đầu hướng dẫn, tuy là thầy dạy dương cầm nhưng khả năng chơi đàn violon của anh rất tốt. Mỗi ngày thầy ấy đều tới giám sát Úy Lam, chỉ mất thời gian một tuần, cô đã có tiến bộ vượt bậc. Sau đó quan hệ của hai người ngày càng thân thiết, Úy Lam cũng không biết vì sao, đi theo Tằng Trạm lâu như vậy, nhưng cô luôn gọi anh là chú, riêng đối với thầy giáo cô liền gọi bằng tên.


” Tô Như, thầy còn chưa chịu chỉ em...”
” Úy Lam, sao em lại ngốc như vậy? “
Úy Lam vẫn như thường ngày lên tiếng làm nũng “ Tố Như, chỉ em đi mà “
Tố Như bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói “ Được rồi lại đây “


Tiếp đó một tuần, tình cảm càng phát triển nhanh chóng, Tố Như nghĩ gì Úy Lam không biết, nhưng cô thì suy nghĩ cực kỳ đơn giản, đây là thầy giáo cũng là bạn bè.


Tằng Trạm đi đến trường học, đứng bên ngoài vừa vặn bắt gặp cảnh hai người đang sát lại với nhau, lão thầy kia còn đưa tay chỉ trỏ, ngẫu nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Úy Lam...vừa nhìn thấy, Tằng Trạm nổi cơn tanh bành, không nói một câu liền tông cửa đi vào, tiếng động "rầm" một cái khiến Úy Lam giật mình ngẩng đầu nhìn lại, sao chú xuất hiện ở đây? Hơn nữa ánh mắt đỏ rực, còn trừng cô.


Có người sắp bị "ăn"






Truyện liên quan