Chương 2: Nguy hiểm trong phòng gác mái

Chuông đồng hồ điểm mười hai tiếng, bên ngoài là một màn đêm đặc quánh. Gió nổi lên khiến những khóm trúc Tương Phi trong vườn kêu xào xạc, tôn thêm sự tĩnh mịch của đêm. Những ngọn đèn đường vốn đã mờ mờ lại bị sương bao phủ nên chỉ phát ra được thứ ánh sáng yếu ớt, giống hệt như một người đang bị trói gô lại nhưng vẫn cố giãy giụa để thoát ra ngoài vậy. Tất cả những thứ đó khiến cho kế hoạch đêm nay của Lâm Hàn mang đầy màu sắc quái dị… Cô lắc lắc đầu, muốn xua đi những suy nghĩ hơi bấn loạn trong mình.


Lâm Hàn bật máy tính xách tay rồi truy cập vào trang web được đánh dấu sẵn trong favorite – Bóng ma Linh Dạ*. Đó là trang web cá nhân của Lâm Hàn, chủ yếu dùng để giao lưu với bạn đọc của cô. Ba năm trước, Hoan Dạ, một thành viên trên QQ đã làm giúp cô trang web này, sau đó chuyển cho cô thông qua bộ phận biên tập của nhà xuất bản. Khi đó Lâm Hàn mới xuất bản cuốn truyện đầu tiên. Giao diện trang web rất đẹp, có một phong cách khá là gần gũi. Nền đen chữ trắng, màu đen đó không phải là đen ngòm mà là màu sẫm đen, trong đó có hơi ánh sắc đỏ, giống hệt màu máu đông. Hình hiển thị của con chuột là một chiếc sọ người, khi di chuyển hay kích đơn, kích đụp hoặc bấm chuột phải, hình sọ người đó lại xuất hiện những vẻ biểu cảm khác nhau, mỗi kiểu biểu cảm đó trông đều hung tợn và quỷ quyệt. Còn bản nhạc nền thì đến giờ cô cũng vẫn chưa biết tên là gì, chỉ biết nó là tiếng đàn nhị, giai điệu nghe trầm bổng du dương, gây chấn động một cách lạ thường, song lại thấp thoáng vẻ thê lương lạnh lẽo. Có lẽ vì thiết kế của trang web trông đáng sợ quá nên mới khiến người ta run rẩy khi nghe tiếng nhạc nền.


*Nguyên văn là Linh Dạ Quỷ Ảnh


Lâm Hàn đột nhiên nhớ đến Hoan Dạ, người đã mất hút hai năm về trước. Người con trai đó đã nó với cô rằng cái tên Hoan Dạ này được đặt cho hợp với cái tên Linh dạ của trang web cá nhân này. Đoạn tin cuối cùng mà cậu ấy post lên trang web chỉ ngắn ngủi có vài dòng: “Linh Dạ, nếu như một ngày kia cuộc sống của cậu bị tiểu thuyết thay thể, tất cả những tình tiết trong truyện xảy ra trong thực tế thì cậu có sợ không?” Còn nhớ khi đó cô chỉ cười cười, đáp lại cậu ta: “Vậy thì chắc chắn nó sẽ là một kịch bản hay.” Sau tin nhắn đó, không bao giờ còn thấy cậu ta xuất hiện nữa, dù Lâm Hàn còn gửi thêm mấy tin nhắn offline nhưng không hồi đáp bất cứ tin nào. Hoan Dạ là người thích cô độc, dù tham gia trang Bóng ma Linh Dạ nhưng ngoài Lâm Hàn ra cậu ta gần như không liên hệ với những người khác, thế nên cô cũng không nghe ngóng được gì về tung tích của cậu ta. Mỗi lần nghĩ đến, Lâm Hàn luôn cảm thấy một nỗi thất vọng mà không hiểu vì sao.


Nửa đêm là thời điểm số lượng người truy cập vào Bóng ma Linh Dạ đông nhất, hầu hết đều là các fan trung thành, thế nên hàng ngày Lâm Hàn vẫn dành ra nửa giờ để chuyện trò với họ. Thế nhưng hôm nay không biết tại sao mà cô không có chút hứng thú nào, dù trên màn hình đã hiện lên một bó hoa tươi to đùng với chi chit những dấu môi. Cô làm sạch màn hình, gõ lên đó một câu: Hôm nay mệt quá, chút ngủ ngon. Sau đó liền tắt máy.


Lâm Hàn biết rõ nguyên nhân khiến cho mình thấp thỏm không yên chính là chuyện xảy ra bên trong thư phòng hôm đó, thế nên cô lập tức thay giày rồi ra khỏi cửa.
Hành lang tối đen hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh tới mức cô có thể nghe rõ tiếng thở và cả tiếng tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực.


available on google playdownload on app store


Mẹ nuôi cô – Hà Tố Lan và lão phu nhân đều ở tầng hai, ɖú Hà cùng mấy người giúp việc ngủ trong gian phòng tầng một. Cả tầng ba chỉ có mình cô ở. Đó là điểm đáng buồn của một gia tộc hiếm người, bất kể là ngày hay đêm thì trong nhà cũng vắng tanh vắng ngắt, ảm đạm âm u.


Vì mẹ nuôi ngủ rất nông, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể làm bà thức giấc, nên Lâm Hàn cũng không dám bật đèn hành lang, thứ nhất là sự bà biết, thứ hai là sợ nếu như có người đến thì sẽ khó mà trốn được. Cô đứng áp lưng vào tường, mò mẫm đi đến trước gian phòng gác mái, song không làm thế nào mà mở cửa ra được. Đột nhiên nhớ ra hôm đó sau khi vào phòng, cô đã tiện tay khóa lại từ bên trong.


Vậy thì cánh cửa gỗ đó là do ai đóng vào? Nghĩ tới đó, Lâm Hàn rùng mình một cái, bỗng dưng phát hiện ra trong không gian trước mặt có một tiếng thở dài nặng nề hòa lẫn vào tiếng đập của trái tim cô, “khò khè, khò khè…”


“Ai?”, trong hành lang vẫn là một bóng đêm đặc quánh, tiếng kêu của Lâm Hàn phá tan sự yên tĩnh đang ngự trị nơi đây. Hành lang trống trải lập tức vọng lại câu hỏi của cô. Hơi thở đó bị giật mình nên ngừng lại trong giây lát, song chỉ một lát thôi nó lại nhanh chóng phục hồi như cũ, hơn nữa còn mỗi lúc một gần. “Khò khè, khò khè”, giống hệt như tiếng thở của một người bị cảm.


“Ai? Anh là ai?”, Lâm Hàn cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, song trong giọng nói lại xen lẫn nỗi sợ. Âm thanh đó càng gần hơn, dường như đã đến ngay sát bên cô. Lâm Hàn lùi ra sau một bước, trược chân ngã phịch xuống sàn trong cơn hoảng loạn. Cô tiếp tục bò lùi về phía sau, muốn tránh khỏi cái âm thanh đó…


Đêm chớm xuân ẩm ướt và lạnh lẽo, các bậc cầu thang như được rải một lớp mưa bụi. Trong thâm tâm Lâm Hàn không nhừng nhắc nhở mình: Bình tĩnh, bình tĩnh. Những ý nghĩ hỗn loạn dần dần bình ổn lại, một ngọn đèn sáng bừng lên trong tâm trí cô, chiếu tới từng góc hành lang tầng gác mái giúp Lâm Hàn tìm kếm vật gì đó có thể dùng để bảo vệ mình. Một thanh sắt hàn nằm ở góc tường bên trái. Lâm Hàn đưa ra ra quờ quạng theo tiềm thức, quả nhiên tìm thấy thanh sắt to bằng hai ngón tay ở đó. Cô cầm ngay lấy như cầm được miếng bùa hộ mệnh, đưa ngang ra trước ngực, thầm nghĩ nếu như tiếng thở đó tiến đền gần hơn cô sẽ vung ngay thanh sắt đó ra.


Tiếng thở trong bóng tối đó dường như cũng đã nhận ra hành động của Lâm Hàn nên dừng lại không tiếng đến gần hơn nữa. Lâm Hàn ngấm ngầm thở phào một tiếng, miễn cưỡng đứng lên tiếp tục lùi ra sau. Bên cạnh cô bất chợt có một luồng sáng yếu ớt lóe lên, hóa ra cô đã lùi vào gian phòng gác mái, còn cánh cửa gỗ kia thì không biết đã được mở ra tự bao giờ.


Cánh cửa đã được mở ra từ lúc nào nhỉ? Lâm Hàn nuốt nước bọt, sự hoảng loạn nãy giờ quay trở lại. Đột nhiên một bóng đen lao thẳng đến trước mắt cô như tên bắn. Trong nỗi kinh hoàng, Lâm Hàn giơ thanh sắt lên theo bản năng và nhằm trúng bóng đen vụt xuống.


Cùng với một tiếng rên rỉ của bóng đen, một thứ chất lỏng ấm ấm tanh ngòm cũng bắn vào ngực áo Lâm Hàn. Bóng đen đó ngã vật xuống sàn rồi co giật mạnh mấy cái. Vì ánh sáng quá yếu ớt nên cô không thể nhìn rõ được thứ đó là gì, thực ra cô cũng không dám nhìn. Cô muốn bước qua nó để chạy ra ngoài, nhưng dường như có thứ gì đó đang giữ chân cô lại, làm thế nào cũng không sao nhấc chân lên nổi. Lâm Hàn mỗi lúc một sợ hơn, cô bất gác lùi lại và bước nữa cho tới khi chạm phải chiếc bàn. Vừa đặt thanh sắt lên trên bàn thì bên ngoài cửa sổ, một tiếng sét nổ đoàng.


“Đoàng!...”
“Tách…”


Một mảnh kính cửa sổ vỡ ra ngay sau âm thanh đó, rơi xuống mặt bàn. Lâm Hàn còn chưa kịp định thần thì một tiếng sét nữa lại vang lên, khung kính thứ hai rơi xuống vỡ tan, tiếp đó là tiếng thứ ba với một miếng kính thứ ba bị vỡ… Cửa sổ có tất cả tám miếng kính, lúc này chỉ còn lại năm. Những tiếng sét đó giống như có nhận thức và sự sống, đang tìm cách hủy diệt gian phòng này với một mục đích hẳn hoi. Hoặc là nó đang muốn hủy dệt một chỗ nào đó trong gian phòng… bao gồm cả Lâm Hàn.


Nghĩ đến đó, Lâm Hàn lại rung mình, quay đầu lại định bỏ chạy, nhưng chưa kịp cất bước đi thì một tiếng sét nữa lại vang lên phía sau lưng cô, miếng kính thứ tư vỡ toác. Một luồng áng sáng trắng lóe lên cùng tia chớp chiếu sáng khắp gian phòng. Lâm Hàn nhìn thấy cái bóng gấp khúc của mình bị kéo dài mãi ra. Sấm sét vẫn tiếp tục gầm gào như đe dọa phá hủy tiếp miếng kính thứ năm. Đột nhiên trong âm thanh đùng đoành đó, Lâm Hàn nghe thấy một âm thanh khác nối tiếp nhau không dứt “roạt, roạt”, giống như tiếng xòe cánh của loài chim.


Âm thanh đó mỗi lúc một rõ rệt hơn, tới mức gần như át cả tiếng sấm bên ngoài. Lâm Hàn cảm thấy từng cơn gió lạnh lẽo lượng trên đỉnh đầu mình, giống như chiếc quạt bà ngoại hay dùng để đuổi muỗi cho cô đang phe phẩy trên đầu vậy. Chắc là gió thổi vào qua những lỗ hổng của miếng kính vừa bị vỡ xong. Cùng lúc đó, một tia chớp lại lóe lên, căn phòng sáng như giữa ban ngày. Ánh sáng với cường độ mạnh khiến cái bóng của Lâm Hàn hiện rõ lên trên mặt tường, khi đó cô mới nhìn thấy trên cái bóng của mình nhung nhúc những con vật treo ngược, đang từ từ giương cánh…


Cùng với một tiếng “vù”, Lâm Hàn cảm thấy vai mình trĩu nặng. Cô ngoảnh mặt sang nhìn – một con dơi đang phủ phục trên vai cô, đôi cánh màu nâu gần như trong suốt run lên khe khẽ, đôi mắt chuột nhìn cô chằm chằm, loang loáng và sáng rực. Loài vật xấu xí vốn chỉ mới nhìn thấy trong sách giáo khoa hồi tiểu học này lập tức khến cho Lâm Hàn sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.


“Á”, Lâm Hàn kêu lên thảm thiết rồi nhảy bật lên, vừa kêu vừa dùng tay gạt mạnh trên vai, hất mạnh con dơi xuống đất. Con dơi bị cú đập mạnh làm gãy cánh, nó đứng loạng choạng dưới sàn nhà, cố gắng giữa vững cơ thế rồi khua khua đôi cánh bị thương như muốn bay lên, song hết lần này tới lần khác đều bị ngã nhào xuống… Mấy lần như vậy, cái tư thế kỳ cục mang tính quy luật của nó giống hệt như đang phát ra tín hiệu nào đó mà Lâm Hàn không hiểu.


Đến khi Lâm Hàn ý thức được có điều gì không ổn thì một cơn gió xoáy đã lướt qua đầu cô, cái đống dơi đang treo ngược đó bổ nhào về phía cô, mang theo một mùi tanh kinh khủng. Trong chớp mắt toàn thân cô đã bị những con dơi tanh ngòm bâu kín, mùi tanh nồng nặc khiến cô phát buồn nôn. Lâm Hàn hoảng loạn khoa hai cánh tay cố xua những con vật ghê gớm đó ra, nhưng vừa đuổi được một đám, còn chưa kịp thua tay về thì một đám khác đã nhào tới… Trong cơn hoảng loạn cô đập rơi một con xuống đất, dùng chân giẫm ch.ết.


Hành động đó của Lâm Hàn đã đẩy lũ dơi đến đỉnh điểm của cơn giận dữ, chúng nhe hàm răng trắng nhởn, bắt đầu tấn công lại. Cái đau xuất hiện ở khớp mọi nơi trên cơ thế Lâm Hàn, ý thức của cô dần dần trở nên tê liệt, cuối cùng vì quá sợ hãi, Lâm Hàn không còn chống trả lại nổi đàn dơi, ngã xuống ngất đi…


“Bác sĩ, con bé không sao chứ?”, bà Hà Tố Lan nhìn Lâm Hàn khi đó đang nằm trên giường bệnh, hỏi bác sĩ điều trị với vẻ mặt đầy lo lắng.


“Không sao đâu, chỉ là những vết thương nhỏ thôi, may mà mặt không bị làm sao, những vết sẹo kiểu này trông khó coi lắm. Thật là bất cẩn quá, làm thế nào mà lại để bị mảnh thủy tinh đâm tới mức này cơ chứ?”.


“Mảnh thủy tinh nào? Ai bị mảnh thủy tinh đâm vậy?”, trong lúc mê man nghe được câu chuyện giữa mẹ nuôi với bác sĩ, Lâm Hàn lơ mơ hỏi.
“Tiểu Hàn, con không nhớ gì à?”, bà Tố Lan cúi xuống giường mới phát hiện ra cô con gái đã lại chìm vào giấc ngủ.


Lần thứ hai Lâm Hàn tỉnh dậy đã là chập tối. Cô nhìn thấy cánh tay và cẳng chân mình bị quấn một lớp băng trắng xóa, bèn khẽ động đậy các ngón tay, thấy vẫn linh hoạt như bình thường nên hiểu rằng vết thương không tới nỗi nghiêm trọng lắm. Nhớ lại cảnh tượng trước lúc ngất đi, cô vẫn còn thấy sợ.


“Tiểu Hàn, con tỉnh rồi à?”, bà Tố Lan đi lấy thuốc về, trông thấy Lâm Hàn đang nằm đờ đẫn nhìn trân trân lên trần nhà, lòng chợt co thắt lại: “Tiểu Hàn, con làm sao thế?”.


Nghe thấy tiếng mẹ nuôi, Lâm Hàn bừng tỉnh lại, miễn cưỡng nở một nụ cười, song vẫn thấy toàn thân đau nhức như đang bị bệnh nặng. Cô rất buồn ngủ nhưng hễ nhắm mắt lại là lập tức thấy cảnh hàng trăm con dơi đen đúa bổ nhào đến phía mình, sợ tới nỗi vội vàng mở mắt ra.


Đột nhiên Lâm Hàn nhớ ra khi đó các con dơi đã điên cuồng lao vào tấn công mình, không biết mặt có bị thương hay không. Cô liền quay sang hai bên tìm một chiếc gương.
“Tiểu Hàn, con tìm gì thế?”, thấy biểu hiện khác thường của con gái nuôi, bà Tố Lan giật thót người.


“Gương đâu, gương đâu, mẹ, con cần một cái gương!”
“Được rồi, con đừng lo, mẹ lấy gương cho”, bà Tố Lan vội vàng lấy chiếc gương trang điểm trong túi xách ra đưa cho Lâm Hàn.


Nhìn thấy khuôn mặt nguyên vẹn không tỳ vết trong gương, Lâm Hàn mới ngấm ngầm thở phào một tiếng. Song sau khi vui mừng thì lại thấy khó hiểu, rõ ràng những con dơi đó lao vào cắn khắp người mình, vì sao trên mặt lại không có vết thương nào được nhỉ?
“Tiểu Hàn, con làm sao thế?”


“Mẹ ơi, con bị dơi cắn, hơn nữa cả đàn dơi cùng tấn công một lúc, rõ ràng con vẫn nhớ bị chúng cắn cả vào mặt, vì sao lại không có vết tích nào nhỉ?”.


“Nói linh tinh, dơi ở đâu ra mà dơi? Một mình con đi lên phòng gác mái, bị cách mảnh kính bắn vào người, nếu như không phải là mẹ nghe thấy tiếng động chạy lên thì không biết còn đến mức nào nữa.” Bà Tố Lan nhìn Lâm Hàn đầy thương xót, song vẫn không thể không trách mắng cô: “Con cũng thật là, bảo con đừng có vào trong gian phòng đó, nhưng con vẫn vào, không biết nghe lời gì cả, tính tình sao mà giống hệt bố con vậy?”.


“Nhưng mà…”.
“Đừng có nhưng mà gì nữa, mẹ nói không có dơi là không có dơi, torng nhà chúng ta làm sao mà có cái thứ động vật gớm ghiếc ấy được? Theo mẹ thấy thì chắc chắn là con viết quá nhiều tiểu thuyết, cả ngày cứ chui trong phòng kín nên lẫn lộn hết cả rồi”.


“Có máu mà, trong phòng có có máu dơi, có một con bị con giẫm ch.ết mà”, rõ ràng là nhiều dơi như vậy sao mẹ nuôi lại bảo là không có chứ?
“Đúng là có máu, máu con mèo. Con mèo ɖú Hà nuôi vừa mới tìm thấy mấy hôm trước đã bị con dùng thanh sắt đánh ch.ết rồi”.
“Sao?”


Lâm Hàn sững người: Hóa ra thứ chất lỏng tanh ngòm bắn lên ngực áo cô đêm đó là máu mèo, máu con mèo biết đó hay sao?






Truyện liên quan