Quyển 2 - Chương 10: Chòng ghẹo
Sau cùng, cô ta đạp cửa phòng chữ “Thiên” số một, ta thấy mắt cô ta sáng lên, đôi mày lá liễu dựng đứng xông thẳng vào. Chưởng quỹ và tiểu nhị của khách điếm theo sau thở phào một hơi, lúc này mới để ý đến chuyện lau mồ hôi trên trán.
Xem ra, cô ta đã tìm được người cần tìm, nếu vẫn không tìm ra, chưởng quỹ chỉ e cửa tất cả các phòng trong khách điếm đều bị đạp nát mất.
Ta không nhịn được chen lên trên, ánh mắt nhìn qua cánh cửa phòng bị đạp nát, trông thấy góc áo vụt qua cửa sổ.
Trên chiếc bàn nhỏ trong phòng bày một bàn cờ và một ly trà còn đang bốc hơi nghi ngút. Hai bên bàn có hai nữ nhân đang ngồi, phía sau cũng là hai nữ nhân xinh đẹp. Mới nhìn vào giống như hai tiểu thư đang đánh cờ, hai bên có hai a hoàn đứng hầu.
Ta nhướng mày, bốn nữ nhân này rõ ràng là bốn nữ nhân đi theo Hồ Ly.
Thực ra, ta sớm đã có dự cảm, nữ nhân kia đến là để tìm Hồ Ly, quả nhiên đã đoán không sai.
Có điều, Hồ Ly phải bỏ chạy như thế, khiến ta cực kì kinh ngạc.
Cô nương kia không nói không rằng xông vào, dẹp bốn nữ nhân ngăn đường sang một bên, tung mình ra ngoài cửa sổ đuổi theo.
Một đoàn người đi theo xem trò vui, vốn cứ tưởng sẽ được xem một màn kịch “ác phụ đánh ghen”, thấy sự tình kết thúc như vậy, cực kì tiếc nuối, vừa ngáp vừa trách móc mấy câu rồi tự động giải tán.
Nhưng hai mắt ta đã phát sáng, hứng thú vô cùng.
Ta rất muốn trông thấy bộ dạng bị người khác đuổi ôm đầu chạy như chuột của Hồ Ly, đây là chuyện cả ngàn vạn năm khó gặp, nếu không trông thấy, đêm nay nhất định ta sẽ không tài nào ngủ được.
Hồ Ly hấp tấp bỏ trốn, không biết rốt cuộc mang bộ dạng thế nào?
Ta chống quải trượng quay người, định xuống lầu lặng lẽ đuổi theo xem trò vui.
Búng lúc đó, cánh cửa phòng chữ “Thiên” số hai bên cạnh phòng Hồ Ly đột nhiên mở toang, một nam tử chậm rãi đi ra ngoài, bị ta va trúng vào lòng.
Hơi thở của nam nhân xa lạ xộc đến, ta hoang mang lùi lại ba bước, giữ vững thân hình, lạnh lùng đưa mắt nhìn qua.
Nam tử đó đứng trước cửa, cách ta năm bước, mặc bộ áo đen, tướng mạo tuấn tú.
Từ nhỏ đến lớn, nam nhân mà ta gặp nhiều nhất, ngoại trừ phụ hoàng chính là Hồ Ly, hai người đó đều đẹp đến mức kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, ngày ngày ở chung với họ, đã khiến cho cảm quan thẩm mĩ của ta trở nên méo mó.
Trong mắt ta, những nam nhân không bằng phụ hoàng và Hồ Ly, đều bị liệt vào hạng tướng mạo tầm thường.
Bao năm qua, ta đã gặp quá nhiều nam nhân tướng mạo tầm tầm, đây là lần đầu tiên thấy một người được cho là tuấn tú. Không phải chàng đẹp hơn phụ hoàng và Hồ Ly, mà bởi lẽ trông chàng rất đặc biệt.
Nam tử áo đen bị va phải, hơi nghiêng đầu nhìn ta, đôi mắt đen lấp lánh thứ ánh sáng còn thâm trầm hơn cả mực tàu. Vào khoảnh khắc thấy ta, đôi mắt dài khẽ nheo, trong mắt toát ra những ý vị không rõ.
Chàng nhìn ta, một thân áo đen như màn đêm, khoác trên người chàng tăng thêm vài phần thần bí và vẻ tôn quý không tả xiết.
“Cái này, lão thân không cẩn thận va phải công tử, xin cáo lỗi.” Ta vội khàn giọng nói.
Nam tử áo đen tiếp tục nhìn ta, trên khuôn mặt tuấn mỹ ngấm ngầm lộ vẻ sắc bén.
Lòng ta có chút rờn rợn, chẳng qua chỉ va vào một cái, sao trông bộ dạng cứ như thể ta nợ mấy trăm lạng bạc vậy?
Giữa lúc ta đang chửi thầm trong bụng, chàng bỗng nở nụ cười. Nụ cười đó, tựa như gió mát trăng trong, xua tan hết vẻ sắc bén trên người chàng.
Sau lưng chàng là gian phòng với đèn đuốc sáng trưng, trần nhà treo mấy chiếc đèn lưu ly, ánh sáng lung linh phản chiếu lên thân hình. Chàng khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt hơi cong, khoé mắt long lanh, khuôn mặt ấy khiến ánh đèn lấp lánh sau lưng trở nên lu mờ.
“Bà bà không cần phải tạ tội, là ta không nên đột ngột đi ra. Bà bà tuổi đã cao, đi đường phải cẩn thận mới được. Bà bà muốn đi đâu, hay là để ta đưa bà bà qua đó!” Nam tử áo đen khẽ mấp máy đôi môi mỏng tuyệt đẹp, trầm giọng nói, thanh âm cực kì dịu dàng.
Ta không ngờ chàng chẳng những không tức giận, mà còn khách khí như vậy, vội xua tay nói: “Không cần... không cần đâu, lão thân không sao.”
“Bà bà khách khí quá!” Chàng vừa nói, vừa thong thả đi đến bên cạnh ta, giơ tay đỡ lấy cánh tay ta, “Bà bà cẩn thận!”
Ta định vùng vẫy theo bản năng, nhưng cảm thấy cự tuyệt người ta như thế dường như quá vô lý, chỉ đành để mặc cho chàng dìu, men theo hành lang trong khách điếm chậm rãi bước đi.
“Bà bà muốn đi đâu?” Đôi mắt nam tử cong cong, đồng tử đen láy dường như tràn ngập ý cười.
Ta vốn muốn đuổi theo Hồ Ly và vị cô nương kia, để xem một trường náo nhiệt. Hiện giờ đã để lỡ, chỉ e đuổi theo không kịp nữa, thực là đáng tiếc.
“Hay là bà bà muốn ra ngoài đi dạo? Cảnh đêm ở Vị Thành rất đẹp, chắc là lần đầu bà bà đến đây, vẫn chưa từng được thưởng thức. Chi bằng ta đi dạo cùng bà bà nhé!” Thanh âm trầm thấp dịu dàng truyền tới.
Chàng dìu ta xuống cầu thang, được chàng dìu, ta hoàn toàn không cần chống gậy. Đi chưa được mấy bước, bỗng cảm thấy khoeo chân tê cứng, hai chân mềm nhũn, toàn thân lăn dọc xuống cầu thang.