Chương 9: Anh, anh có nhà
Tính yêu vẫn luôn là như vậy, chỉ cần một cái liếc mắt sẽ khiến bạn nhớ thật kĩ người ấy, tựa như thế giới có sụp đổ ngay trước mắt bạn, bạn cũng không để ý, bởi vì trong lòng bạn chỉ có người ấy, bạn sẽ luôn nhớ đến, luôn nghĩ đến. đó chính là tình yêu
Một tiếng ‘anh’ tựa như chứa đựng ‘thiên ngôn vạn ngữ’ (hàng ngàn lời muốn nói), khiến người con trai trước giờ chưa từng cảm nhận qua ấm áp ở nơi mềm mại nhất trong lòng lại rung động thật mạnh.
Bản thân hắn là một người thiếu sự ấp ấm, trái tim không có tình yêu, hắn giống như người bị cả thế giới vứt bỏ, không ai nhớ đến sự tồn tại của hắn.
Từ lúc hắn bắt đầu hiểu chuyện, cha mẹ luôn rất bận rộn, chỉ biết cho hắn thật nhiều tiền, sau đó lại nói với hắn ‘cha rất bận, tự con tìm bạn cùng chơi đi’. Mỗi ngày ngồi trên bàn ăn cơm vĩnh viễn cũng chỉ có mình hắn, nhìn những món ngon đặc sắc trên bàn, tâm trạng để ăn hắn cũng không có.
Thật ra thứ hắn muốn rất đơn giản, không cần phải có cuộc sống vật chất quá tốt, chỉ cần người một nhà vui vẻ sống chung cùng nhau là tốt lắm rồi, cũng không cần vào trường học tốt nhất, sau đó lại thuê tài xế chở hắn đi học, hắn chỉ hi vọng cha mẹ có thể dắt tay hắn, an toàn dẫn hắn đến trước cổng trường học sau đó dặn dò hắn một câu ‘ở trường phải học thật tốt, đến lúc tan học cha mẹ lại đến đón con’. Như vậy là đủ lắm rồi, hắn cũng không đòi hỏi nhiều mà!
Nhưng hai người họ không phải xả giao thì đi công tác, ở cùng hắn cũng chỉ có những người giúp việc trong nhà. Hắn cảm thấy thứ người khác có--------hắn không có, cái hắn có khiến người ta phải ngưỡng mộ----------thế nhưng hắn lại chẳng quan tâm.
Cha mẹ vĩnh viễn là bận, lúc hắn có tâm sự, bọn họ cũng chưa bao giờ hỏi qua, miệng chỉ biết nói ‘tiền đủ xài không?’ dần dần hắn không muốn về nhà, cái nhà đó mãi mãi cũng chỉ có một mình hắn.
Hắn cũng không muốn đi học, bởi cha mẹ cũng không quan tâm đến việc học của hắn.
Cho dù hắn đạt thành tích tốt hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không vì thế mà tự hào về hắn, vì vậy đánh nhau, tụ tập gây sự trở thành bài tập mỗi ngày của hắn, cho nên 3 năm học cấp ba hắn bị 5 trường trung học đuổi học, toàn bộ trường trung học ở thành phố A, cho dù là trường có thứ hạng không cao cũng không dám nhận hắn, vì vậy hắn bỏ học, nhưng mỗi ngày vẫn ra ngoài cũng bạn bè tụ tập như cũ.
Những hành động không tốt này của hắn cũng chỉ vì muốn cha hắn chú ý đến hắn, chứ không phải chỉ mãi qua loa cho tiền hắn.
Nếu bọn họ không xem trọng thằng con trai này như hắn, thì hắn cần gì phải ra sức làm thật tốt mọi việc?
Không ngờ lần này lại dùng cách này muốn cảnh tỉnh hắn, hắn có cha, vẫn là người cha ‘quan tâm’ hắn như thế, vì sao bọn họ mãi không thể hiểu hắn, vẫn không biết hắn thay đồi trở nên như vậy là vì cái nhà kia không có chút ấm áp sao?
Đúng vậy! bọn họ cho đến giờ vẫn chưa hiểu hắn.
Nhìn nét đau thương trên mặt Diêm Thương Tuyệt, Tưởng Niệm có chút đau lòng.
“Anh, chúng ta về nhà trước được không? Cơm mẹ nấu cũng đã nguội, mọi người trong thôn vì tìm anh, mà suốt một đêm không ngủ rồi!” Vui vẻ đi về phía Diêm Thương Tuyệt, Tưởng Niệm vươn cánh tay có phần hơi đen kéo lấy tay hắn.
Cúi đầu nhìn Tưởng Niệm, lại nhìn thấy vẻ mặt không tốt, tái nhợt của cô, trong lòng như bị một thứ gì đó đâm một nhát thật đau.
“Tôi không có nhà!” mặc kệ cảm giác xót xa cùng không nỡ trong lòng, hắn rút tay ra cánh tay bị lôi kéo.
Ngồi trên bãi cỏ, nhổ hết một đám cỏ, Diêm Thương Tuyệt biết rất rõ, nhà----------ở rất xa.
“Anh, anh có nhà, sau này nhà của em chính là nhà của anh!” Nói rồi đi đến bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, từ trong túi quần lấy ra một chiếc chìa khóa đặt vào trong lòng bàn tay hắn.
“Anh, cái chìa khóa này cho anh, sau này sẽ là chìa khóa của nhà anh rồi.” Ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên lại tràn đầy vui vẻ.
Cô vốn không thích cái anh này, nhưng không thấy anh trở về, cô lại cảm thấy bản thân thật lo lắng cho anh, lúc này lại càng đau xót, cô biết thực ra anh là người tốt, chỉ là dùng vẻ lạnh lùng để che đậy bản thân mà thôi.
Nhìn chiếc chìa khóa trên tay, hốc mắt của Diêm Thương Tuyệt đã hơi ươn ướt, trái tim bị đóng băng như được hòa tan, hóa ra tình yêu thật sự tồn tại.
“Anh, mẹ từng nói chỉ cần tin tưởng vào tình yêu thì sẽ được yêu, cha của anh nhất định là rất thương anh, mọi người ở nơi này cũng rất thích anh.” Nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt nghiêm túc khiến người ta phải say mê.
“Sau này em cũng sẽ yêu anh.” ( ôi ôi kua trai trắng trợn >
“Cốc cốc----“