Chương 63: Sao cậu có những tấm ảnh này
Sau khi sắp xếp để tài xế đưa Cẩn Vi về, trong văn phòng to lớn chỉ còn lại hai người là Diêm Thương Tuyệt và Tô Xích Cảnh, bầu không khí rét lạnh lập tức bao trùm cả căn phòng.
“Cảnh, đừng nhúng tay vào chuyện của tôi.” Thái độ của Diêm Thương Tuyệt cực kì cương quyết thậm chí có chút mùi vị uy hϊế͙p͙, đây là giọng điệu chưa từng có trong suốt hai mươi năm hắn và Tô Xích Cảnh biết nhau.
“Nhưng anh thích cô ấy rồi.” Một chút nghiêm túc trên mặt Tô Xích Cảnh thật sự khiến Diêm Thương Tuyệt hơi giật mình.
Diêm Thương Tuyệt liếc mắt nhìn Tô Xích Cảnh một cái, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười mang chút châm chọc lại áp lực, cầm lấy văn kiện trên bàn ném cho Tô Xích Cảnh, chỉ thấy Tô Xích Cảnh giơ tay một cách đẹp mắt, văn kiện dĩ nhiên rơi vào trong lòng bàn tay hắn ta: “Đây là gì?”
“Một tài liệu có liên quan đến vụ tai nạn giao thông không bình thường của cha mẹ tôi.” Giọng điệu không nhanh không chậm, trong mắt vẫn là vẻ khát máu.
Tô Xích Cảnh nghi hoặc mở văn kiện ra, càng xem thì đầu mày càng nhíu chặt, vẻ mặt cũng càng lúc càng nghiêm túc: “Sao cậu có những tư liệu này? Tại nạn giao thộng năm đó không phải chỉ là sự cố bình thường thôi sao?”
Trong văn kiện có chứng cứ chứng minh chuyện đó không phải là bình thường mà là có người sắp đặt. Bên trong có vài bức ảnh Diêm ba chụp cùng với người lạ, từ góc độ chụp có thể thấy là chụp lén, có chút nát, thậm chí còn ghi lại cuộc nói chuyện và tin nhắn của tài xế gây tai nạn năm đó.
“Là ai chụp? sao cậu có những tấm ảnh này?” Giơ ảnh chụp và tư liệu trong tay lên, cực kì tò mò sao hắn có được những ảnh chụp này? Năm đó hắn cùng lắm chỉ mười bảy mười tám tuồi thôi mà? nếu là người khác, thì vì sao phải gửi những tấm ảnh này?
“Tôi cũng không biết! Nhưng mà những thứ này cung cấp manh mối cho tôi, có lẻ vụ tai nạn giao thông đó căn bản không bản một sự cố giao thông bình thường.” Diêm Thương Tuyệt nhíu mày thật sâu, nhìn văn kiện trong tay Tô Xích Cảnh.
Lại nhớ đến cảnh tượng lúc nhìn thấy cha mẹ ở bệnh viện mười năm trước, khắp người của họ toàn là máu, quần áo lộn xộn, vết thương đầy người, nghĩ đến mẹ lúc còn sống luôn thích sạch sẽ thích xinh đẹp, không ngờ lúc ch.ết lại thảm như vậy.
Nhắm mắt, che dấu nỗi đau đớn trong ánh mắt, tay dặt trong túi quần nắm chặt, nếu tất cả những thứ này là có người sắp đặt, vậy, hắn sẽ làm cho người đó phải hồi hận vì đã đi đến thế giới này!!
“Nhưng mà chuyện đó không có chút liên quan nào đến Tưởng Niệm nha! Nếu như tai nạn giao thông là một kế hoạch, vậy sao cậu lại có thể mang món nợ này tính trên đầu cô ấy?” Đáy lòng căm phẫn nói, Tô Xích Cảnh khí thế nghiêm nghị nhìn vẻ mặt âm trầm của Diêm Thương Tuyệt.
Hắn ta biết, biết bây giờ nhất định hắn rất khổ sở, bọn họ biết nhau từ rất sớm, là bạn bè, là tri kỉ, là anh em, lại càng thân thiết, cho nên hắn ta biết rõ tâm tư của Diêm Thương Tuyệt!
Nhưng là ai cố ý gây ra vụ tại nạn này? Vợ chồng Diêm gia bản tính hiền lành, tình tình dịu dàng, chưa từng nghe là có thù oán với ai?
Vậy xem ra, nếu tai nạn giao thông này là cố ý gây ra, vậy, có phải, có thể có liên quan đến Tưởng Niệm không?
“Nhưng có mẹ của cô ấy tham dự!” giọng điệu như gió nhẹ mây trôi, trong đôi mắt đen sâu thẳm toàn là hơi sương, dường như muốn hủy diệt mọi thứ.
“Cậu…cậu nói gì? Đây là có ý gì?” Tô Xích Cảnh vốn đang nghiên cứu ảnh chụp và tư liệu, nhưng nghe được lời của Diêm Thương Tuyệt thì đột nhiên kinh ngạc ngẩn ra một lúc.
“Mẹ Doãn từng nói, buổi tối ngày đầu tiên cha mẹ tôi qua đời, lúc bà đi đưa bánh trà đã vô tình nghe thấy Cố Nguyệt Như nói ‘tôi phải báo thù’ phần sau thì không nghe rõ, cho nên tôi nghi ngờ có phải bà ta vì trả thù mà gây ra vụ tai nạn này không, không phải có ghi lại cuộc nói chuyện giữa bà ta và tài xế sao?” Giọng nói của Diêm Thương Tuyệt có chút run rẩy, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lẽo như trước.
Đi đến cạnh tủ rượu, lấy một chai Whisky năm 1867, tao nhã rót rượu vào trong hai chiếc ly thủy tinh sang trọng bên cạnh, sau đó lấy đá từ trong tủ lạnh nhỏ cho thêm vào, mỗi một động tác đều tao nhã như thế, đẹp mắt mà lưu loát, dường như không phải vì rượu mà là vì thưởng thức dáng vẻ rót rượu anh tuấn mê người của hắn.
“Có phải nghĩ nhầm rồi không? Có lè bà ta…bà ta không phải nói đến Diêm ba, có lẻ…” Tô Xích Cảnh vắt sạch óc cũng không nghĩ ra mẹ của Tưởng Niệm lại có thù với Diêm gia? Tuy là chỉ mới gặp mặt có một lần.
“Vậy tôi sẽ điều tr.a thật rõ ràng, và cô ấy cũng không thoát khỏi có liên quan!”