Quyển 1 - Chương 1
Mùa thu năm Thánh Gia thứ 20.
Hôm nay là ngày mừng thọ 50 tuổi của Nguyễn hoàng hậu thê tử của Cảnh Nhân đế. Mấy ngày trước Triều Đình đã hạ thánh chỉ, miễn thuế một năm cho tất cả các quận huyện trên cả nước, đặc xá cho một ít tội phạm, liền ngay cả phạm vào tử tội, mùa thu năm sau xử trảm cũng xử nhẹ chỉ phải đi lưu đày. Trong lúc nhất thời người người đều mang ơn, khắp chốn mừng vui, ca tụng hoàng đế cùng hoàng hậu vạn tuế thiên thu.
Phủ Tể tướng đương triều, Nguyễn Vô Song đang ở bên cạnh bà ɖú cùng nha hoàn thân tín Mặc Trúc đùa nghịch, mặc tầng tầng lớp lớp lụa là, từ trang điểm đến cách ăn mặc đều tỉ mỉ. Đêm nay Hoàng Hậu mở thọ yến, nàng được phép cùng mẫu thân đến tham dự. Ân sủng này cũng không phải là tiểu thư quan gia bình thường có thể được hưởng. Cho dù là hoàng hậu mở đại thọ, có thể tham được dự, trừ bỏ thân thích của Hoàng Gia, cũng chỉ có thân quyến của quan nhất phẩm trong Triều. Ngay cả nhị phẩm phu nhân cũng không hơn, huống chi là vị tiểu thư tầm thường chưa xuất giá.
Nhưng nàng không phải người thường, cho nên tự nhiên không thể đánh đồng với bọn họ được. Nguyễn gia bọn họ từ khi triều đại kiến quốc đã đi theo Thái tổ hoàng đế Nam chinh Bắc chiến, lập biết bao chiến công hiển hách. Sau khi Thái tổ đăng cơ, luận công nhận thưởng, tổ tiên nhà nàng được phong Võ Tuyên hầu. Tới đời Cao Tông, như trước ân sủng không suy, 35 năm trước đem bác gái của nàng khi đó mới chỉ 15 tuổi gả cho Lục hoàng tử, cũng chính là Cảnh Nhân đế hiện tại. 20 sau khi Cảnh Nhân đế kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, bác của nàng đương nhiên trở thành hoàng hậu – “Mẫu nghi thiên hạ”.
Từ đó về sau mười mấy năm, Nguyễn gia càng trở thành đại gia tộc số một, nhìn khắp triều đình trên dưới, không người có thể thấy gia tộc thứ nhì. Nàng từ nhỏ đã sinh trưởng trong một gia tộc có cuộc sống xa hoa như vậy, lại là tiểu thư duy nhất của Nguyễn Tể tướng, cho nên sủng ái càng thêm. Trên nàng có hai vị ca ca, cũng phú quý dị thường, một người năm Thánh Gia thứ năm, một người năm thứ mười một đều được phong làm Phò Mã.
Hoàng đế và Hoàng hậu đi từ hậu đình ra, cả đại điện lập tức nổi một hồi chuông trống.(*) Nghi thức thăng tọa bắt đầu. Âm nhạc cất lên, dưới bệ bày đồng quy, đồng hạc, trong lư đồng đốt gỗ đàn hương, khói tỏa lượn lờ. Bác của nàng một thân triều phục đẹp đẽ quý giá, vẻ mặt vui mừng, cũng cùng hoàng đế ngồi ở trên Long ỷ, từ hoàng tử, văn võ bá quan ấn theo cấp độ, ngăn lắp sắp hàng, quỳ dưới đại điện, dưới tiếng nhạc ba quỳ chính khấu đầu hành lễ, hô ba lần Hoàng Thượng vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế.
(*)Nguyên tác: Chung cổ tề minh – 钟鼓齐鸣: Một dạng nhạc cụ chuông trống xưa.
Nhưng nàng lại biết bác của nàng cũng không có vui vẻ giống như mọi người nhìn thấy. Nguyễn hoàng hậu ở bên cạnh Cảnh Nhân đế 35 năm, hưởng hết phú quý nhân gian, nhưng không có sinh hạ hoàng tử, chỉ có hai vị công chúa. Ở hậu cung, mặc cho ngươi dù có tư sắc xinh đẹp cỡ nào, bao nhiêu ân sủng, không có hoàng tử, chẳng khác nào không có bùa hộ mệnh, địa vị có thể tùy thời mà bị nguy cơ rình rập. Cũng may tình cảm giữa Hoàng đế và Hoàng hậu rất tốt, nâng khay ngang mày,(*) gắn bó keo sơn. Trong hậu cung có nhiều phi tần mỹ nữ sinh con trai nối dõi cho Hoàng đế, thế nên ông không mấy để ý, Ít nhất cũng khiến bá quan văn võ và dân chúng an lòng.
(*)Cử án tề mi – do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày.
Khi Cảnh Nhân đế còn tại vị thái tử vị, còn có tiểu thiếp Vương thị cùng Lưu thị đều sinh được con trai. Nhưng sau đều nhiễm bệnh qua đời. Cho nên ngay lúc đó Nguyễn thái tử phi cảm thấy thực đáng thương, liền cùng ôm lấy mà nuôi nấng, cứ thế mà sống. Hiện hai hoàng tử đều đã trưởng thành, cùng Nguyễn hoàng hậu tình cảm thâm sâu, chẳng khác nào như mẹ con ruột.
Ban đêm, trong ngự hoa viên mở đại yến. Bên trong vườn lụa là pha sắc, đèn cung đình điểm trang, đèn đuốc rực rỡ, xa hoa nói không nên lời, phú quý trang nghiêm. Phía Đông Trần quý phi dẫn đầu hậu cung, đại hoàng tử Bách Lý Hạo Đình dẫn đầu chư vị hoàng tử cùng các công chúa. Phía Tây là phụ thân của nàng Nguyễn tể tướng dẫn đầu chúng đại thần, ấn theo cấp bậc, cùng gia quyến khoanh tay cúi đầu mà đứng. Mà nàng tình huống lại đặc thù, hoàng hậu hạ lệnh, đứng ở bên cạnh các vị hoàng nữ (con cháu gái của họ Vua, như là con gái Vương gia, ..). Tuy chỉ là vị trí nhỏ, nhưng đã đưa tới rất nhiều ánh mắt hâm mộ của mệnh quan triều đình cùng gia quyến.
Âm nhạc vang lên là khúc “vũ điệu quần tinh ủng nguyệt”, là khúc nhạc duy mĩ mà cự kỳ êm ái, kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng uyển chuyển, phiêu du mà nhanh nhẹn. Mọi người im lặng thấy Hoàng Thượng hứng khởi, đều kính rượu, thoải mái chè chén.
Nàng trộm lui ra, dọc theo hành lang một đường bước đi, mãi cho đến bên cạnh hồ. Mây đùn che lấp, một vầng trăng cong soi sáng lại nặng nề chìm vào giữa biển mây bay qua, ánh trăng thản nhiên kia, khi thì ẩn nấp, khi thì mông lung, đem ánh sáng đẩy lùi hôn ám, nhẹ nhàng mà chiếu lên toàn bộ cảnh vật, mái ngói như ngọc bích phản xạ vầng sáng thanh u. Xa xa mơ hồ truyền đến thanh âm ồn ào của yến hội, u nhã êm tai. Nhưng cũng làm cho nơi này càng thêm u tĩnh .
Nàng cúi người xuống, nhẹ nhàng vục một ít nước, thanh lương thư sướng (mát lạnh, thoải mái). Hôm nay mặc trang phục đã suốt một ngày, nàng cũng cảm thấy mệt mỏi. Trước mặt người khác, nàng từ trước đến nay đối đáp tự nhiên, hào phóng khéo léo. Nói như thế nào nàng cũng đường đường là thiên kim phủ Tể tướng . Nhưng thật ra, nàng cũng cực không thích cách ăn mặc trang trọng gò bó này. Nếu là ở phủ đệ nhà mình thì tốt rồi, nàng là có thể đem chân ngọc vùng vẫy trong ao.
Từ sau khi hai vị đại ca được chiêu làm Phò mã, Hoàng Thượng ban thưởng phủ đệ, tuy là cũng gần phủ Tể tướng, nhưng chung quy vẫn là ngăn cách. Cho nên cả Tể tướng hậu viện chỉ còn một mình nàng độc chiếm, chỉ có bà vú, nha hoàn, thị nữ ra vào. Ngay cả hộ viện cũng chỉ có đúng thời gian cố định mới tiến vào tuần tra. Cho nên từ trước đến nay nàng thích ở đình Cửu Ngũ Kiều, một bên ngâm chân, một bên đọc sách.
Cho nên mẫu thân luôn nói thầm với nàng, ngày sau nếu là lấy chồng, phải làm như thế nào. Nhưng phụ thân lại từ trước đến nay rất chiều nàng. Nàng tự nhiên biết, cha mẹ là cực yêu nàng, thậm chí không bao giờ để cho nàng phải chịu cho dù là một chút ủy khuất. Cho tới nay, chỉ cần là chuyện nàng muốn làm, chỉ cần hợp tình lý, không quá vớ vẩn, bọn họ cũng luôn gật đầu đáp ứng. Ví dụ như chuyện nàng đọc sách chẳng hạn, ngay từ đầu mẫu thân luôn phản đối, cho rằng nữ tử không có tài mới có đức. Nhưng nàng chính là không thuận theo, nhất định đòi học, cho nên từ nhỏ đã nữ cải trang nam ngồi cùng học bài với các vị ca ca.
Cũng bởi vì cha mẹ không muốn nàng chịu nửa điểm ủy khuất, cho nên đối với những người tới cửa cầu thân vẫn lừng khừng chọn tới chọn lui, thế cho nên nàng hiện tại đã vừa tròn 17 tuổi, còn chưa có hôn ước. Vấn đề thật không phải bởi vì dung mạo của nàng. Chỉ cần nhìn qua, bác của nàng, đương kim hoàng hậu kia chính là bởi vì mĩ mạo xuất chúng, tươi đẹp khuynh thành, cho nên mới được Cao Tông hoàng đế chỉ hôn cho lục hoàng tử. Nàng tự nhiên cũng sẽ không kém đi phân nào, chỉ cần nhìn hôm nay nàng lên điện, đã muốn làm cho mọi người kinh diễm, nàng mặc dù không phải thường xuyên ngẩng đầu, nhưng không có xem nhẹ ánh mắt của vài vị hoàng tử .
Mặc Trúc phát hiện từ ngày tiểu thư vào trong cung trở về liền có gì đó khang khác. Cụ thể là khác chỗ nào? Nàng cũng nói không rõ được. Ngày thường, tiểu thư cũng thích yên lặng, ngẫu nhiên để chân trần ở trong vườn đi lại, hoặc là ở bờ ao ngâm chân. Tuy rằng bà ɖú thấy liền gấp đến độ vắt chân lên, nói không có nửa điểm bộ dáng của tiểu thư khuê các. Nhưng nàng thấy, tiểu thư trừ bỏ điểm ấy, cũng không có hành động gì quá dọa người nha. Nhưng hiện tại, thế nhưng lại ngồi nhìn cửa sổ ngẩn người. Từ trong cung trở về sau, ngay cả tắm rửa, mặc quần áo cũng không để cho nàng hầu hạ .
Từ trong cung trở về đã vài ngày, nàng vẫn là bị trạng thái khiếp sợ vây hãm. Ngày ấy thế nhưng nàng lại mê man ngất đi. Sau lại giật mình tỉnh lại, lúc đó mới phát hiện cả người lười biếng nằm trên tháp ngủ ấm áp, thế nhưng quần áo không chỉnh —— nàng chống đỡ tháp, chậm rãi đứng lên, thân thể có loại đau nhức khó hiểu, từ giữa hai chân không ngừng truyền tới. Cho dù nàng chưa có lấy chồng, không hiểu chuyện tình nam nữ, cũng hiểu được bản thân mình đã xảy ra chuyện gì
Sao có thể xảy ra loại chuyện này? Mặt nàng tái nhợt, lung lay sắp đổ. Ngay cả phải nói với mẫu thân như thế nào nàng cũng không biết. Đều là do nàng nghịch ngợm ham chơi, một mình chạy đến nơi vắng lặng. Bằng không tuyệt đối không thể có chuyện như thế này xảy ra. Huống hồ chuyện tình trong cung từ trước đến nay rắc rối phức tạp, một chút không cẩn thận, có thể sẽ liên lụy đến vô số tinh phong huyết vũ (1). Cho dù nói cho cha mẹ, để cho bác biết, cũng không có biện pháp tr.a rõ rốt cuộc là ai, dù sao cũng là liên lụy tới trinh tiết của thiên kim Tể tướng đương triều. Nếu là bị truyền ra ngoài, chỉ sợ là nỗi nhục lớn nhất trên đời này, phụ thân một đời trong sạch cũng sẽ bị hủy, sẽ khiến cho người ta cười nhạo cả đời ——- nàng mãnh liệt rùng mình một cái!
“Tiểu thư, lão gia cùng phu nhân mời người đến thư phòng!” Mặc Trúc ở ngoài cửa gõ gõ cửa. Nàng đáp lại, nói: “Ta sẽ qua ngay.” Nhìn kỹ mình trong gương đồng, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, thần thái vui vẻ hoạt bát ngày xưa đã sớm không biết đi nơi nào. Nàng thở dài, cầm chút phấn dặm lên mặt, lại điểm chút son, lúc này mới đẹp chút.
Sắc mặt cha mẹ lẳng lặng như thường, thấy Nguyễn Vô Song tiến vào, lệnh cho Mặc Trúc đóng cửa lại. Nguyễn phu nhân lại đây, nắm tay con gái, tỉ mỉ quan sát trong chốc lát, mới nói: “Hôm nay trang điểm một chút, khí sắc tốt hơn. Mấy ngày trước sắc mặt không tốt, bảo mời thái y con lại không đồng ý. Ta thật rất lo lắng. Hiện tại nhìn con thế này, ta cũng yên tâm chút điểm.”
Trong lòng Nguyễn Vô Song chua xót, cúi đầu gọi một tiếng “Nương” , lòng thực hận không thể đem tất cả chuyện đã xảy ra với bản thân ngã ngũ thổ lộ ra. Nhưng quay đầu nhìn phụ thân tóc đã bám bụi quá nửa, lại cố gắng nhịn xuống .
Nguyễn phu nhân đem con gái kéo sang một bên, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay cha mẹ gọi con lại đây, có một việc muốn bàn với con?” Nói xong, còn quay đầu nhìn Nguyễn lão gia liếc mắt một cái. Nguyễn Vô Song khó hiểu mà nhìn mẫu thân của mình.
Nguyễn phu nhân lúc này mới đè thấp thanh âm nói: “Bác con từ trong cung truyền tin lại đây, nói Nhị hoàng tử sau ngày đại yến mừng thọ nhất kiến chung tình với con, hướng Hoàng thượng cầu xin, muốn con gả cho hắn.” Nhị hoàng tử Bách Lý Hạo Triết, chính là con trai của tiểu thiếp năm đó bị lưu sản, sau nhờ có hoàng hậu nuôi nấng lớn lên. Nơi đó thọ yến nhiều người, bản thân là tiểu thư khuê các, mắt phải nhìn mũi, mà tai thì nghe tâm, nàng cũng không có cách nào chú ý đến. Hiện tại nhớ tới cũng không có ấn tượng gì. Ngược lại là đại hoàng tử Bách Lý Hạo Đình, nho nhã tuấn tú, nàng còn nhớ rõ mồn một.
Kỳ thật từ lúc nàng vừa đủ tuổi cập kê (2), Cảnh Nhân đế đã có ý muốn gả nàng cho hoàng tử của ngài. Nhưng cha mẹ nàng không đành lòng khiến nàng phải sa vào cái nhà giam hoàng gia. Cứ cho là thân mình Cảnh Nhân đế hiện tại coi như kiện khang, nhưng đã 52 tuổi. Chúng Hoàng tử bên dưới, sớm đã thành bè thành phái, gió nổi mây che. Tranh giành đế vị, từ trước đến nay người thắng làm vua, kẻ bại có khi ngay cả xương cốt cũng không còn!! Nguyễn gia đã muốn là thế gia đứng đầu đương triều, chỉ có một bảo bối nữ nhi như vậy, cho nên phu thê Nguyễn Tể tướng vẫn không chịu để cho nữ nhi phó nhập hoàng gia. Đối với người khác có thể là chuyện tình ước mơ tha thiết, Nguyễn gia ngược lại tránh không kịp.
Lời nói của mẫu thân chậm rãi truyền tới: “Ý tứ của bác con là, lần này có vẻ khó làm so với mấy lần trước. Bởi vì Nhị hoàng tử ở trước mặt triều thần ra mặt cầu xin, hoàng thượng trên cơ bản đã đồng ý. Con là người trong cuộc, thật sự không chịu mà nói, cha con nguyện ý tiến cung đi khẩn cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!” Cầu xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nói thì dễ dàng. Phải biết rằng từ xưa đến nay, lời của vua chính là lời vàng ngọc, kim khẩu một khi đã mở (3), liền không thể có thể sửa lại.
17 xuân qua nàng tự nhiên hy vọng có thể gặp được ý trung nhân, hai người vui vẻ kết lương duyên, ân ân ái ái, đồng sức đồng lòng. Nhưng từ khi xảy ra chuyện trong hoàng cung kia, sợ là không thể như ý. Thôi, cha mẹ dưỡng dục đã biết bao nhiêu năm, mỗi một lần đều khiến cha mẹ bỏ hết tâm tư. Lúc này để phụ thân đi cầu hoàng thượng, sợ là khó có thể như nguyện vọng. Phụ thân đã nhiều tuổi, sao có thể nhẫn tâm để người quỳ gối trong đại điện một ngày, nửa ngày, chỉ vì một đứa con gái bất hiếu của người chứ?
Nàng tâm ý đã quyết, thản nhiên mà trả lời: “Mẫu thân, nữ nhi không có ý trung nhân nào. Chờ lệnh người trả lời bác, nói con đồng ý hôn ước này.” Nguyễn phu nhân một trận ngây ngốc. Nữ nhi từ trước đến nay ghét nhất bị người khác xếp đặt vẫn nói muốn ở bên cạnh hầu hạ vợ chồng bà. Hôm nay thế nhưng lại thản nhiên một lời đồng ý, thật sự là xuất hồ ý liêu. (4)
Bỗng nhiên nhớ tới nửa năm trước, ở một ngôi chùa lớn vùng ngoại ô kinh thành. Lúc ấy đi dâng hương, vừa mới ngồi xuống tiếp kiến vị quan chủ trì của chùa. Phương trượng vừa liếc qua Vô Song chưa từng gặp mặt, liền chúc mừng Nguyễn phu nhân, nói Nguyễn tiểu thư hồng loan tinh động (5), đại hỷ sắp đến. Vì thế, bảo Vô Song rút thẻ. Kết quả rút được một quẻ số rất tốt. Phương trượng còn tự mình giải quẻ, nói trong vòng nửa năm sẽ có hồng loan hỉ, từ nay về sau vinh hoa phú quý, hưởng mãi muôn đời.
Ba ngày sau, Cảnh Nhân đế đã hạ thánh chỉ. Nguyễn Tể tướng ở đại sảnh phủ đệ hương án nghi ngút, cả nhà quỳ xuống nghe thánh chỉ: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Tể tướng Nguyễn Sùng Cát chi nữ Nguyễn Vô Song, thi thư tinh thông, thanh tú trí tuệ, nay cho phép kết nghĩa phu thê cùng Nhị hoàng tử Bách Lý Hạo Triết. Khâm thử.”
Nguyễn Tể tướng đại lễ ba quỳ chín khấu đầu, lĩnh chỉ tạ ơn. Sài công công lần nữa chúc mừng Nguyễn Tể tướng: “Tể tướng đại nhân, chúc mừng, chúc mừng a! Một nhà ba Hoàng thân, từ xưa hiếm thấy nha!” Lại quay đầu hướng Nguyễn phu nhân cùng nàng chúc: “Tể tướng phu nhân chúc mừng nha! Nguyễn tiểu thư, không, không, nhị hoàng phi chúc mừng ngài!” Nguyễn Tể tướng vội liếc mắt với tổng quản Toàn Phúc, Toàn Phúc mang phần thưởng tương ứng tặng cho mọi người trong cung.
Nguyễn Tể tướng cười nói: “Hoàng ân mênh mông! Mời Sài công công hạ cố uống chén trà! Mời!” Nguyễn Vô Song được Mặc Trúc nâng đứng lên, bên ngoài đại sảnh ánh mặt trời chiếu rọi, một mảnh sáng tươi. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phương xa, con đường phía trước mờ mịt không rõ. Nàng đúng là vẫn phải bước chân vào hoàng gia!
(1) tinh phong huyết vũ: mạng người
(2) tuổi cập kê: 15 tuổi
(3) kim khẩu: lời vàng
(4) xuất hồ ý liêu: kinh ngạc
(5) hồng loan tinh động: khí chất phượng thể, hay nói cách khác là khí chất hoàng hậu