Quyển 2 - Chương 7
Doãn Thủy Nhã đứng ở trên hành lang, xa xa nhìn trên mặt đất đầy tuyết trắng. Ngoài hành lang hoa mai nở rộ tươi đẹp, đưa tình động lòng người, sâu kín như hoa mai.
Có đóa bông tuyết rơi rơi dừng lại trên đôi mi thon dài của nàng, nhẹ nhàng giống như nước mắt, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại. Từ sau khi người nọ (Mục Ngưng Yên) tiến cung, hoàng thượng không còn có đặt chân qua Trừng Bích Cung.
Nàng yếu ớt thở dài, mở to mắt, tận sâu trong ánh mắt chính là một màu trắng xóa, kiều mỵ mà đẹp đẽ.
Gần đây nhất một lần trông thấy hoàng thượng, là ngày sinh nhật của hắn, tiệc tối là nội yến trong cung, lại cố tình mở tiệc cũng mở ở Phượng Nghi Cung.
Tuy là như thế, nhưng nàng cũng không biết vì sao, vì cái gì mỗi khi gặp hắn đều như chú nai nhỏ, tim đập không ngừng, mơ hồ chờ mong. Từ buổi sớm đứng dậy, liền sai người mang các loại y phục hoa lệ cho nàng mặc thử.
Nàng không ngại thử từng bộ từng bộ y phục lên người, ánh sáng tràn ngập chiếu lên tơ lụa, mặc ở trên người nhất thời làm cho người ta hoa mắt.
Màu vàng nắng tuy rằng tươi đẹp nhưng hoàng thượng xưa nay không thích màu sắc sặc sỡ. Mà màu tím lại ngại tối quá, không thể làm nổi bật da thịt tuyết trắng của nàng, màu trắng ngà tất nhiên trang nhã nhưng lại quá nhạt, không thích hợp cho trường hợp ngày hôm nay. Màu xanh da trời dường như lại quá đơn giản, cũng không mới lạ. Cuối cùng trong muôn vàn khó khăn chọn lấy kiện cung trang màu hồng.
Bởi bì nhớ rõ hơn một năm trước, từng có một lần hai người cùng nhau chơi cờ. Bởi vì là lúc mặt trời lặn, dư quang đưa tình, sương mù nặng nề. Trong điện còn chưa phân phó cầm đèn nhưng ánh sáng đã muốn chậm rãi ảm đạm, có chút mông lung. Nàng đang hát khúc ca chiến thắng, hắn lại đi đến, cầm tay nàng, thiết tha nói “Tốt, lần này cuối cùng cũng thắng” . Nàng chưa bao giờ nghe qua hắn dùng âm thanh ôn nhu sủng nịnh như vậy cùng nàng nói chuyện, không khỏi ngây ngốc.
Kỳ thật nàng cùng hắn chơi cờ chưa một lần thắng hắn. Nàng xấu hổ nâng đầu nhìn hắn, lại nhìn thấy có thứ gì đó trong mắt hắn sụp đổ. Hắn khôi phục lại thần sắc cùng ngữ điệu ban đầu.
Nàng khẽ thở dài một cái. Chỉ là nàng luôn mơ hồ cảm nhận được, hoàng thượng cho dù đem nàng ôm trong ngực nhưng lại như không hề giống như đang ở bên cạnh nàng. Hắn nhìn nàng xuất thần, lại giống như xuyên qua thân thể nàng, đáy mắt dừng lại ở một nơi rất xa. Nàng vẫn nhớ rõ, ngày ấy nàng chính là mặc cung trang này.
Yến hội mở ở trước điện Phượng Nghi Cung, nàng cùng Đường Phi, Liễu phi, Nhan phi lần lượt đi tới. Chỉ thấy chúng phi đều mặc đồ mới hoa văn sặc sỡ, búi tóc tỉ mỉ, châu sa chuỗi ngọc, bước đi uyển chuyển, mỗi người mỗi vẻ, phong tình vạn chủng.
Kỳ thật nếu so về dung mạo thì Doãn Thủy Nhã xưa nay có chút tự phụ, nhìn về vài vị tần phi trong cung thì khó có người được như nàng. Trừ bỏ vị Ngưng phi kia. Chúng phi từ lần đầu gặp Ngưng phi, không ai không khỏi kinh ngạc. Dung mạo kia đích thị là Nguyễn hoàng hậu sống lại. Sau khi Ngưng phi được sủng ái nhất trong hậu cung, các phi trong lòng hiểu được đó là bởi vì nàng cùng hoàng hậu cực kỳ giống nhau.
Trung tâm Phượng Nghi Cung phía Bắc đặt Cửu Long kim ngự án, mà bên đặt song song là Loan ý phượng ngọc án. Chúng phi tiến vào trong điện, nhìn vào không khỏi ngẩn ra. Song song nhìn nhau, sau đó mới theo dẫn dắt của nội thị, bao nhiêu đồ vật đều đặt trên phượng án.
Phải biết rằng, có thể cùng đặt ngang hàng ấn rồng ở hậu cung chỉ có ấn phượng, ở phía hậu cung chỉ có một người nắm giữ, người đó chính là hoàng hậu. Nhưng hôm nay trong cung như thế nào lại để cho Ngưng phi giữ vật của quốc mẫu tôn sư này.
Hay là hoàng thượng sau này sẽ cố ý đem Ngưng phi sắc phong? Mọi người lập tức suy nghĩ bay toán loạn, sắc mặt biến đổi.
Chúng phi còn đang suy nghĩ, nội thị đã hạ giọng tuyên giá “Hoàng thượng giá lâm”, chúng phi tử vội quỳ xuống đón chào. Chỉ thấy hoàng đế không có vẻ kiêng nể gì, một tay đỡ Ngưng phi, một tay đỡ tiểu thái tử vào trong điện, tự mình đem Ngưng phi dẫn tới loan ý phượng ngọc án.
“Đều bình thân cả đi.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng!”
Chỉ thấy Ngưng Phi quần áo xanh ngọc phối với tà váy màu xanh thanh nhã như nước.
Nhàn nhạt lẳng lặng ngồi lên Loan ý phượng ngọc án cũng không nói nhiều, thanh u như hoa lan, sâu kín nở rộ.
Nhưng hoàng thượng cũng cười nói rất ôn nhu, ánh mắt lúc nào cũng nhìn về hướng Ngưng phi.
Doãn Thủy Nhã phát hiện ra ánh mắt của hoàng thượng như thế đúng là không giống nhau. Cũng là lần đầu tiên biết được, hoàng thượng lại có thể dùng ánh mắt mềm mại chuyên chú ngắm nhìn một người như thế.
Đó là ánh mắt của một nam nhân bình thường ngắm nhìn nữ tử mà mình yêu thương nhất mà không phải là ánh mắt của một hoàng đế nhìn phi tử của mình.
Đến bây giờ nghĩ lại, vẫn làm cho nàng hận phải âm thầm cắn răng. Mà Ngưng phi này hôm nay còn truyền đến tin tức mang long thai. Chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng “Răng rắc” rất nhỏ, nàng nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, thấy trên tay một mảnh đỏ tươi, chỗ tay vịn không ngờ đã bị bẻ gãy . . .
Lô hương tỏa ra hương khí ấm áp thoang thoảng là mùi thủy tiên, nàng ôm áo lông cừu, một tay chậm rãi vuốt ve bụng, dựa vào kệ mẫu đơn bên cửa sổ lặng lẽ lắng nghe tiếngtuyết rơi.
Có một thị nữ nhẹ nhàng mà bước đến bẩm báo “nương nương, hoàng thượng đang trên đường tới” . Nàng khẽ gật đầu, chuyển động thân mình nói “Ân” . Không biết vì sao, chính là trong lòng cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, dễ cáu kỉnh, không muốn gặp ai.
Bách Lý Hạo Triết tiến vào, chỉ thấy nàng nghiêng người mà nằm, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ như ngủ say. Hắn vươn tay, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của nàng, giống như là xác nhận lại giống như sợ nàng lần nữa rời đi. Sau một hồi, lại chậm rãi đi xuống vùng bụng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lô hương hương khí tràn ngập tỏa ra, thoang thoảng mùi thủy tiên vào đông, mùi hương nhàn nhạt, rất dễ ngửi.
Bách Lý Hạo Triết bỗng bật dậy, nhanh hướng lô hương đi đến, “Loảng xoảng” đá một cước làm bếp lò đổ ngã lăn trên mặt đất, phẫn nộ quát “Người đâu” .
Người hầu trong Phượng Nghi Cung biết hoàng đế uy nhiêm nhưng lại là lần đầu tiên thấy hắn nổi giận. Cung nhân vội vàng quỳ xuống. Thạch Toàn Nhất ở bên cạnh, quỳ gối phía sau rèm “Xin hoàng thượng bớt giận” .
Bách Lý Hạo Triết xoay người vội vàng nắm lấy mấy chậu hoa thủy tiên, đẩy qua của sổ ném ra ngoài. Thạch Toàn Nhất chỉ nghe thấy tiếng “loảng xoảng”, cụ thể không biết chuyện gì phát sinh, chỉ còn cách hoảng loạn kêu gọi “hoàng thượng, hoàng thượng” .
Mục Ngưng Yên lúc này đã bị kinh động, ôm ngực tựa vào trên giường, con ngươi cũng tràn ngập dáng vẻ sợ hãi. Trong phòng tràn ngập lạnh lẽo, cái lạnh xâm nhập vào tận đáy lòng. Bách Lý Hạo Triết bước lên phía trước lấy ra áo khoác lông cừu ở trên người nàng, lại đem nàng ôm vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi nàng “Không phải sợ, không phải sợ, không có việc gì, có ta ở đây” .
An ủi một lát, mới lớn tiếng chất vấn thị nữ “Lô hương này như thế nào lại ở đây? Ai cho đốt hương này?”
Sắc mặt Mục Ngưng Yên tái nhợt trả lời “Hoàng thượng, là nô tì bảo các nàng đốt”. Bách Lý Hạo Triết nghe vậy, mi tâm nhíu chặt “Nàng?”
Mục Ngưng Yên nói “Là thiếp, mấy ngày hôm trước khi Doãn phi tới chơi, nô tì ngửi thấy có vẻ rất thư thái. Hôm nay không biết sao tâm tình không tốt, cho nên mới phân phó các nàng đốt” .
Bách Lý Hạo Triết lại tiếp tục hỏi “Kia là thủy tiên hoa. . .” . Mục Ngưng Yên nhíu mày lại, cúi đầu nói “Thiếp xưa nay yêu thích hoa cỏ, hoa này trong điện vốn có. Làm sao vậy”
Bách Lý Hạo Triết thản nhiên nói “Không có gì, là ta ngửi qua thấy kỳ lạ, cho nên mới hỏi. Nàng về sau đừng dùng loại hương này nữa” .
Mục Ngưng Yên nhẹ giọng đáp: “Thần thiếp đã biết.”
Bách Lý Hạo Triết gọi Thạch Toàn Nhất đến, phân phó vài câu. Thạch Toàn Nhất lĩnh mệnh mà đi, không có ai chú ý tới sắc mặt hoàng đế xanh mét, bộ dáng tức giận đến cực điểm.
Nàng tự nhiên không biết. Hôm nay lô hương được đốt lên chính là Thâm Hải kỳ hương, vốn là không có độc. Nhưng một khi kết hợp cùng hoa thủy tiên hay phù dung thì đó mới chính là thứ kịch độc.
Mãi cho đến khi hắn ổn định lại tim vẫn đập thình thịch. Nếu không phải hôm nay hắn tới sớm, nếu không phải nàng mới châm thì không chỉ có nàng mà ngay cả đứa bé trong bụng nàng đều không giữ được.
Ánh mắt của hắn bỗng nhiên chuyển sang cực kì lạnh lùng, quả độc nhất là lòng dạ đàn bà, không thể tưởng tượng được Doãn phi kia tâm địa lại rắn rết ác độc như vậy.
Hắn vừa rồi tự mình xem mạch cho nàng, mạch tượng không ổn định nhưng cũng coi như không có việc gì. Vì sao cái đám thái y vô tích sự kia còn chưa đi ra?
Đi qua đi lại hồi lại hồi lâu tâm tình lại thêm sốt ruột. Lúc này mới gặp thái y khom người từ trong nội tẩm đi ra, lại hướng hắn hành lễ. Hắn thật là không kiên nhẫn “Nói mau, Ngưng phi rốt cuộc là như thế nào?” .
Thái y đứng đầu dập đầu chạm đất, có chút sợ hãi “Khởi bẩm Hoàng thượng, trong lúc bắt mạch cho nương nương thần phát hiện nương nương có dấu hiệu sảy thai nhỏ. Tình huống cũng không đặc biệt nghiêm trọng, thần lập tức kê đơn. Xin hoàng thượng yên tâm” .
Bách Lý Hạo Triết lúc này mới gật đầu “Lui xuống đi” .
Đầu của nàng gối lên đùi của hắn, sắc mặt trắng bệch, lông mi không ngừng rung động “Hoàng thượng, sao vậy? Thiếp rốt cuộc bị làm sao vậy?” .
Bách Lý Hạo Triết nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, đáy lòng mềm mại trìu mến, dỗ dành nói “Không có, thái y chỉ tiến hành chẩn đoán theo lệ thường mà thôi. Mau chóng nghỉ ngơi đi, ta ở đây với nàng” .
Nàng run sợ một lát, đột nhiên nâng con ngươi lên, bên trong tựa hồ có dòng nước dao động “Hoàng thượng, thần thiếp không phải đứa trẻ ngây thơ, hoàng thượng không cần lừa gạt thiếp. Thiếp muốn nghe nói thật” .
Ngón tay Bách Lý Hạo Triết nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mềm mại của nàng, sau một lúc lâu mới cúi đầu nói “Nàng cũng biết, hương khí hôm nay là Thâm Hải kỳ hương, sản vật của Đông hải. Thân vốn không mang độc, mùi cũng dễ ngửi. Nhưng mà loại hương này một khi kết hợp cùng hoa thủy tiên sẽ biến thành một loại khí cực độc” .
Mục Ngưng Yên cả người chấn động, phản ứng đầu tiên là ôm bụng, thanh âm đều phát run” “Vậy. . .” .
Bách Lý Hạo Triết đem đầu của nàng quay lại nhìn thẳng vào mặt hắn. Từng chút từng chút một thấp xuống giao hòa cùng hơi thở của nàng “Yên tâm, con của chúng ta không có việc gì. Ta tuyệt đối sẽ không để con xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ chăm sóc cho nàng cùng bọn nhỏ. Nếu không sẽ . . . nếu không sẽ . . . . .”
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, dường như rất mệt mỏi, cúi đầu kêu: “Hoàng Thượng.”
Bên trong phù dung trướng, không khí đậm vẻ lo lắng.
Mục Ngưng Yên tựa vào trong ngực hắn, chỉ cảm thấy ủ rũ kéo tới, mí mắt càng ngày càng nặng.
Trong lòng nghĩ đến một chuyện, thì thào hỏi “Hoàng thượng như thế nào mà biết được hai thứ đó kết hợp với nhau sẽ có độc?” .
Bách Lý Hạo Triết cười bất đắc dĩ nói “Chuyện này nói sau, về sau ta sẽ từ từ nói cho nàng. Nàng trước tiên nghỉ ngơi một chút” . Mục Ngưng Yên trở mình, đưa lưng về phía hắn, tỏ vẻ như hờn giận.
Bách Lý Hạo Triết cười, tay chậm rãi kéo nàng ôm vào trong lòng, thấp giọng hỏi “Nàng thật muốn biết?” , Mục Ngưng Yên không nói, trong chốc lát mới “Ân” một tiếng.
Bách Lý Hạo Triết thở dài một hơi, từ từ mới nói “Việc này cũng từ mẫu hậu của ta mà ra, Nàng cũng biết, mẫu thân ta năm đó được tuyên bố ra ngoài ch.ết là bởi vì bệnh nặng. Nhưng thực ra là ở phủ thái tử bị giết bằng thuốc độc, có lẽ. . .” .
Hắn lại khẽ thở dài một hơi, mói nói “Ta có lẽ là sợ hãi người khác dùng biện pháp này đến giết ta, cho nên từ nhỏ ta đã đọc hết sách, trừ bỏ sách trị quốc, còn có rất nhiều sách thuốc cùng thuốc độc. Chỉ cần có thể tìm được, ta đều xem qua” .
“Sau khi ta trưởng thành thì được phong vương, ban thưởng phủ đệ, lại càng tự do hành động nên thường ngầm hỏi rất nhiều cao thủ dân gian đến dạy ta. Cho nên độc vật trên đời, ta tuy rằng không có gặp qua nhưng đều biết một chút. Phàm là độc vật, nhất định sẽ có thứ xung khắc. Ví dụ như loại hương nàng đốt chính là Thâm Hải kỳ hương khi kết hợp cùng với thủy tiên, tuy rằng tạo cảm giác thư thái nhưng trong cơ thể lại làm máu cuồn cuộn chảy ngược. Người bình thường chỉ cảm thấy buồn bực trong lòng, không bình tĩnh. Nhưng là đối với người mang thai thì là vô cùng nguy hiểm có thể sảy thai. . . . . Cho nên ta từng đọc qua, đối với những người mang thai đó là vật cấm dùng.”
Mặt của nàng vùi sâu vào trong áo ngủ bằng gấm, không thấy rõ thần sắc như thế nào, tựa hồ như đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Bách Lý Hạo Triết đưa ngón tay chậm chạp lướt qua từng tấc da thịt của nàng, từ trán đến chóp mũi rồi dừng lại ở bụng. Hô hấp của nàng đều đều, đầu của hắn chậm rãi cúi xuống, một chút lại một chút, mãi cho đến khi đụng vào hai má của nàng.
“Vô Song, đừng bao giờ rời khỏi ta nữa, ta cũng tuyệt đối không cho phép nàng rời khỏi ta lần nữa”.