Chương 13
Editor: Lovenoo1510
Trước tiết Đoan Ngọ, triều đình cấp lương thảo xuống đại quân lần nữa.
Tổng cộng có hai chi đội, Tấn Vương từ Thái Nguyên lên đường nên cũng không may mắn thấy được bóng dáng quân lương, lãng phí thời gian tự nhiên sẽ không có ban thưởng. Liêu Vương bên này thì vui vẻ rồi, Tổng thống soái Liêu vương được Chu Vũ Đế khích lệ, các tướng sĩ lập công được thăng quan thăng cấp, thưởng bạc, mà dưới trướng của Liêu vương, Chương thành vệ đảm đương tiên phòng nên chiến công là rõ rệt nhất.
Huống hồ Tiêu Chấn chém giết chủ tướng Lương Quốc, đè ép sĩ khí quân địch, nhờ kỳ công này, quan chức từ chính ngũ phẩm Thiên hộ trực tiếp thăng làm chính tứ phẩm chỉ huy thiêm sự, phụ trách tất cả hơn năm ngàn binh mã thao luyện của Chương thành.
Ý chỉ hạ xuống, Tiêu Chấn liền mang theo một nhà “Đệ muội” dọn đến phủ đệ mới.
Phủ đệ mới so với Thiên Hộ phủ không khác bao nhiêu, đều là kết cấu ba nhà, viện rộng rãi hơn một chút.
Thu thập một ngày, đang lúc hoàng hôn, Tiêu Chấn mời Tô Cẩm tới tiền viện.
Mặc dù hai người ở cùng một chỗ, nhưng Tiêu Chấn đi sớm về trễ, đã liên tục mấy ngày chưa gặp qua hắn, nghe Tiêu Chấn cho mời, Tô Cẩm nghi ngờ đi Tiền viện, chuyển qua hành lang, chỉ thấy trong sân có bảy tám tiểu nha đầu mười bốn mười lăm tuổi đứng song song, bên cạnh còn có một phụ nhân mặt tròn không biết đang nói gì với Tiêu Chấn, còn Tiêu Chấn mặt nghiêm túc, không có bộ dáng bình tĩnh cho lắm.
Tô Cẩm vừa lộ mặt, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.
“Đệ muội tới, những nha đầu này, ngươi chọn lấy hai người để sai sử đi.” mắt Tiêu Chấn nhìn Tô Cẩm với cái bụng lộ to ra so với tháng trước, nghiêm mặt nói.
Tô Cẩm thụ sủng nhược kinh, đầu tiên Tiêu Chấn để nàng ở hậu viện toà phủ đệ của nữ chủ nhân tương lai, hiện tại lại cho nàng mua nha hoàn, đây cũng quá khách khí đi? Người ngoài đều nói Phùng Thực cứu mệnh Tiêu Chấn, nhưng Tô Cẩm chưa từng có ý nghĩ như vậy, lần đầu tiên Phùng Thực đầu quân, đánh giặc xong đã viết thư cho nàng, đều nói nếu như Tiêu Chấn không cứu hắn nhiều lần, thì hắn đã sớm ch.ết dưới tay quân địch rồi.
Vì vậy, Tiêu Chấn chịu chứa chấp bọn họ, đã nói rõ hắn là nam nhân đại trượng phu trọng tình trọng nghĩa, Tô Cẩm chỉ có cảm kích thôi.
Đối mặt với lễ dày của Tiêu Chấn, Tô Cẩm buồn cười từ chối nói: “Đại nhân, ta vốn là thôn phụ, chuyện gì cũng tự mình làm theo thói quen, năm đó lúc hoài thai A Triết vẫn xuống giường làm việc, thật sự không cần nha hoàn, ngài mau trả lại đi.”
Tiêu Chấn lại nói: “Ta chịu sự nhờ vả chăm sóc đệ muội của Phùng huynh, lúc đó tình hình kinh tế căng thẳng không thể không để đệ muội chịu khổ, hiện tại có chút thoải mái, nếu để cho đệ muội có thai làm việc vất vả, lương tâm Tiêu mỗ sẽ bất an.”
Hai người một người so với một người còn khách khí hơn, người môi giới bán người muốn buôn bán, liền cười dài đi tới bên cạnh Tô Cẩm, giúp Tiêu Chấn khuyên: “Tiểu nương tử chớ khách khí, Tiêu đại nhân lập nhiều chiến công, sau này sẽ càng ngày càng phát đạt, nếu bên cạnh tiểu nương tử không có mấy nha hoàn hầu hạ, truyền ra ngoài, người ngoài còn tưởng Tiêu đại nhân keo kiệt đâu, ngài nói có đúng không?”
Tô Cẩm do dự.
Lưu thẩm cũng khuyên nàng, nói về sau sinh đứa bé, chung quy vẫn cần người bưng trà rót nước.
Lúc này Tô Cẩm mới đồng ý, đi tới trước mặt nhóm nữ hài tử, nghiêm túc lựa chọn.
Tổng cộng có tám tiểu cô nương, có mỹ nhân da trắng mặt trứng mắt to, cũng có mặt đen tay thô vẻ tư sắc bình thường, Tô Cẩm đi xung quanh chúng nữ một vòng, cuối cùng chọn hai người khoẻ mạnh vừa nhìn đã biết rất có sức, trong đầu đã nghĩ đến việc dạy nhị nữ thái rau băm nhân hấp bánh bao rồi, đều là việc tốn sức.
Một nha hoàn năm lượng bạc, Tiêu Chấn trả tiền, môi giới bán người hoan hoan hỉ hỉ nhận lấy, dẫn mấy người còn lại cáo lui.
Tô Cẩm lập tức lấy tên cho nha hoàn mới, một người tên Cát Tường, một người tên Như Ý, mọi việc tốt lành mong gì được nấy.
“Đệ muội, mời tới bên này.”
Tô Cẩm đang chuẩn bị dẫn bọn nha hoàn trở về hậu viện, chợt nghe Tiêu Chấn gọi nàng lại, Tô Cẩm không hiểu, đi theo Tiêu Chấn đến nhà chính. Nhà chính ở phía bắc trên bàn đặt một cái hộp gỗ, Tô Cẩm vào cửa liền nhìn thấy, đợi Tiêu Chấn mở hộp ra, lộ ra bên trong là một dãy nguyên bảo óng ánh, không hiểu sao tim Tô Cẩm đập rộn lên.
Đời này, lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều nguyên bảo như vậy.
Tiêu Chấn nhìn ra ngoài cửa nói: “Đây là triều đình chia tiền thưởng cho ta, tổng là hai trăm lượng, nhưng nếu như không phải Phùng huynh cứu ta, thì ta cũng mất mạng không thể hưởng thụ được, cho nên hy vọng đệ muội nhận lấy khoản bạc này, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào trong tương lai, Ta là võ quan, hiện tại phong quang, nhưng chiến trường nhiều thay đổi, ta cũng không dám đảm bảo có thể chăm sóc các ngươi cả đời……….”
Lời còn chưa dứt, bên tai đã truyền tới tiếng “Phi” thanh thúy!
Tiêu Chấn khó tin nhìn sang.
Tô Cẩm phi xong, nói tiếp: “Đại nhân chớ có nói bậy, ngài uy phong lẫm liệt, nhất định đánh đâu thắng đó không gì có thể cản nổi ngài sống lâu trăm tuổi!”
Bên cạnh đã có một trượng phu ch.ết nơi sa trường, Tiêu Chấn là nơi nương tựa duy nhất trước mắt, Tô Cẩm không muốn Tiêu Chấn nói đến ch.ết.
Trọng điểm của Tiêu Chấn là để nàng nhận lấy bạc.
Tô Cẩm kiên quyết không nhận, trượng phu đã ch.ết, quan phủ cũng phát cho nàng hai mươi lượng tiền phủ tuất, hiện tại Tô Cẩm không thiếu tiền.
“Vậy thỉnh đệ muội bảo quản thay ta, ngày sau trong phủ có chuyện cần tiêu xài cứ lấy từ nơi này ra.” Tiêu Chấn kiên trì muốn giao bạc cho nàng.
Khoản tiền lớn như vậy, Tô Cẩm cầm trong tay nóng bỏng, cau mày nói: “Đại nhân số làm quan, về sau gia nghiệp chỉ có thể ngày càng lớn mạnh, vẫn nên mời một quản gia nha.”
Trong long Tiêu Chấn cười thầm, hắn là một người độc thân, bổng lộc mỗi tháng hơn mười lượng, trừ chừa chút chi phí trong nhà, những cái khác đều trợ cấp cho doanh sĩ, hàng tháng cũng không còn thừa, chỗ nào cần mời quản gia chứ.
“Đệ muội nói có lý, ta sẽ xem xét chọn quản gia, trước đó, kính xin đệ muội làm thay.” Lần này Tiêu Chấn đem hộp đựng bạc đẩy tới trước mặt Tô Cẩm.
Tô Cẩm suy nghĩ một chút, Lưu thúc Lưu thẩm trung thực đều không thích hợp trông nom tiền bạc, Tiêu Đình bên cạnh, trước mắt nàng thật sự là người phù hợp.
“Được rồi, nhưng ta cảnh cáo trước, ngày nào đó nếu mất bạc, đại nhân đừng trách tội ta nha.” Nhặt ngân bảo lên ước lượng, Tô Cẩm vừa nói đùa vừa nói thật, mắt xếch liếc nhìn Tiêu Chấn, trong lúc vô tình, Tiêu Chấn trong mắt nàng, không còn giống như trước đây đầy uy nghiêm không dễ ở chung nữa.
Tiêu Chấn cụp mắt nói: “Tiêu mỗ cũng không phải loại người như vậy.”
Tô Cẩm ừ một tiếng, nhìn lại tráp đựng hai trăm nguyên bảo, nữ quản gia mới nhậm chức đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi Tiêu Chấn: “Đại nhân thăng quan thăng chức có nhà mới là chuyện vui, theo lý mà nói thì nên mời thân bằng hảo hữu tới đây ăn bữa cơm náo nhiệt một chút, đại nhân định chuẩn bị ngày nào? Để ta cho người chuẩn bị trước cho tốt.”
Dù sao cũng đang mang thai, Tô Cẩm đứng cũng mệt, đoán chừng Tiêu Chấn không câu nệ tiểu tiết, nên nàng chủ động ngồi ở dưới ghế chủ vị thái sư.
Tiêu Chấn căn bản không nghĩ tới tiệc mời, sau khi nhập ngũ, trước sau hắn chỉ kết giao hai ba bằng hữu hợp ý, phát tiền thưởng cho mấy huynh đệ đến tiệm ăn bữa rượu tiện ăn mừng luôn, đáng tiếc đến ngày hôm nay, bao gồm cả Phùng Thực thì huynh đệ bên trong đều ra đi, chỉ còn lại một mình hắn.
“Không cần, ta độc lại độc vãng đã quen, không thích xã giao.” Tiêu Chấn đứng nói.
Tô Cẩm nhớ lại một chút hơn nửa năm nay, cười nói: “Đại nhân không thích xã giao, nhưng ta nhớ, Chỉ huy sứ đại nhân, Bành Bách Hộ còn có mấy vị quân gia mời ngài qua phủ uống rượu, ngài đều đi, thật đúng là nên trả lễ lại, ngài không thể chỉ ăn tiệc của người ta, mình thăng quan mà không đãi khách, có phải hay không?”
Tiêu Chấn sững sờ, hắn thật sự không nghĩ tới nhiều như vậy, người không có quan hệ mời hắn, hắn trực tiếp cự tuyệt, đồng liêu có chút giao tình nhiệt tình giúp đỡ, Tiêu Chấn liền đi.
Tô Cẩm tiếp tục nói: “Chỉ huy sứ đại nhân, Bành Bách Hộ đều là người quen cũ của ngài trước kia, nghe nói Vệ Sở còn có ba vị chỉ huy thiêm sứ đồng phẩm với ngài, ngoài mặt trên còn có hai vị Chỉ huy Đồng Tri, ngài vừa mời chỉ huy sứ đại nhân, không bằng mời luôn đồng liêu, quan trên tới, trước làm quen một chút, tương lai trong quân chung đụng sẽ tốt hơn. Đúng rồi, năm ngoái chúng ta cùng vụ án Ngô gia, Tề tri huyện tặng mình một ân tình, có phải đại nhân cũng nên ý tứ một chút không?”
Thế thái nhân tình, nàng há mồm nói là được, điều này Tiêu Chấn suy tính ít ỏi, càng nghe càng phiền não.
Tô Cẩm biết hắn làm quan ngay thẳng, nên thả mềm âm thanh nói: “Đại nhân yến khách là lễ số, gặp mặt trên yến tiệc, nếu như ngài thực sự không thích một vị quan gia nào đó, thì lần sau không mời là được, ít nhất ngài nên tổ chức, tránh cho người khác nói ngài sau lưng là tự mình có công lao nên kiêu ngạo coi trời bằng vung.”
Tiêu Chấn nghe lọt tai, gật đầu nói: “Được, vậy thì mùng mười yến khách, còn làm phiền đệ muội nghĩ phần danh sách cho ta, Tề tri huyện coi như thôi, người này thường cùng một giuộc với quan viên, làm ra không ít án oan.”
Tô Cẩm thấy Tề tri huyện còn có thể cứu, nói nhỏ: “Tề tri huyện đã từng vì dân làm chủ, chẳng qua bình thường hắn kết giao với quan viên dụ hắn đi con đường không đúng đắn, hắn ngại nhân tình nên không thể không cho những người đó mặt mũi. Đại nhân không ngại trước hết mời hắn tới dự, thứ nhất là còn tình nghĩa ban đầu, thứ hai là nhân cơ hội này tỏ rõ thái độ hy vọng hắn công chánh nghiêm minh, nếu hắn chịu thay đổi, đó là phúc của dân chúng, nếu hắn tiếp tục thân cận tiểu nhân, ngài lần nữa đoạn tuyệt hoàn toàn lui tới cũng không muộn.”
Tên bắn chim đầu đàn, nếu như làm quan đều xấu xa, thì Tề tri huyện muốn thanh bạch cũng không dám thanh bạch, nên bản thân làm bạn cùng hắn, thì Tề tri huyện sẽ có dũng khí vì dân làm chủ, mà ngược lại, Tiêu Chấn ở trong quan trường cũng có thêm một người bạn.
Nhóm bày sạp bán hàng rong cũng cần giúp đỡ lẫn nhau, Tô Cẩm cảm thấy, làm quan cũng không thể quá cô độc.
Tiêu Chấn không sợ cô độc, nhưng, nếu như hắn kết giao mà Tề tri huyện có thể làm quan liêm khiết, vậy hắn nguyện ý thử một lần.
“Toàn bộ do đệ muội làm chủ.”
Tô Cẩm cười, sau khi Tiêu Chấn đi, nàng mời Lưu thúc cùng với Trần Kính hộ vệ mới của Tiêu Chấn tới, hướng hai người hỏi thăm Tiêu Chấn có những bằng hữu nào, ba người cùng nhau hợp kế, kiểm tr.a bổ sung những ai còn thiếu.
Ngày hôm sau, Tô Cẩm đem danh sách giao cho Tiêu Chấn xem qua.
Tiêu Chấn đếm, bày hai bàn tiệc rượu thì có thể thỏa mãn ứng phó, không tính là khoa trương, liền đồng ý.
Tô Cẩm lại mời một trù nương mới, về sau Lưu Thẩm, Xuân Đào chỉ để ý giặt quần áo quét dọn thôi, tài nấu nướng của hai mẹ con không tốt, nhưng may vá lại xuất sắc.
Mùng mười hôm đó, Tiêu Chấn thiết yến, các tân khách được mời đều tới, rất cho hắn mặt mũi.
Tiêu Chấn kêu A Triệt tới tiền viện cùng hắn đãi khách, Tô Cẩm đợi ở hậu viện nghe náo nhiệt, quan lớn uống rượu, A Triệt rời chỗ trước, Tô Cẩm liền hỏi thăm nhi tử tình huống tiệc rượu.
A Triệt trả lời một năm một mười.
“Đại nhân uống rất nhiều rượu.”
“Đại nhân thích nói chuyện cùng Lý chỉ huy sứ, Bành Bách Hộ……… Đỗ thiêm sự mời rượu hắn, hắn không uống.”
“Đại nhân cùng Tề tri huyện ra ngoài một lát, sau khi trở về đại nhân rót cho Tề tri huyện một lý rượu đầy tràn.”
Căn cứ vào biểu hiện của Tiêu Chấn, Tô Cẩm liền đoán được tính tình những tân khách này, Tiêu Chấn không muốn gặp, hơn phân nửa không phải là quan tốt.
Chẳng qua, lấy địa vị của Tiêu Chấn ở Chương Thành, tính khí có kém chút cũng không sợ cái gì.
Sau khi yến tiệc giải tán, Tiêu Chấn tiếp tục làm quan của hắn, Tô Cẩm tiếp tục dưỡng thai, A Quý mang nha hoàn Cát Tường mới đi cửa thành bày quầy bán bánh bao.
Nhưng rất nhanh Tô Cẩm đã phát hiện, buôn bán bánh bao không tốt như trước kia.
Hôm nay A Quý trở về, Tô Cẩm hỏi hắn xảy ra chuyện gì.
A Quý sờ sờ đầu, ngó ngó Cát Tường đang đoàng hoàng làm việc trong phòng bếp bên kia, lại nhìn bà chủ có thai xinh đẹp động lòng người trước mặt một chút, buồn bực nói: “Cát Tường làm việc rất nhanh nhẹn, chính là, dáng dấp nhìn không đẹp.”
Bánh bao của bà chủ rất ngon, bà chủ không ở đây, dân chúng thích ăn bánh bao vẫn sẽ đi mua, nhưng bà chủ tới, đứng một chỗ, không thích ăn bánh bao cũng lập tức trở nên thích ăn, buôn bán tự nhiên tốt hơn.
Người làm khen nàng xinh đẹp, khóe miệng Tô Cẩm vểnh lên, mắt đẹp chuyển một cái nói: “Sáng mai chuẩn bị một cái ghế, ta ăn điểm tâm xong sẽ đi qua.”
Rảnh rỗi lâu như vậy, nàng phải hoạt động một chút gân cốt rồi.