Chương 17
Edit: Thu Lệ
Mùng tám tháng mười đầy tháng A Man.
Để chúc mừng nghĩa nữ, Tiêu Chấn đã mời không ít tân khách, từ chính tam phẩm vệ Chỉ Huy Sứ Chương Thành – Lý đại nhân Lý Ung cho tới Tiểu Binh thân thiết với Tiêu Chấn trong quân doanh hắn đều mời. Nhóm khách nam cũng dẫn theo nữ quyến trong nhà, Tiêu Chấn bất cẩn không để ý những khách nữ cũng tới, Tô Cẩm mới ra tháng nên vẫn ngồi trên đầu giường đặt gần lò sưởi nóng hầm hập, nhìn các nữ quyến vây quanh mép giường phía sau nối tiếp phía trước khen ngợi nữ nhi, nàng nhạy cảm phát hiện trong những nữ nhân này có thân phận nhất chính là phu nhân Tề Tri Huyện – quan phu nhân chính thất phẩm.
Cho dù là thê tử của Bách hộ cũng có thân phận hơn nàng, Tô Cẩm hiểu rất rõ những phu nhân này đều cho Tiêu Chấn mặt mũi nên mới tới, điều Tô Cẩm nghi ngờ chính là cũng đều cho Tiêu Chấn mặt mũi nhưng vì sao phu nhân Tri Huyện tới mà thê tử của vị thiên hộ có cấp bậc thấp hơn Tiêu Chấn và hai vị chỉ huy thiêm sự cùng cấp có tình cảm không tệ với Tiêu Chấn lại không đến?
Có tới hay không thì Tô Cẩm cũng không có bất kỳ bất mãn hoặc không vui nào, chẳng qua cô chỉ cảm thấy khó hiểu mà thôi.
Xong tiệc đầy tháng, các tân khách lục tục rời đi, chỉ riêng có phu nhân Tri Huyện là cười híp mắt ôm A Man trêu chọc, ở lại đến cuối cùng.
Tô Cẩm suy đoán, có lẽ Phu nhân Tri Huyện có lời muốn nói với nàng.
Đợi tất cả khách nữ đều rời đi, quả nhiên Phu nhân Tri Huyện ngồi vào bên cạnh Tô Cẩm, nghiêm túc nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm vẫn còn trong thời kỳ chịu tang nên toàn thân đều mặc xiêm y màu trắng, búi tóc thẳng màu đen được dùng trâm gỗ cố định lại, ngoại trừ những thứ đó ra thì không có bất kỳ đồ trang sức nào, nhưng làn da của tiểu d/đ;l;q;d phụ nhân lại trắng bóng mịn màng như mỹ ngọc, nhìn còn xinh đẹp tươi trẻ hơn thiếu nữ mười sáu, đôi môi trời sinh đỏ tươi đầy đặn nhìn dụ người hơn những người đã tô son khác.
"Người xưa thường nói Dương Châu sản sinh ra mỹ nhân, bây giờ nhìn thấy phu nhân ta mới thật sự hiểu những lời này." Phu nhân Tri Huyện hâm mộ nhìn Tô Cẩm nói, mà điều bà hâm mộ nhất là toàn thân da mịn thịt mềm của Tô Cẩm, giống như vừa bấm là có thể chảy ra nước, Bắc Địa cũng có mỹ nhân nhưng da thịt tuyệt đối không mịn màng như Tô Cẩm.
Tô Cẩm vội nói: "Phu nhân vẫn nên gọi ta là Cẩm nương đi, ta chỉ là một phụ nhân thô bỉ bày quầy làm ăn, nhờ đại nhân chăm sóc ba mẫu tử ta mới có chỗ dung thân, không phải phu nhân gì cả, phu nhân thật là ngại ch.ết ta."
Phu nhân Tri Huyện cười lắc đầu một cái, nhẹ giọng hỏi Tô Cẩm: "Đại nhân đã nhận huynh muội a Triệt làm nghĩa tử nghĩa nữ, ngài cảm thấy kiếp này đại nhân còn có thể tách khỏi ba mẫu tử các ngài sao?"
Tô Cẩm ngớ ngẩn, ngay sau đó rơi vào trầm tư.
Năm ngoái Phùng Thực mới mất, nàng có thai không có trượng phu, lúc đó đau lòng luống cuống, trong tay chỉ có mấy lượng bạc vụn và một mình A Quý làm việc, nếu rời khỏi Tiêu phủ thì cuộc sống nhất định rất khó khăn, lúc ấy Tiêu Chấn đề nghị nhận hai đứa bé làm nghĩa tử, đối với Tô Cẩm mà nói, không khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cho nên nàng mới hớn hở đồng ý cảm động đến rơi nước mắt.
Sau lại triều đình phát trợ cấp, trong tay Tô Cẩm có tiền dư rồi, bởi vì chuyện mang thai buôn bán mà tranh chấp với Tiêu Chấn, lúc đó Tô Cẩm thật sự muốn dẫn a Triệt ra khỏi Tiêu phủ, nhưng danh nghĩa nghĩa phụ nghĩa tử đã định, tất cả mọi người ở Chương Thành đều biết, chỉ vì một chút như vậy chuyện nhỏ ầm ĩ với Tiêu Chấn, truyền đi rất khó coi.
Nói cách khác, vì không để cho người ngoài đoán mò đố kị nàng phạm vào lỗi gì bị Tiêu Chấn đuổi ra khỏi phủ, hoặc là không để cho người ngoài vu cáo hãm hại Tiêu Chấn sau khi thăng quan phát tài mà đuổi cô nhi quả mẫu của huynh đệ tốt đã giao cho hắn, vô tình vô nghĩa quên đi lời hứa ban đầu, sau này ngoại trừ phải rời đi thì ba mẫu tử bọn họ thật sự vẫn phải đi theo Tiêu Chấn.
Ở lại trong nhà Tiêu Chấn, tốt là có người làm chỗ dựa, ba mẫu tử sẽ không dễ gì bị người ta ức hϊế͙p͙, xấu là ăn nhờ ở đậu, có lúc khó tránh khỏi sẽ bó tay bó chân không thoải mái bằng ở một mình, rồi ngày nào đó Tiêu Chấn cưới nàng dâu, quan phu nhân chính thức chưa chắc chào đón ba mẫu tử bọn họ, có khi còn ước gì đuổi bọn họ đi ấy chứ.
Với tính tình của Tiêu Chấn, tám phần là sẽ không cho ba mẫu tử nàng dọn ra ngoài, không phải vì danh tiếng mà chính bản thân Tiêu Chấn trọng tình trọng nghĩa.
"Chắc chắn sẽ không chia." Phu nhân Tri Huyện vô cùng khẳng định nói.
Tô Cẩm không thể làm gì khác hơn là cười làm lành, cảm khái nói: "Đại nhân trọng tình trọng nghĩa, có thể được đại nhân che chở là ba mẫu tử chúng ta may mắn."
Phu nhân Tri Huyện gật đầu nói: "Cho nên, về sau ngài chính là phu nhân Quan Gia chính thức, đại nhân gọi ngài là đệ muội, sau này đại nhân cưới thê tử thì ngài cũng là Nhị phu nhân Tiêu phủ danh chính ngôn thuận, a Triệt là thiếu gia, A Man là tiểu thư Tiêu gia."
Tô Cẩm liên tục khiêm tốn.
Phu nhân Tri Huyện cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào gương mặt của A Man, nhìn lại Tô Cẩm thì vẻ mặt bà trịnh trọng, nói khẽ: "Phu nhân, phu quân nhà chúng ta là thư sinh nghèo, thật vất vả mới leo lên được đến Tri Huyện, ông ấy có lòng làm việc vì dân, thế nhưng quan trường phức tạp, một mình ông ấy không dám đối đầu với mọi người, có lúc biết rõ đúng sai phải trái, nhưng không thể không làm chuyện trái với lương tâm. Sau khi qua lại với đại nhân, phu quân nhà chúng ta kính nể khí d/đ/l"q;d tiết chính trực của đại nhân, từ đó không sợ việc gì nữa, dân chúng càng ngày càng thích ông ấy, ông ấy vui vẻ ta cũng cảm kích đại nhân. Ta là một nữ tắc bình thường, không giúp được gì cho đại nhân, suy nghĩ có mấy lời muốn nhắc nhở ngài một tiếng. Nếu ngài cảm thấy có đạo lý, ta đến đây một chuyến cũng coi như không uổng phí, nếu ngài cảm thấy không có đạo lý, vậy ta xin nhận lỗi, ngài chỉ coi như ta chưa nói gì chứ đừng tức giận."
Trong lòng Tô Cẩm trống rỗng: "Phu nhân mới khách sáo đó, ngài cứ việc nói, ta đang lo bên cạnh không có người thân thiết đây này."
Phu nhân Tri Huyện lại nhích đến gần nàng một chút, khẽ hỏi: "Ngài có biết vì sao hôm nay đầy tháng A Man mà nhóm khách nữ kia không đến không?"
Tô Cẩm lắc đầu, mong đợi nhìn bà.
Phu nhân Tri Huyện ngó ngó nàng, thở dài nói: "Ta biết ngươi làm buôn bán không dễ dàng, ta rất hiểu ngươi nhưng nhóm phu nhân Quan Gia, danh môn đại hộ đều coi trọng danh tiếng, tuy nói ngươi làm ăn đường đường chính chính nhưng dung mạo của ngươi quá vượt trội, mấy nhóm phụ nhân đó thích nhất là nói xằng nói bậy bịa đặt người ta, cái gọi là "tam nhân thành hổ" có nghĩa nhiều người có thể khiến lời đồn thành sự thật, nhóm phụ nhân chưa quen thuộc phu nhân dĩ nhiên sẽ tin, vì vậy......"
Tô Cẩm đã hiểu, quan phu nhân chê nàng có tin đồn không tốt, sợ đến gần nàng sẽ mất mặt?
Tô Cẩm đã quen làm theo ý mình, vô ý thức muốn phản bác cho bản thân, nàng dựa vào vẻ thùy mị để buôn bán kiếm bạc, nhưng nàng không trộm không giành cũng không chủ động quyến rũ người khác, là những nam nhân đó không quản được mắt của mình chủ động lại gần mua bánh bao đấy chứ.
Phu nhân Tri Huyện cũng biết nàng sẽ nghĩ như vậy, kịp thời nói: "Trước kia ngài là bách tính bình thường nên không cần suy tính những thứ này, nhưng bây giờ ngài là phu nhân Quan Gia, Tiêu đại nhân võ nghệ cao siêu liên tiếp lập chiến công, trong tương lai còn có thể thăng cao hơn, thậm chí phong hầu bái tướng, đến lúc đó đại nhân lui tới với quan lại quyền quý, ngài bằng lòng bỏ mặc ghét bỏ của d/đ;l;q;d mọi người tiếp tục xuất đầu lộ diện bán bánh bao, hoặc mướn người làm chưỡng quỹ mở cửa hàng, ngài vừa ngồi ở hậu trạch thu tiền, vừa như cá gặp nước trong giới quan phu nhân? Vả lại, bây giờ ngài không chỉ có một mình, sau này a Triệt đi học thi công danh, A Man phải xuất giá, ngài phải tính toán lâu dài cho nhi nữ trước, không thể tiếp tục để bản thân làm phụ nhân ngoài chợ nữa."
Trong lòng Tô Cẩm chấn động.
Nàng nhớ lại lúc mình ra ngoài, những phụ nhân kia ác độc chửi rủa lăng mạ, khinh bỉ phỉ nhổ.
Tô Cẩm không sợ không quan tâm, là bởi vì từ nhỏ nàng đã bị người thân đánh chửi thành quen, nhưng nhi tử của nàng không nên vì tính cách thẳng thắn của nàng mà bị sư phụ trong học đường nhạo báng, còn có nữ nhi xinh đẹp nàng mới sinh nữa, nhất định phải làm tiểu thư nhà quan. Vừa nghĩ tới có một ngày nữ nhi ra ngoài sẽ bị liên lụy chửi bới lung tung vì nàng xuất đầu lộ diện bày quầy, sắc mặt Tô Cẩm lập tức không còn chút máu.
Nàng có thể tiếp tục buôn bán, nhưng không thể rêu rao giống như trước nữa.
"Những lời nói này của phu nhân khiến ta được lợi cả đời, xin phu nhân hãy nhận của ta một xá(cúi đầu)." Tô Cẩm lập tức từ ngồi đổi thành quỳ, muốn dập đầu tạ ơn Phu nhân Tri Huyện.
"Không được không được!" Phu nhân Tri Huyện vội vàng đặt A Man xuống ngăn Tô Cẩm lại, nói lên từ đáy lòng: "Chúng ta đều là người cơ khổ, quan lại quyền quý xem thường chúng ta thì chúng ta thương tiếc lẫn nhau thôi."
Tô Cẩm càng nhìn Phu nhân Tri Huyện càng hợp ý, dứt khoát nhận tỷ muội.
Phu nhân Tri Huyện chậm trễ đã lâu, sợ Tề Tri Huyện ở phía trước chờ lâu không kiên nhẫn, xác định ngày khác tới thăm xong rồi xin cáo từ trước.
Tô Cẩm tiễn nàng ra khỏi nhà chính rồi trở về phòng ôm lấy A Man nho nhỏ, ánh mắt Tô Cẩm nhìn về xa xăm.
Mặc dù đã ra tháng nhưng Tô Cẩm không đi bày quầy nữa.
Thân thể hoàn toàn khôi phục, ngày hôm đó Tiêu Chấn trở về phủ, Tô Cẩm ôm nữ nhi đi cầu kiến.
Nghe thấy cận vệ Trần Kính truyền lời, Tiêu Chấn hoảng hốt, hình như đã ba bốn tháng rồi hắn và Tô Cẩm chưa gặp mặt nhau à? Lúc trước nàng đều rất an phận ở hậu viện dưỡng thai, ở cữ, chẳng lẽ ở cữ xong rồi nàng lại muốn ra ngoài?
Tiêu Chấn vẫn chưa muốn tán thành, nhưng hắn đã đồng ý không can thiệp vào chuyện bán bánh bao của Tô Cẩm nữa.
Để quyển sách trên tay xuống, Tiêu Chấn đi nhà chính.
Tô Cẩm đang ngồi trên ghế thái sư trêu chọc nữ nhi trong tả, ánh nắng chiều nhẹ nhàng chỉ có thể soi sáng đến cửa, bên trong nhà chính hơi mờ mờ, nhưng tiểu phụ nhân thành thạo ôm tả, mặt mày dịu dàng, miệng hơi cười, da thịt nõn nà trơn bóng cùng hòa lẫn với xiêm y màu trắng, quanh thân nàng như có nhiều hơn một vòng sáng mông lung, dịu dàng điềm tĩnh giống như Quan Âm Tống Tử(*) hạ phàm.
(*): Bồ tát Quan Âm tay bồng một đứa trẻ, gọi là Quan Âm tống tử.
Trong ấn tượng của Tiêu Chấn, Tô Cẩm là một phụ nhân cay cú bướng bỉnh không giữ quy củ, đột nhiên nhìn thấy nàng như vậy, Tiêu Chấn không khỏi sửng sờ đứng ở cửa.
Nam nhân cao lớn cao ngạo, vừa xuất hiện đã chặn lại ánh sáng của nhà chính, Tô Cẩm ngẩng đầu thấy hắn tới, cười đứng dậy: "Đại nhân."
Trong mắt nàng còn lưu lại dịu dàng lúc nhìn nữ nhi, giọng nói cũng mềm mại dòng nước róc rách chảy qua lòng nam nhân.
Tiêu Chấn sắp không nhận ra nữ nhân này nữa rồi, khẽ giật mình đi qua, hắn khôi phục vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc lần nữa, vừa bước vào nhà chính vừa hỏi: "Đệ muội tìm ta?"
Ánh mắt Tô Cẩm đuổi theo bước chân hắn, cười nói: "Có chuyện muốn thương lượng với đại nhân."
Tiêu Chấn đã đoán được là chuyện gì, ngồi xuống nói: "Đệ muội cứ nói."
Tô Cẩm ôm đứa bé ngồi đối diện xéo với hắn, khẽ nói: "Lúc trước đại nhân nói nữ nhân xuất đầu lộ diện không ổn, ta cẩn thận suy nghĩ một chút, quả thật là như thế, nhất là khi ta sinh một nữ nhi, ngôn hành cử chỉ phải càng thêm chú ý mới đúng, cho nên ta muốn thuê một cửa hàng, để A Quý quản lý sự vụ, không cầu phát tài lớn, chỉ cầu buôn bán ổn định có chút doanh thu, đại nhân ngài thấy sao?"
Tiêu Chấn bất ngờ nhìn về phía nàng.
Tô Cẩm thong thả chờ.
Tiêu Chấn nhìn lại A Man trong tả, thầm nghĩ cuối cùng nữ nhân này vẫn là một mẫu thân tốt.
Vẻ mặt hắn hòa hoãn lại: "Phương pháp này của đệ muội rất tốt, bắt tay vào làm đi thôi."
Bản thân mở cửa hàng bánh bao, Tô Cẩm chẳng qua chỉ báo với hắn một tiếng, không sợ hắn không đồng ý, thấy Tiêu Chấn chủ yếu là vì một chuyện khác: "Đại nhân giao hai trăm lượng bạc cho ta bảo quản, nhiều tiền như vậy mà để không cũng có chút lãng phí, ta chỉ muốn đi dạo chung quanh trong thành một chút xem có cái khác có thể buôn bán hay không, hoặc là mua đất đai để Tiền Sinh Tiền."
Tiêu Chấn không thông thạo buôn bán, hai trăm lượng bạc này hắn cũng sớm không coi là của mình, nói: "Hễ là buôn bán chuyện thì đệ muội cứ sắp xếp là được."
Có những lời này của hắn, Tô Cẩm cứ yên tâm mạnh dạn đi làm.