Chương 22: Sao người em lại thơm thế chứ
Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
Thi đấu bóng rổ được xem như là một trong những điểm đặc sắc của trường Nhất Trung, năm trước còn thường xuyên có đài truyền hình địa phương đến quay phát sóng trực tiếp, cho nên cho dù học hành gấp rút thì vẫn sẽ tổ chức thi đấu bóng rổ cho học sinh đến xem.
Thời Niệm Niệm tự nhiên cũng sẽ muốn đi.
Tiết thể dục buổi chiều, sau khi làm nóng người xong thì chính là hoạt động tự do.
Mức độ nhiệt tình của Từ Phỉ đối với trận bóng rổ cực kì cao, cho dù Giang Vọng trước sau vẫn duy trì thái độ hờ hững thì cũng không làm giảm được sự tích cực của cậu ta chút nào.
Từ Phỉ: "Anh Vọng! Người chơi của lớp chúng ta chắc chắn là giỏi nhất, anh chơi tiền đạo, những người khác chơi phối hợp với anh!"
Giang Vọng ngồi trên sân bóng rổ, đôi chân dài gập lên: "Đối phương sẽ tìm cách để kèm chặt tôi, khiến tôi không thể chơi phối hợp, sau cùng sẽ còn canh chừng cả hậu vệ."
Trong lòng Từ Phỉ thầm nói anh chỉ cần đứng trên sân thôi cũng đã đủ sức uy hϊế͙p͙ rồi: "Hậu vệ Hoàng Hạo ghi điểm! Mấy người chơi thử một lúc đi, phối hợp thử xem!"
Bên cạnh sân bóng rổ chính là sân thể dục, cách tường cao khán đài, Khương Linh đứng ở bậc thang đầu tiên trên khán đài, đôi tay vắt lên lan can, lưng dựa lên trên đó, Thời Niệm Niệm ngồi bên cạnh cô.
Giang Vọng người này, thật ra có thể thấy được là cũng không ăn khớp với hình tượng tàn nhẫn như trong lời đồn.
Lúc anh vừa mới chuyển đến lớp, ngay cả nhìn một cái mọi người cũng không dám, sợ chọc phải dây thần kinh khó đoán nào đó của vị đại ca này rồi bị hành hung một trận, sau rồi lại phát hiện dường như anh rất ít khi thật sự tức giận.
Thế cho nên bây giờ mọi người đều bắt đầu nghi ngờ tính chân thật của tin tức hồi trước và tấm ảnh đầy máu kia.
Thời Niệm Niệm nâng má, bởi vì ánh mặt trời chói mắt mà hơi nheo đôi mắt lại.
Nhớ tới hồi mà Giang Vọng vừa chuyển đến, mợ nói: "Quan hệ giữa nó với anh cháu rất tốt, chuyện lần đó cũng không biết rốt cuộc là sao, nhưng mà cũng may người kia không bị nguy hiểm đến tính mạng, nếu không nó tuổi còn nhỏ như vậy lưng đã phải cõng hai mạng người, cuộc sống về sau sẽ càng khốn khổ."
Cùng với đêm qua bộ dạng Giang Vọng lạnh lùng tàn nhẫn tóm lấy một người, ném gã một cái "rầm" vào tấm rào chắn ở chỗ KTV, đường cong cơ bắp căng chặt sôi sục, răng nghiến chặt, quai hàm bạnh ra một cách khủng bố.
Ngay sau đó, hình ảnh trong đầu chợt loé lên.
"Ài." Anh nói, "Có muốn làm bạn gái tôi không?"
Hai mắt Thời Niệm Niệm vô thức mở to, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tán hoàn toàn dưới ánh nắng chói chang.
Cô không tự chủ được sờ sờ tai, có hơi nóng.
"Niệm Niệm, sao mặt cậu lại đỏ thế?" Khương Linh ngồi xổm xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má cô.
Thời Niệm Niệm lấy ra một cái kẹp từ trong túi, kẹp tóc mái trên trán lên: "....Có hơi, nóng."
Khương Linh: "Có nóng lắm không, hay là chúng ta đến quầy bán quà vặt mua một cái kem đi."
"Thầy thể dục thì..." Thời Niệm Niệm quay đầu nhìn thầy giáo đứng bên cạnh đường băng màu đỏ.
"Không sao đâu," Mắt Khương Linh nhìn đồng hồ, "Cách lúc tan tiết có chút thôi, chúng ta tìm một bóng râm, ăn xong về là vừa kịp."
Khương Linh tung tăng nhảy xuống bậc thang khán đài, hai người tay kéo tay vừa mới đến chỗ ngoặt thì gặp phải đám người Trình Kỳ.
Từ sau kì thi tháng thì mấy cô ấy dường như chưa từng đến trường, kể từ lần ở bệnh viện đó cũng hiếm khi tìm Thời Niệm Niệm gây phiền phức.
Bước chân cô dừng lại, phản ứng đầu tiên chính là muốn trốn mấy cô ấy.
Mới vừa lui lại một bước thì đã bị Khương Linh đẩy lưng, ghé vào tai cô thấp giọng: "Sợ cái gì, bây giờ có người chống lưng cho cậu mà!"
Đôi môi đỏ của Trình Kỳ vểnh lên, liếc xéo cô: "Nói lắp, mày giỏi thật đấy, mới thế mà đã sáp lại gần Giang Vọng rồi, mày cho rằng tao đây không dám động vào mày nữa sao hả?"
Kiêu ngạo không ai bì nổi.
Thời Niệm Niệm nắm chặt nắm tay, bình thản nói: "Vậy cậu động đi."
Trình Kỳ không dám tin mắt trừng lớn.
Khương Linh ở bên cạnh phì cười ra tiếng, cáo mượn oai hùm nói: "Giang Vọng đang ở sân bóng rổ đấy, có bản lĩnh thì cậu động coi."
Thời Niệm Niệm khẽ níu tay áo Khương Linh.
Trình Kỳ "hừ" một tiếng từ khoang mũi, hung tợn trừng cô: "Mày chờ đó cho tao."
Giữa trưa ngày thứ tư là lúc rút thăm cho trận đấu bóng rổ, Từ Phỉ lấy xong về phòng học thì cả người giống như quả bom đặt mông ngồi xuống ghế, thở phì phò.
Đầu Trần Thư Thư nghiêng về phía cậu ta ngủ, vừa mở mắt lập tức nhìn thấy cậu ta như thế nên bị doạ cho nhảy dựng: "...Sao mình lại có cảm giác cậu tức đến mức sắp nổ vậy?"
"Mình sắp cháy khét lẹt rồi đây." Từ Phỉ nổi giận đùng đùng nói.
"..." Trần Thư Thư ngồi dậy, ghé lại gần hơn chút, "Có chuyện gì thế?"
"Kết quả rút thăm trận đấu bóng rổ là đấu với lớp chín."
"Lớp đó không phải có rất nhiều học sinh chuyên thể thao sao, vậy không phải lớp chúng ta chỉ "bơi" được một vòng thôi à?" Trần Thư Thư sửng sốt, lại hỏi: "Lần trước trong đại hội thể thao chúng ta bị vướng chân cũng là do người của bọn họ đúng không, hơn nữa lớp bọn họ bị xoá thành tích thì chẳng phải sẽ có "ý kiến lớn" với lớp chúng ta sao hả?"
"Đúng vậy, tên ngốc làm vướng chân tôi chính là chủ lực trong đội bóng bọn họ!"
Tóm lại, lúc này trận đấu bóng rổ của lớp ba vì kết quả rút thăm mà dữ nhiều lành ít, Từ Phỉ không ngờ vận may của mình lại có thể kém như vậy, thắp hương bái phật cầu xin tuyệt đối đừng rút phải lớp chín thì vừa mở thăm ra trước mắt cậu ta cũng trực tiếp tối sầm đến muốn ngất luôn cho rồi.
Giữa tháng mười, sau hai ngày cực kì oi bức nóng nực thì hai ngày tiếp theo, nhiệt độ không khí cuối cùng cũng giảm xuống.
Có nhiễm một chút sự mát mẻ ẩm ướt của mùa thu.
Tiết tự học buổi tối thứ tư đổi thành thi đấu bóng rổ.
Tuy rằng ban khoa học và ban xã hội tách biệt, nhưng đội bóng rổ của lớp chín kia cũng không bị chia rẽ, năm trước chính bọn họ giành được hạng nhất, trong mọi trận đấu đều đè ép nghiền nát đối phương, cực kì khủng bố.
Ăn xong cơm chiều, Từ Phỉ liền ngồi ở vị trí trước bàn Giang Vọng, giới thiệu cho Giang Vọng nghe bản tóm tắt về đối thủ mà chính cậu ta đã dành ra một buổi trưa để tìm hiểu.
Không biết cậu ta kiếm đâu ra ảnh chụp, ảnh chân dung, vị trí, ưu khuyết điểm gì cũng có hết, lại còn làm rất đầy đủ.
Giang Vọng dựa lưng vào ghế, lười biếng ngồi, cũng không biết rốt cuộc là anh có nghe vào hay không.
Hoàng Hạo chạy đến phòng học, đứng ở cửa kêu: "Lớp chín đã đến sân vận động, mọi người cũng chuẩn bị qua đi!"
"Đi đi!"
Từ Phỉ thoạt nhìn giống như chiến sĩ đang sắp sửa xông ra chiến trường, hoặc như một trận chiến phải ch.ết không nghi ngờ, trong ánh mắt đã lộ ra vẻ thấy ch.ết không sờn.
Giang Vọng tròng chiếc áo chơi bóng màu đỏ mà hai ngày trước Từ Phỉ đưa bên ngoài chiếc áo ngắn tay màu trắng.
Ngày thường bộ dáng của anh thật ra rất có vẻ bệnh tật, lúc nổi giận thì sự tàn nhẫn tràn lan, ngày thường lại lười biếng tản mạn, thoạt nhìn như chẳng có hứng thú với cái gì, hơn nữa làn da lại trắng bệch lạnh lẽo, nếu mà có thêm một cặp răng nanh nữa thì chắc có thể trực tiếp diễn luôn vai ác ma.
Nhưng sau khi mặc chiếc áo chơi bóng màu đỏ vào thì lại không giống nữa.
Khương Linh che miệng dậm chân, quay ra sau ghé sát vào bàn Thời Niệm Niệm, đè ép tiếng thét chói tai mình sắp thốt ra nói bên tai cô.
"Có phải giống y đúc Rukawa Kaede* không hả!!"
"..."
(*) Một nhân vật nổi tiếng trong bộ truyện tranh "Slam Dunk".
Giang Vọng đứng một bên, cúi người xuống, tay chống lên đầu gối xoa xoa.
Cách lần đầu tiên Thời Niệm Niệm nhìn thấy anh ở cửa đồn tạm giam đã hơn một tháng, khi đó tóc rất ngắn, tóc mái trên trán rủ xuống giữa mày, tạo thành một bóng đen trước mặt.
Thời Niệm Niệm cúi người lấy một chai nước ra từ trong ngăn kéo dưới bàn, vừa muốn mở thì đã bị Giang Vọng lấy đi.
Cổ tay anh nhẹ nhàng dùng sức, dễ dàng mở ra, rồi đặt lại lên bàn cô.
Một loạt động tác cực kì tự nhiên, Khương Linh ở một bên nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Thời Niệm Niệm ngơ ngác nói câu "Cảm ơn.", nhìn mồ hôi trên thái dương anh, nhàn nhạt hỏi: "Có phải anh, có hơi..."
"Hửm?" Giang Vọng ngẩng đầu nhìn cô.
"Có hơi...căng thẳng không?"
Giang Vọng nhướng mày.
Đời này anh thật sự là chưa từng phải căng thẳng vì cái gì hết.
(Mẫn: Ủa thế ai căng thẳng khi đề nghị con gái nhà người ta làm bạn gái mình đấy =))))
Anh cười cười, dường như có chút buồn rầu "à" một tiếng, nói: "Đúng vậy, rốt cuộc thì tuổi cũng lớn, sợ thể lực không theo kịp đó."
"..."
Bàn tay Giang Vọng đưa qua, đặt lên đầu Thời Niệm Niệm, làm tóc mái của cô rối hết cả lên: "Nhớ cổ vũ cho tôi đó, người bạn nhỏ."
Lúc Thời Niệm Niệm và Khương Linh cùng nhau đến sân bóng rổ thì đã rất sôi nổi.
Dọc theo đường đi Khương Linh cũng bớt đi cái vẻ trái tim thiếu nữ, ôm lấy mặt không ngừng "phổ cập khoa học" cho Thời Niệm Niệm về cái xưng hô "người bạn nhỏ" này, căn cứ theo một bản điều tr.a nào đó, thì trong nickname giữa những cặp đôi yêu nhau, cái tên cưng chiều nhất chính là "người bạn nhỏ", vượt qua mấy cái kiểu "bảo bảo", "bảo bối nhỏ", "ngốc ngếch" hay "đồ ngốc" gì đó.
"..." Thời Niệm Niệm có chút cạn lời, "Bọn mình, cũng không phải là...người yêu mà."
Hai chữ "người yêu" này cô nói vừa không rõ vừa khẽ khàng một cách ngượng ngùng.
Thời Niệm Niệm mới vừa ngồi xuống chỗ ngồi mà lớp mình được chỉ định, tầm mắt dừng lại, nghiêng đầu liền nhận ra chàng trai đứng dưới giá bóng rổ cách đó không xa.
Hai tay Hứa Ninh Thanh khoanh trước ngực đứng bên cạnh một thầy giáo dạy thể dục, có lẽ là quen biết nhau, đang nói cái gì đó, hắn quét mắt nhìn người ngồi xem trên khán đài, tìm thấy Thời Niệm Niệm đang ngồi an tĩnh trong đám người đang kích động sôi nổi, vẫy tay.
"Anh qua đây xem em thế nào." Hứa Ninh Thanh chờ cô đi đến rồi nói, "Lát nữa kết thúc em không cần phải ngồi tàu điện ngầm, anh đưa em về."
Thời Niệm Niệm: "Rõ ràng là anh...tới xem, thi đấu mà."
Hứa Ninh Thanh sửng sốt, cười: "Được lắm Thời Niệm Niệm, bây giờ ngay cả mặt mũi của anh trai mà em cũng không nể phải không? Vậy anh liền tới đây xem xem đôi bạn nhỏ các người "chim chuột" với nhau thế nào."
"..."
Lại là bạn nhỏ, Thời Niệm Niệm ngước mắt, sờ sờ tai.
Trận đấu bắt đầu, Giang Vọng nhảy lên, cướp được lượt bóng đầu tiên.
Anh cúi người đập bóng, đội trưởng lớp chín chính là người cố ý làm Từ Phỉ vấp ngã lần trước, đang giang hai tay ra chắn trước mặt Giang Vọng, Giang Vọng ngước mắt, ánh mắt sắc bén bình tĩnh.
Giây tiếp theo, Giang Vọng ngay lập tức xoay người cất bước, cầm theo bóng dễ dàng vượt qua người nọ.
Anh chạy ra chỗ ném 3 điểm ngoài góc.
Kỹ thuật chơi bóng của lớp chín quả thật không tệ, quan trọng hơn là phối hợp cực kì ăn ý, Giang Vọng và những người trong lớp mình chỉ mới chơi phối hợp được mấy ngày, nên độ phối hợp không theo kịp.
Mặt khác có bốn người bị kèm chặt, không tạo được điều kiện thuận lợi để chuyền bóng.
Giang Vọng đứng ở 3 điểm ngoài góc, đập bóng, sau khi tiếp được bóng thì không có động tác gì.
Anh khẽ thở gấp, nâng cằm, nhìn về phía Thời Niệm Niệm, vẻ không đứng đắn.
Rồi sau đó bỗng nhảy lên, cánh tay dùng sức, quả bóng vẽ ra một đường parabol xinh đẹp trên không trung rồi đáp xuống rổ.
Sân thi đấu bùng nổ một loạt tiếng hoan hô.
Bóng bị lớp chín lấy được, Giang Vọng lùi về bên kia: "Quay về phòng thủ!"
Lúc hiệp một kết thúc thì lớp ba dẫn trước 7 điểm.
Hai đội kẻ chạy người đuổi cắn rất chặt.
Hứa Ninh Thanh ở bên cạnh nhíu mày "chậc" một tiếng: "Tình hình của lớp các em không tốt lắm đâu, khả năng thắng không cao."
Thời Niệm Niệm hỏi: "Không phải, dẫn trước 7 điểm sao?"
Lúc Giang Vọng ra khỏi sân thì nghe được cuộc đối thoại giữa Hứa Ninh Thanh và Thời Niệm Niệm: "Trận tiếp theo A Vọng rất có khả năng sẽ bị kèm chặt, đối phương lại có tên hậu vệ cao lớn nghiền nát lớp các em kia, thực lực càng không cần phải nói, chỉ cần chặn được A Vọng thì sân bóng rổ này sẽ xoay chuyển theo ý bọn họ."
Thời Niệm Niệm không hiểu lắm, cái hiểu cái không gật gật đầu.
Giang Vọng vén áo bóng rổ lên lau mồ hôi, áo ngắn tay bên trong cũng bị kéo theo, lộ ra bụng nhỏ với một đoạn đường cong cơ bắp rõ ràng.
Phía dưới nhốn nháo trong nháy mắt.
"Fuck, đừng có nhìn." Hứa Ninh Thanh cầm chai nước khoáng trong tay che ngang trước mắt Thời Niệm Niệm, "Quá con mẹ nó không có giới hạn."
Giang Vọng "Chậc" một tiếng, đưa lưng về phía sau sân bóng ngồi xổm xuống.
Anh hất cằm với Thời Niệm Niệm: "Lấy giúp tôi chai nước."
Ở phía sau có một thùng nước khoáng, chuyên chuẩn bị để cung cấp cho người tham gia thi đấu, rõ ràng cách Giang Vọng rất gần.
Thời Niệm Niệm vẫn đến cầm một chai cho anh.
Anh nhận lấy, ngửa đầu đã uống phân nửa chai.
Xung quanh lại vang lên một loạt tiếng thét chói tai lần nữa hoà lẫn vào tiếng bàn tán.
Thời Niệm Niệm ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại được là người này cố ý, cô vừa tức vừa bực, rất không vui mà nghiến răng.
Giang Vọng nhìn phản ứng của cô, cười: "Em tức giận à?"
Hứa Ninh Thanh cảm thấy thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn nữa, hắn "chậc" một tiếng, nghiêng đầu nhìn bên kia. (chỗ TNN và GV)
Thời Niệm Niệm không muốn để ý đến lời anh nói, cụp mắt: "Anh mau đi...chuẩn bị cho, hiệp sau đi."
Giang Vọng vặn chặt nắp chai nước lần nữa, kéo lấy tay cô, đặt chai nước vào lòng bàn tay.
Sân bóng rổ sôi nổi ồn ào, vẻ mặt thiếu niên vừa lười nhác vừa kiêu ngạo, còn mang theo chút nuông chiều không dễ gì phát hiện, tiếng nói có độ nhận diện cực cao: "Thắng cho em coi."
Nửa hiệp sau, Thời Niệm Niệm liền nhìn thấy Giang Vọng phá vỡ từng tầng phòng thủ, không có ý muốn ăn 3 điểm, anh đổi thành chạy đến nhảy lên úp rổ, liền mạch trôi chảy.
Một tiếng còi cuối cùng, Giang Vọng còn hoàn thành thêm một cú Slam Dunk*.
(*) Úp rổ.
Cánh tay vịn trên thành rổ, kéo về trước, đường cong cánh tay lộ ra hết, mượt mà cân đối, đẹp cực kì.
Nhưng lúc hai chân anh nhảy xuống chạm đất thì cả người dường như dừng một chút.
Mồ hôi nơi chóp mũi rơi đầy trên mặt đất.
Anh không biểu hiện ra bất kì sự khác thường nào, chỉ có bàn tay ấn chặt đầu gối, cúi đầu hít vào một tiếng, rất khẽ, không ai phát hiện ra.
Vốn là Từ Phỉ đã chuẩn bị xong tâm thế thua trận, kết quả cũng không phải là thắng hiểm, nửa trận đầu bởi vì phối hợp không tốt lắm, xem như là phải chơi hết sức mới dẫn trước đối phương 7 điểm, kết quả nửa hiệp sau Giang Vọng như thay đổi thành một người khác.
Chơi vừa hung hăng vừa mạnh mẽ, quả thực là đè mặt đối phương xuống đất đánh đến mức nhục nhã.
Cuối cùng lớp ba thắng trận với 23 điểm dẫn trước.
Ngay cả Hứa Ninh Thanh cũng chẳng thể ngờ đến.
Sức mạnh của tình yêu thật đúng là quá vĩ đại mà.
Từ Phỉ kích động đến mức cả khuôn mặt đều đỏ lên, cảm xúc dâng trào khoa chân múa tay nói cái gì đó.
Đột nhiên, "Bộp" một tiếng.
Một quả bóng thẳng tắp vụt qua giữa sân bóng đập về phía Giang Vọng, bị Giang Vọng tiếp được, mặt lạnh nhìn sang.
Đội trưởng lớp chín Lý Lộc lắc lắc cổ tay, cười cứng nhắc: "Thật ngại quá, bị trượt tay."
Vừa rồi cách chơi của Giang Vọng thật sự rất con mẹ nó đáng giận, đánh được một nửa thì cậu ta có chút không nhịn được nổi giận, muốn dứt khoát đánh nhau một trận mới thôi.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Giang Vọng vô cảm liếc cậu ta, đầu lưỡi chọc hàm trên, đập trái bóng trong tay hai cái, giây tiếp theo lập tức mạnh mẽ ném về phía Lý Lộc, một tiếng vừa đục vừa nặng nề vang lên.
Lý Lộc lập tức che lại cái mũi lùi mấy bước ra sau ngã ngồi trên đất, máu mũi chảy ra từ giữa kẽ ngón tay cậu ta.
Giang Vọng quỳ một gối ngồi xổm xuống, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: "Chơi bóng, chạy bộ thì đừng có "bẩn" như vậy, tao không bị trượt tay, mà là muốn đánh mày đấy."
Hứa Ninh Thanh chạy tới: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không có việc gì." Giang Vọng đưa tay cởi áo chơi bóng bên ngoài ra, nâng tay lau mồ hôi: "Đi thôi."
Anh chưa đi được mấy bước thì lại dừng bước chân, cơn đau bén nhọn từ đầu gối làm cho cơ bắp toàn thân căng chặt.
Từ lúc anh úp rổ nhảy xuống lần cuối thì Thời Niệm Niệm đã phát hiện ra hình như anh không ổn lắm, đi qua khẽ giọng hỏi: "Chân của anh, không sao chứ?"
Tầm mắt thiếu nữ cụp xuống, nhìn đầu gối anh.
Một bàn tay của Giang Vọng vòng qua bả vai cô, một nửa sức nặng cơ thể dựa vào người cô, vô cùng đáng thương: "Đau ch.ết đi được."
Hứa Ninh Thanh vừa ngẩng đầu thì thấy được một màn như vậy, giơ tay đánh một quyền lên lưng anh, nhất thời anh không có điểm tựa mà ngã về phía trước, đầu gối cong lên, cơn đau ập đến làm lưng đổ từng đợt mồ hôi lạnh.
Thời Niệm Niệm bị doạ cho nhảy dựng, cũng chẳng kịp để ý tư thế quá mức thân mật này của anh, đi đến đỡ lấy anh theo bản năng.
Kết quả Giang Vọng dứt khoát dùng một cái tay khác ôm lấy eo cô, cúi người ôm chặt cô vào lòng.
Chiều cao của hai người chênh lệch quá lớn, Giang Vọng cong lưng vùi mặt vào gáy cô.
Sự đau đớn nơi đầu gối dâng lên từng chút từng chút một, anh hít một hơi, một tầng mồ hôi lạnh lại túa ra.
Anh khàn giọng mắng "Fuck" một tiếng.
Rồi lại không để ý đau đớn, dán sát vào cái gáy của Thời Niệm Niệm, vừa tham lam lại vừa có chút xấu xa ngửi ngửi.
"Thời Niệm Niệm."
Anh nói, vì đau nên lúc nói chuyện âm cuối có hơi run rẩy.
"Sao người em lại thơm thế chứ."
Tác giả có lời muốn nói: Giang Vọng của chúng ta, là một anh chàng chân đau đến đổ mồ hôi lạnh cũng không quên giở trò lưu manh.