Chương 52: "Ngoan nào, đừng trốn."
Cuối cùng vẫn thuê người lái xe về.
Hai người đều ngồi ở ghế sau không nói gì, chỉ nắm tay.
Tính ra thì từ hồi cấp ba trước kia bọn họ đã không đã không có chuyện gì đặc biệt để nói, gặp lại sau nhiều năm xa cách lại càng không có đề tài gì.
Giang Vọng nắm lấy tay cô hờ hững chơi đùa, tay của cô gái nhỏ rất mềm, ấm áp, lại còn rất mịn màng, anh cúi đầu nhìn ngón tay cô, chợt hỏi: “Sao bỗng dưng lại quay về thế?”
“Học thạc sĩ.”
Chuyện này Giang Vọng biết, còn biết cô đã giành được suất tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh trong nước, bây giờ nghe thế mới phát hiện ra điều bất thường: “Đến đại học B à?”
“Ừ.” Cô hơi ngừng, hỏi, “Anh thì sao?”
“Gì?”
“Mấy năm nay sống có tốt không?”
Vấn đề tiêu chuẩn khi gặp lại sau nhiều năm xa cách.
Anh nhếch môi, không có cảm xúc gì: “Thì thế thôi.”
Xe chạy đến nhà trọ mà Thời Niệm Niệm ở, vốn Giang Vọng cũng định xuống xe, nhưng lại bị Thời Niệm Niệm khẽ đẩy ngồi về, ngửa đầu nhìn cô, nghe thấy cô nói: “Không còn sớm nữa, anh mau về đi.”
“Được.” Anh cũng không cố ép, “Sáng mai anh tới đón em.”
Cô đang cúi đầu sửa sang lại quai cặp, nghe thế thì chưa phản ứng lại được: “Gì cơ?”
Giọng Giang Vọng nặng nề nói: “Đăng kí kết hôn*.”
(*) Nguyên văn convert là “lĩnh chứng” nhưng mình sửa lại thế này để câu nghe thuần Việt hơn.
Cô mở miệng lấy hơi, sững sờ ở kia, vốn cho rằng Giang Vọng nói kết hôn là chỉ chuyện tương lai, thế mà không ngờ ngày mai đã định đi đăng kí kết hôn, dưới tình huống tất cả đều chưa đâu vào đâu.
Nhưng khi cô nhìn đôi mắt đen nặng nề trước mặt, ma xui quỷ khiến vẫn nói: “Được.”
Về tới nhà, cô ngồi trên sô pha ngẩn người.
Một loạt chuyện xảy ra trong tối hôm nay thật sự là quá lạ lùng, đến bây giờ tinh thần cô vẫn chưa bình thường lại được.
Ban đầu sau khi tốt nghiệp thì nhóm WeChat của lớp ba mới được lập, bên trong không có Giang Vọng, cũng vào tối nay Thời Niệm Niệm mới được một người bạn học thêm vào.
Lúc này nhóm người kia đang nhiệt tình bàn luận một màn gây bất ngờ vào tối nay.
- Moá mình bất ngờ quá đi!!! Không ngờ đến cái tuổi bà cố nội rồi mà mình vẫn còn có thể nhìn thấy hình ảnh trong phim thần tượng như này!!!
- Vậy là trước đây không phải Giang Vọng nói chia tay, mà là Niệm Niệm của tụi mình nói đó!!! Niệm Niệm thật đúng là một cô gái nhẫn tâm mà!!
- Không phải chứ, mình là một trong những người chứng kiến, tổng giám đốc Giang ôm Thời Niệm Niệm khóc đúng không, mình còn thấy người ta run rẩy đó.
- Hai người cùng về à? Vậy chẳng phải là gặp lại sau nhiều năm xa cách, ** ư?
Càng nói càng quá trớn, Thời Niệm Niệm thở dài, cân nhắc gõ chữ.
- Anh ấy chỉ đưa mình về nhà thôi.
- Aaaaaa nhân vật chính xuất hiện rồi! Thế nào, có phải là nối lại tình xưa không?!
- Hai người các cậu đúng thật dù là lúc đi học hay đi làm cũng có thể trở thành tin tức đầu đề!
- Ha ha ha bây giờ cho dù là Giang Vọng với ai cũng đều có thể trở thành tin tức đầu đề mà!
Đề tài của mọi người xoay quanh hai người bọn cô, phần lớn đều là trêu chọc, cũng không thực sự hỏi vấn đề gì, không ai biết rõ chuyện giữa hai người, cũng không tiện đề cập tới **.
(**) Từ bị cấm nên bị ẩn =))
Thời Niệm Niệm cũng không tham gia vào, chỉ cười nhìn mọi người trò chuyện một lát, sau đó mới nhớ tới chuyện ngày mai, trái tim bỗng đập như sấm.
Trên đường về Giang Vọng gọi thẳng cho Hứa Ninh Thanh, hắn cũng coi như đã tốt nghiệp hai năm, bây giờ đang làm việc ở bên ngoài, lúc nghe máy âm thanh bên kia lại là tiếng cãi cọ ầm ĩ.
“Cậu biết Thời Niệm Niệm đã về rồi chưa?” Giang Vọng hỏi thẳng vào vấn đề.
“Về rồi à? Chẳng phải ngày kia mới về hay sao?”
Giang Vọng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, im lặng nhắm mắt.
Hứa Ninh Thanh chần chừ hỏi: “Cậu gặp nó rồi à?”
“Ừ.”
“Ài sao tôi lại nhớ là ngày kia nhỉ, còn định đến lúc đó cho cậu một niềm vui bất ngờ, gặp được thì tốt, cậu cũng đã đợi bao lâu rồi mà.”
Anh nhắm hai mắt, nghe thế thì hơi nhếch môi, “Ừ.”
Đến cửa biệt thự, người lái thuê đưa chìa khoá xe cho anh, có lẽ là nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của anh và Thời Niệm Niệm, không quên nói với anh một câu “Tân hôn vui vẻ”.
Giang Vọng khó có khi nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Ngày hôm sau Thời Niệm Niệm dậy rất sớm, bởi vì chuyện này mà còn xin thầy hướng dẫn nghỉ trước, tối hôm qua bị vị giáo sư già tính tình quái gở dạy dỗ một hồi, cũng may là vẫn đồng ý.
Lúc thức dậy trời vẫn còn tờ mờ sáng, tối hôm qua ngủ cũng không được ngon, giấc ngủ rất nông, bị tỉnh giấc rất nhiều lần.
Cô gội đầu tắm rửa, bắt đầu suy nghĩ xem nên mặc quần áo gì.
Đi đăng kí kết hôn hẳn là phải chụp ảnh, cô nghĩ, vậy chắc là mặc áo sơ mi.
Thấy Giang Vọng bây giờ cũng mặc âu phục cả ngày, bên trong là một cái áo sơ mi trắng, có lẽ cũng rất hợp để chụp ảnh.
Thời Niệm Niệm cảm thấy bọn cô như này đúng là điên rồ, một lần thực sự đối mặt trò chuyện đã là chuyện từ hồi học 11, mà bây giờ sau khi gặp lại lần đầu tiên đã muốn đi đăng kí kết hôn.
Những hành động điên rồ của cô trong nửa đời người nhạt nhẽo này đều có liên quan tới Giang Vọng.
Cô mặc sơ mi trắng vào, ngồi một lát, lại thấy nóng, xắn nửa ống tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn thon gầy.
Bởi vì đã xin thầy hướng dẫn nghỉ một buổi sáng, buổi chiều còn phải đến đại học B một chuyến, cô còn đeo cả cặp sách, bỏ vài quyển sách vào.
Di động rung lên.
- Xong chưa, anh đang chờ em dưới tầng.
Là tin nhắn từ Giang Vọng.
Xuất hiện phía bên dưới câu “Chúc mừng năm mới” của nửa năm trước, nhiều năm trôi qua như vậy, lịch sử trò chuyện của bọn cô cuối cùng cũng xuất hiện nội dung trò chuyện bình thường như này.
Thời Niệm Niệm nhấp môi cười, trả lời lại “Xuống ngay đây”.
Cô không đoán sai, Giang Vọng cũng mặc một cái áo sơ mi trắng, bên trên cởi hai cúc, cũng xắn tay áo đến cánh tay, lộ ra mặt đồng hồ tinh xảo, dựa vào cạnh cửa xe, cúi đầu, đường quai hàm mượt mà.
Trái tim cô nhảy lên hai cái “thình thịch”, siết chặt quai cặp đi qua.
Một đôi giày xăng-đan dừng trước mặt anh, cổ chân tinh tế, một đôi chân xinh đẹp, Giang Vọng ngẩn ra hai giây rồi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên cái cặp sách đeo nơi vai cô.
Anh duỗi tay, ngón trỏ đè bả vai cô móc cái quai cặp, ma sát ra một mảng nóng bỏng thân mật, Thời Niệm Niệm mất tự nhiên muốn tránh, trái lại dáng vẻ anh lại bình tĩnh tự nhiên.
“Sao lại còn đeo cả cặp thế?” Anh thấp giọng hỏi.
Cô nhỏ giọng giải thích: “Chiều nay còn phải đến trường nữa.”
Giải thích như vậy quá kì lạ, sao Giang Vọng đã mặc âu phục đi giày da, mà cô lại muốn đến trường học, nghe cứ thấy quái quái.
Anh nhếch môi một cách khó thấy, cầm cặp của cô ném vào ghế sau, nghiêng đầu hỏi: “Mang hết giấy chứng nhận theo rồi chứ?”
“Ừ.”
Giấy chứng nhận lại còn là do đêm qua cô tr.a baidu xem cần mang cái gì, may mà không định cư ở nước ngoài.
Bọn cô tới sớm, người ở cục dân chính không đông lắm.
Thời Niệm Niệm vẫn luôn đi theo sau anh, tấm lưng của người đàn ông rộng lớn, bóng dáng cao ngất, cô nhỏ giọng gọi: “Giang Vọng.”
Anh lập tức dừng bước chân, ngừng hai giây, rồi vươn tay về phía cô.
Lòng bàn tay anh khô ráo, Thời Niệm Niệm nhìn, rồi chầm chậm vươn tay dừng trong lòng bàn tay anh, sau đó bị anh nắm chặt, cổ tay di chuyển, đổi thành mười ngón tay đan vào nhau.
Bây giờ bọn cô vừa xa lạ vừa không xa lạ, có rất nhiều thói quen phải phối hợp một lần nữa, may mà hai người đều bằng lòng cố gắng.
Bọn họ điền một tờ khai thông tin xin đăng kí kết hôn, cuối cùng phải kí tên vào bên dưới, Thời Niệm Niệm lặng lẽ liếc mắt nhìn chữ kí của anh, rất không giống với tên anh điền trên bài thi hồi còn đi học, có lẽ là mấy năm nay ký các loại tài liệu nên dần dần thay đổi.
Trước kia chữ anh cũng rất đẹp, nhưng mà bây giờ lại càng trôi chảy phóng khoáng hơn một chút.
Thế nhưng con người dường như lại trở nên chín chắn, ngược lại trước kia còn tản mạn phóng khoáng hơn, bốn chữ ‘nét chữ nết người’ này đặt trên người anh thật ra không hợp lắm.
Cô vừa nhìn vừa nghĩ gì đó thì lại nghe người bên cạnh nói: “Chữ của em trái lại vẫn không thay đổi.”
“A.” Cô chớp mắt, “Ừ.”
Người nhân viên công tác ngồi phía trước không khỏi ngước mắt liếc hai người một cái, trái lại cũng xứng với câu ‘trai tài gái sắc’, nhưng lời nói lại có vẻ xa lạ thực tế.
Ngay sau đó là chụp ảnh, hai người đều mặc sơ mi trắng, nhìn đèn flash tách một tiếng.
Cuối cùng ảnh chụp trái lại rất đẹp, đóng dấu, có được hai quyển sổ màu đỏ.
Giang Vọng nhìn, ngẩn ngơ trong chốc lát, cảm giác mất mà tìm lại được có mùi vị gì, thì bây giờ trái tim anh lại chứa đựng gấp trăm ngàn lần mùi vị đó.
Không lâu trước đây anh vẫn còn đợi chờ trong vô vọng, bây giờ bỗng nhiên lại thực sự có được.
“Đây hình như là tấm thứ hai chúng mình chụp chung.” Thời Niệm Niệm cười nói.
Anh muốn nói gì đó, nhưng cổ họng chua chát căng ra, nắm tay buông thõng trong túi quần siết chặt rồi lại buông ra.
Thời Niệm Niệm thấy anh không nói lời nào, còn tưởng rằng anh đã quên mất tấm ảnh chụp đầu tiên là vào khi nào, vì vậy giải thích: “Có một lần là chúng mình cầm giải nhất cuộc thi vật lí, chụp trước bục.”
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, ra sức đè nén cảm xúc sắp trào ra, làm như bình thản nói: “Anh có nhớ, hồi đó anh còn đi trộm bức ảnh trên bảng thông báo.”
Cô cười, tiện miệng hỏi: “Có còn không?”
“Ừm” Anh nói, “Vẫn còn.”
Những kí ức đã từng lung linh chân thực ấy, là kí ức mà những năm gần đây hai người không dám thực sự hồi tưởng, nhưng bây giờ bọn họ đã đứng cùng một chỗ, những tháng ngày ấy dường như có thể quay đầu nhìn lại sau khi trưởng thành.
Thời Niệm Niệm chợt nhớ tới những khoảng thời gian thật lâu trước kia.
“Lát nữa thì làm gì?” Ra khỏi cục dân chính, Giang Vọng nghiêng đầu hỏi.
Thời Niệm Niệm nói: “Chiều nay phải đến đại học B.”
Anh nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm, bây giờ đang là giữa hè, ánh nắng bên ngoài rất gắt, oi bức vô cùng.
“Nếu anh muốn đến công ty thì đi trước đi, em có thể tự về nhà được.” Cô khẽ giọng nói, trong lời nói để lộ ra sự xa cách mà ngay cả bản thân cô cũng chưa kịp phát hiện ra.
Giang Vọng khẽ nhíu mày, sau khi đi xuống bậc thang thì có một chiếc xe đưa hàng nhanh chóng tiến tới, anh nắm lấy cánh tay Thời Niệm Niệm khẽ kéo, chiếc xe đưa hàng đi qua rồi anh cũng không buông ra.
Thời Niệm Niệm quay đầu nhìn anh.
Giang Vọng nói: “Cùng đến công ty của anh đi, chiều anh đưa em tới trường.”
“Hả?”
Anh cụp mắt nhìn cô, hỏi: “Không muốn à?”
Thời Niệm Niệm vội nói: “Không phải là không muốn, chỉ là, người ở công ty anh mà nhìn thấy liệu có nói gì không?”
Giọng điệu anh thản nhiên: “Nói cái gì được chứ?”
Vì thế lên xe cùng đến công ty, công ty của Giang Vọng rất gần đại học B, trực tiếp đi một đoạn đường ngầm từ cửa ra đại học B là đến, ngược lại còn có thể tránh được ánh mặt trời chói chang, Thời Niệm Niệm nhìn phong cảnh lướt nhanh qua ở bên ngoài cửa sổ, tính toán trong lòng.
Hai quyển sổ đỏ được Thời Niệm Niệm cất trong tường kép bên sườn cặp.
Đúng là cứ thế mà kết hôn, lại còn không nói cho ai cả, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu, không có cảm giác chân thực.
Thời Niệm Niệm suy nghĩ miên man, lại cảm thấy như bây giờ giống như mấy ngôi sao lớn kết hôn bí mật, không nhịn được bật cười, khi cô gái nhỏ mỉm cười mặt mày tựa như dòng nước chảy, ánh nước trong veo lan tràn, dáng vẻ xinh đẹp lại dịu dàng.
Giang Vọng chỉ liếc mắt một cái thôi mà trái tim đã rung động, yết hầu không khỏi di chuyển.
Bất kể là khi nào, Thời Niệm Niệm luôn là người duy nhất có thể dễ dàng khiến anh cảm thấy động lòng.
“Cười gì vậy?” Anh hỏi.
Cô cười nói: “Bỗng dưng lại bí mật kết hôn.”
Giang Vọng nhướng mày: “Bí mật kết hôn?”
Anh cũng không định bí mật kết hôn.
Thời Niệm Niệm chớp mắt hai cái nhìn anh: “Không phải sao?”
“Không phải.”
“À.” Cô sững sờ, cúi đầu thì thấy quyển sách chuyên ngành dày cộm trong cái cặp để trên đùi, “…Nhưng mà em vẫn còn đang đi học mà.”
“Học thạc sĩ thì không được kết hôn à?”
“Được thì được.”
Nhưng cô cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa cũng không biết phải nói với mẹ và các bạn cùng lớp thế nào, tất cả những thứ này cũng quá đột ngột, bỗng nhiên xảy đến quả thật là giống như hai người chợt không tỉnh táo đưa ra một quyết định không sáng suốt.
Thời Niệm Niệm đáng thương nhìn anh, hai tay tạo thành hình chữ thập đặt bên sườn, giọng điệu cũng mềm nhũn, “Trước tiên có thể, không nói được không?”
Giang Vọng nhìn cô chốc lát, một lúc lâu sau thì nghiêng đầu mỉm cười: “Được.”
“Em muốn thế nào thì cứ thế ấy.”
Xe dừng ở gara công ty, đi thang máy lên tầng.
Giang Vọng dùng thang máy cá nhân, sẽ không gặp phải ai, trái lại Thời Niệm Niệm khẽ thở phào, cô vẫn chưa biết lỡ may mà gặp ai thì phải giới thiệu bản thân như thế nào.
Bạn học cũ của tổng giám đốc Giang, hay là bạn gái, hay là đối tượng vừa mới kết hôn, dù là cái nào thì cũng rất kì lạ.
Thang máy lên đến tầng 19, Giang Vọng dẫn cô ra ngoài, một tầng này cũng không có ai, chắc là nơi Giang Vọng làm việc ngày thường.
Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lập tức nghe thấy một giọng nữ ở bên cạnh: “Xin chào tổng giám đốc Giang.”
Thời Niệm Niệm ngẩn người, người phụ nữ rõ ràng cũng chú ý tới cô, vẻ mặt kinh ngạc nhanh chóng bị sự dày công rèn luyện trong nghề nghiệp đè xuống, gật đầu với cô, Thời Niệm Niệm cũng lễ phép gật đầu với cô ấy.
Giang Vọng giải thích: “Đây là một trong những trợ lí của anh.”
Thời Niệm Niệm “Ồ” một tiếng, gật đầu.
Văn phòng của Giang Vọng rất lớn, toà cao ốc nằm ở khu phố sầm uất, tầm nhìn từ cửa sổ sát đất rất tốt, thu hết khung cảnh quảng trường sôi nổi nhất thành phố vào đáy mắt.
Thời Niệm Niệm khá tò mò đứng trước cửa sổ sát đất nhìn chốc lát, sau đó nghe thấy âm thanh từ phía sau: “Niệm Niệm, lại đây.”
Cô hơi ngừng, trước đây Giang Vọng chưa từng dùng dáng vẻ này gọi tên cô.
Quay đầu lại, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, ngón tay thon gầy xinh đẹp chậm rãi cởi một cúc áo sơ mi, dáng ngồi vốn cũng không làm áo sơ mi dán sát cũng phác hoạ ra được cơ bắp căng chặt bên dưới, mặt mày lại nhuốm sự xấu xa được gọt dũa qua thời gian và sự tôi luyện.
Không hiểu sao cô không dời bước chân được: “Làm gì vậy?”
“Lại đây.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, trong lời nói của người đàn ông đã chứa đựng sự uy nghiêm khiến người khác không thể nghi ngờ.
Vì thế đành phải đi qua, tim đập như sấm, Thời Niệm Niệm vừa tới trước mặt anh thì đã bị anh kéo qua giam trong cánh tay.
Cặp sách rơi trên mặt đất, sách vở dày nặng nện xuống đất, một tiếng nặng nề, cô lảo đảo một bước, mông đặt trên bàn làm việc của anh, anh đứng lên rồi cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn cô.
Thời Niệm Niệm lùi ra sau, vô thức ngồi lên bàn, hai chân rời khỏi mặt đất, dây giày xăng-đan móc hờ trên ngón chân, Giang Vọng còn chen vào giữa hai chân cô với tính xâm lược vô cùng, một bàn tay đặt trên gót chân cô, lòng bàn tay vuốt ve.
Ậm ờ vài tiếng, đầu lưỡi bị cuốn lấy ɭϊếʍƈ múŧ, cô cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, lưng đổ mồ hôi.
Thậm chí là hơi thở nóng rực cũng đan xen vào nhau, vẽ thành một hình ảnh mê hoặc.
Anh nhận ra cô lui về sau, rồi lại lui một chút thì khàn giọng nói: “Ngoan nào, đừng trốn.”
Giọng nói trầm thấp từ tính, chỉ thuộc về đàn ông, tựa như tiếng pháo vang, truyền ra từ cổ họng.
Anh lại hôn xuống, móc lấy đầu lưỡi Thời Niệm Niệm khẽ ʍút̼ vào, ngón tay véo cằm người nọ khó mà khống chế được sức lực, sau đó lại khẽ cắn đầu lưỡi cô một cái, cô không kìm được run rẩy.
Đôi tay để trên ngực anh, muốn đẩy ra, nhưng lại nghĩ tới lời vừa rồi của anh, vì vậy chỉ có thể cứng đờ dừng động tác, ngược lại từ từ vòng qua cổ anh, tạo thành một tư thế thân mật.
Nhiều năm trôi qua, sự lạ lẫm và mất tự nhiên là không thể tránh được, Giang Vọng gấp gáp muốn thứ trước mắt, dùng mọi biện pháp để bù đắp cho khoảng thời gian đã đánh mất kia.
“Em muốn thế này…”
Anh chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn đặc quanh quẩn bên tai, tựa như cố ý mê hoặc.
Đồng thời động tác cũng chậm lại, dùng đầu lưỡi miêu tả dáng hình cánh môi cô một cách tỉ mỉ, tựa như đang giảng giải từ tốn mà kiên nhẫn, dạy cô hôn môi như thế nào.
Thời Niệm Niệm bị hôn đến mức hơi thở dồn dập hỗn loạn, mặt đỏ bừng, hàng mi dày run rẩy không thôi.
Cô cảm giác được một bàn tay nóng bỏng đang dán sát đùi cô, hơi dùng sức, khẽ bóp phần da thịt mịn màng kia, đồng thời tiếng nước rất nhỏ khi môi ɭϊếʍƈ láρ cũng vẽ ra một cảm giác sắc dục.
Cuối cùng cô cũng không nhịn nổi nữa, vùng vẫy kịch liệt.
Giang Vọng thả cô ra, đáy mắt đen tối sâu lắng, cổ họng khàn tột cùng, lời nói lại ẩn chứa nụ cười và một chút lưu manh hư hỏng xuyên qua không gian và thời gian.
“Sau này em còn phải học nhiều.”