Chương 52: Bong gân
Edit & beta: Rya
Nghe Triệu Ly Nông nói, đôi mắt của nghiên cứu viên tối sầm lại, trong lòng anh ta sốt ruột, anh ta nhanh chóng cầm lấy chiếc hộp và giải thích cho cô cách sử dụng những công cụ này.
Lúc này, anh ta cố gắng không coi thường cán bộ trồng trọt, một mạch nói ra hết toàn bộ, không chút giấu diếm bí mật.
“Cô nghe hiểu không?” Nghiên cứu viên đem đưa cái hộp nhét trở lại, căng thẳng hỏi cô.
“Hiểu được đại khái.” Triệu Ly Nông lại để đối phương giải thích, xác nhận không có sơ sót sau, mới xoay người một lần nữa đi về hướng cửa nhỏ.
Cánh cửa nhỏ chỉ là cánh cửa đầu tiên trong hành lang, bên trong còn có hai cánh cửa nữa để vào phòng kính.
Triệu Ly Nông mang theo chiếc hộp bạc, đi về phía hoa tulip dị biến, cô đã nhét cuốn sổ ghi chép vào hộp.
Cô cầm con dao đã cắt toạc lớp quần áo bảo hộ của nghiên cứu viên lúc trước lên nhìn, quả nhiên rất sắc bén, hẳn là chuyên dụng cho thực vật dị biến.
Triệu Ly Nông đứng dậy cầm con dao, bật bộ hẹn giờ trên quang não, cắt một mẩu nhỏ củ của hoa tulip dị biến, cô còn chưa kịp đặt dao xuống, vết nứt đã lành lại và mọc ra một lớp mô mới.
“…”
Triệu Ly Nông đã tắt đồng hồ hẹn giờ, đây là thực vật dị biến cấp B. Nếu là thực vật dị biến cấp A, cô nghi ngờ rằng con dao của mình sẽ bị lớp mô tái sinh của thực vật đó kẹp lại ngay khi cô cắt nó, cũng không thể cắt xuống được.
Ngoại trừ thân củ, cô còn muốn hái lá và hoa của tulip, tất nhiên nếu có thể hái được cả nhị hoa bên trong thì càng tốt.
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong phòng kính còn có một cái thang di động hình xoắn ốc, tay đỡ rất dài, còn có một cái bục lớn, không giống với vị trí của các thủ vệ quân đứng xung quanh, hẳn là thang di động này dành cho các nghiên cứu viên lên xuống lấy mẫu.
Triệu Ly Nông quay lại, nhìn nghiên cứu viên bên ngoài tấm kính, chỉ vào chiếc thang di động xoắn ốc, đúng như dự đoán thấy anh ta gật đầu lia lịa.
Cô đi tới đó, bước vào bục và nhìn thấy hai cần điều khiển bên trong.
Triệu Ly Nông đặt chiếc hộp xuống, vươn tay thử di chuyển từng cái cần điều khiển, phạm vi không lớn, mỗi lần cứ lặp đi lặp lại. cô nhanh chóng học được chức năng của hai cần điều khiển, cần điều khiển bên trái có thể điều chỉnh cao thấp, còn cần điều khiển bên phải điều khiển trước, sau, trái, phải.
Không tính là quá khó khăn đối với cô.
“Đây là lần đầu tiên nghiên cứu viên này đến phòng quan sát?” Côn Nhạc nhìn nghiên cứu viên phía dưới đang thăm dò khống chế thang di động thì rất ngạc nhiên, vừa rồi thấy đối phương bình tĩnh ghi chép như vậy, anh ta còn rằng là tay lão làng, kết quả lại không biết sử dụng thang di động.
Chi Minh Nguyệt không nói gì, khẩu súng của cô ta mang theo đã được nạp thuốc an thần với nồng độ cao, chỉ cần hoa tulip dị biến ở giữa di chuyển, cô ta sẽ bóp cò.
Bên kia, Triệu Ly Nông đã di chuyển chiếc thang di động đến gần hoa tulip dị biến, trong lúc nó giãy giụa vài lần, tấm lưới kim loại mỏng manh trên bông hoa kêu lạch cạch lắc lư, phát ra tiếng kim loại va chạm khá chói tai.
Triệu Ly Nông dừng lại, đặt tay lên hai cần điều khiển, sau khi xác định rằng bông tulip biến dị không thể thoát khỏi lưới kim loại mỏng, cô tiếp tục đến gần, đầu tiên dừng lại bên cạnh những chiếc lá xanh dày và to, tổng cộng có năm chiếc lá tulip, tất cả đều được cố định bằng dây xích kim loại và không thể di chuyển được. cô dùng dao cắt một đoạn cho vào ống nghiệm. Sau đó, cô cho ống nghiệm trên tay vào hộp và tiếp tục di chuyển thang di động lên trên.
Để đến gần những bông hoa tulip, Triệu Ly Nông phải di chuyển trên ba mươi mét.
May mắn thay, Triệu Ly Nông không sợ độ cao, cô di chuyển lên một nơi cao, đến gần những hoa tulip dị biến, điều khiển chiếc thang di động dừng lại, ngồi xổm xuống để lấy ống nghiệm mới trong hộp.
Ngoài hành lang phòng quan sát.
Đan Vân mang theo vài tổ đội nghiên cứu đến, lãnh đạo là Diêu Hứa Trí và Tào Văn Diệu, cả hai đều muốn giành lấy vị trí đầu tiên để quan sát hoa tulip dị biến, họ vừa ra khỏi văn phòng viện trưởng thì tình cờ đụng phải Đan Vân.
Trong Viện nghiên cứu, khi mọi người đều có cùng trình độ, thì thời gian bắt đầu là rất quan trọng.
Nói cách khác, Đan Vân đã không tuân theo các quy tắc, trong khi bọn họ đi đăng ký thì đã cử người đến đây trước.
“Đan Vân, lần này tôi đã đăng ký tư cách quan sát đầu tiên.” Tào Văn Diệu nắm chặt tay và giơ ngón tay cái lên, chỉ vào tổ đội nghiên cứu phía sau lưng mình: “Cô phải đợi tổ đội 7-21 hoàn thành việc quan sát mỗi ngày trước xong thì cô mới có thể vào.”
“Còn có tổ đội-21 của chúng tôi nữa.” Diêu Hứa Trí dựng thẳng lên hai ngón tay, chỉ rằng ông ta là người đăng ký thứ hai.
“Tiểu La hôm nay cũng tới?” Tào Văn Diệu mỉm cười nhìn phía sau sau Đan Vân.
Đan Vân quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy La Phiên Tuyết mang tổ đội của cô ta đến.
“Hoa tulip có thể dùng làm thuốc, cho nên tôi muốn xem hoa tulip dị biến một chút.” La Phiên Tuyết lần lượt chào hỏi mấy nghiên cứu viên cao cấp.
Đan Vân cau mày: “Tiểu La, cháu cũng đăng ký?”
La Phiên Tuyết gật đầu: “Cháu vừa từ văn phòng viện trưởng đến, thời gian quan sát của tổ đội 5-23 sẽ là từ 2:00 đến 3:00 chiều.”
La gia phụ trách Căn cứ số năm, chủ yếu trồng dược liệu, đội ngũ này cũng đại biểu cho La gia.
“Xin lỗi, người của chúng tôi vào trước, sau khi họ đi ra, các người cứ ấn theo thứ tự mà vào thôi.” Đan Vân đút hai tay vào túi nói, bà bình thường không tuân theo quy củ, cũng không thèm để ý đến những lời chỉ trích.
Diêu Hứa Trí và Tào Văn Diệu mặt đen kịt, La Phiên Tuyết bên cạnh họ không quan tâm đ ến thứ tự, miễn là cô ta có thể đi vào quan sát.
Đan Vân khịt mũi và nhìn vào phòng quan sát, sau đó sắc mặt bà thay đổi, quay sang chất vấn nghiên cứu viên đang canh giữ ở đây: “Tại sao chỉ có một người, còn một người nữa đâu? Cậu không biết rằng thang di động phải có ít nhất hai người mới có thể di chuyển sao?”
Theo quy định của phòng quan sát, trên thang di động phải có ít nhất hai nghiên cứu viên, một người chịu trách nhiệm lấy mẫu và người còn lại điều khiển thang.
Nghiên cứu viên lắp bắp nói: “Người kia ngất xỉu, không kịp gọi những nghiên cứu viên khác đến đây.”
“Cậu không phải là nghiên cứu viên sao?” Đan Vân tức giận nói: “Cả ngày mang thẻ công tác này làm gì, trông rất đẹp mắt? “
Nghiên cứu viên cúi đầu im lặng, không muốn chạm vào rủi ro này.
Triệu Ly Nông không biết tình hình ngoài phòng quan sát, cô đến gần bông hoa khổng lồ, nhanh chóng cắt một mảnh cánh hoa nhỏ, nhét vào ống nghiệm, nhìn vết rạch trên cánh hoa hồi phục nhanh chóng, thậm chí còn lớn hơn.
Cô xoay người cầm ống nghiệm, cúi xuống bỏ vào hộp.
“Cẩn thận!”
Côn Nhạc ở góc đông nam vẫn luôn chú ý tới thang di động, đột nhiên phát hiện cánh hoa của hoa tulip dị biến đã tách ra và ép ra khỏi lưới kim loại mỏng, trong khi nghiên cứu viên trên thang di động lại quay lưng lại với hoa tulip dị biến
Anh ta không có thời gian để xác nhận bên kia có nghe thấy hay không, vì vậy anh ta chỉ có thể rút súng ngay lập tức, lúc này Chi Minh Nguyệt, người vẫn đang cầm súng liền bóp cò.
Nhưng nghiên cứu viên đó đã ở quá gần hoa tulip dị biến!
Trong chớp nhoáng này, đồng tử của Côn Nhạc mở to, nhìn thấy nghiên cứu viên đang ngước nhìn bọn họ, anh ta gần như có thể thấy trước cảnh nghiên cứu viên bị những cánh hoa tulip từ phía sau đâm xuyên qua.
Đáng tiếc…
Khi Côn Nhạc đồng thời b ắn ra một phát súng, trong lòng anh ta rất ít khi cảm thấy tiếc nuối, hôm nay hiếm khi gặp được nghiên cứu viên kiểu này.
Triệu Ly Nông nghe thấy tiếng “Cẩn thận” kia, lại nghe thấy tiếng súng, khi cô nhìn lên, lại một tiếng súng khác vang lên.
Cẩn thận cái gì?
Điều nguy hiểm nhất trong căn phòng kính này không gì khác ngoài bông hoa tulip dị biến sau lưng cô.
Triệu Ly Nông thậm chí không quay đầu lại, cô lăn lộn tại chỗ, đột ngột vươn tay nắm lấy cần điều khiển bên trái, dùng sức kéo mạnh nó xuống.
Toàn bộ bệ của chiếc thang di động hạ xuống nhanh chóng, như thể đâm sầm xuống đất, tránh được những cánh hoa bị tách ra bất ngờ đâm sau lưng, đồng thời, hai ống tiêm chứa thuốc an thần nồng độ cao lần lượt bắn vào những bông hoa tulip dị biến.
Những cánh hoa ban đầu đã tách ra lay động vài lần, sau đó lại thu về.
“ch.ết tiệt!”
Tiếc nuối trong lòng Côn Nhạc vừa mới dâng lên, liền thấy nghiên cứu viên đột nhiên theo thang di động rớt xuống, thành công tránh được hoa tulip dị biến muốn đâm đối phương, không nhịn được chửi bậy.
Phản ứng này… quá nhanh.
Quả thật thân thủ mạnh mẽ như vậy không giống như một nghiên cứu viên.
Ngay cả Chi Minh Nguyệt, người đầu tiên nổ súng cũng sửng sốt, cô ta đã nghĩ rằng nghiên cứu viên lần này hoặc là ch.ết hoặc là bị thương.
Viên đạn của bọn họ chứa đầy một loại thuốc an thần mới được chế tạo, hơn nữa bọn họ còn cách hoa tulip dị biến xa hơn một chút, bởi vì chênh lệch thời giờ nên hoàn toàn không có cách nào giữ cho đối phương hoàn hảo không chút tổn hại nào.
Trên mặt đất, Triệu Ly Nông ngã vào bục thang, cảm giác không trọng lượng khi rơi đột ngột khiến cô cảm thấy khó chịu, may mắn thay, thang di động được thiết kế tốt, đột ngột hạ xuống phía dưới cũng không làm cô bị thương, nhưng cũng bị va đập một vài chỗ.
Cô ngửa đầu nhìn lên, chỉ để thấy hoa tulip dị biến đang thu hồi những cánh hoa đã tách kia trở về.
Các cánh hoa thật sự có thể tự tách ra.
Trong vòng chưa đầy ba mươi phút, hoa tulip dị biến cấp B đã thích ứng với lưới kim loại mỏng, bắt đầu tích cực tiến hóa.
Tốc độ tiến hóa này quá nhanh.
Triệu Ly Nông nghĩ, cô liền ghi vào sổ ghi chép.
Các thủ vệ quân đi xuống thang, bắn thêm vài phát súng vào hoa tulip dị biến để đảm bảo nó ổn định, một thủ vệ quân từ bên ngoài lao vào để kiểm tr.a tình trạng của Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông ngồi dậy, điều khiển chiếc thang di động trở lại vị trí ban đầu, sau đó cầm chiếc hộp trong tay đứng dậy, khập khiễng rời khỏi bục.
——Vừa rồi động tác quá lớn, thắt lưng đã bị bong gân.
Thấy vậy, hai thủ vệ quân trực tiếp đến kéo cô ra ngoài.
Triệu Ly Nông: “…”
Vào ngày đầu tiên làm việc, vinh quang bị thương.
Bị khiêng ra khỏi phòng quan sát, Triệu Ly Nông giơ tay tháo mặt nạ thở ra, rõ ràng trời vẫn còn đang lạnh ghê người, nhưng tóc cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Khi Đan Vân nhìn thấy Triệu Ly Nông, bà không khỏi ngạc nhiên, nếu đổi cô thành những tên phế vật trong đội này, sớm đã bị hoa tulip dị biến đâm xuyên.
“Sinh viên Triệu?” La Phiên Tuyết nhìn thấy nghiên cứu viên bước ra là Triệu Ly Nông, không khỏi kinh ngạc, ngày đầu tiên cô đi làm đã đến phòng quan sát?
Triệu Ly Nông bị bong gân nên thật sự không thoải mái, cô gật đầu, như thể cô đã chào hỏi những người bên ngoài, sau đó cúi đầu bắt đầu cởi bỏ quần áo bảo hộ trên người.
La Phiên Tuyết thấy cô di chuyển không tiện, nên tiến lên c ởi quần áo bảo hộ cho cô, thấp giọng nói: “Theo quy định của phòng quan sát, ít nhất phải có hai người mới được sử dụng thang di động, lần sau đừng đi lên một mình.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn.” Triệu Ly Nông vẫn còn đổ mồ hôi, nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ nói cám ơn với cô ta.
La Phiên Tuyết lắc đầu, sau khi giúp cô c ởi quần áo bảo hộ, cô ta đi đến một bên và sử dụng quang học của mình để gửi một tài liệu về các quy định của phòng quan sát cho Triệu Ly Nông.
“Cán bộ trồng trọt?” Tầm mắt Tào Văn Diệu rơi vào thẻ công tác trên cổ Triệu Ly Nông, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt cô, cuối cùng nhớ ra: “Cô là người đã vượt cấp sát hạch sao?”
Diêu Hứa Trí cười tựa như không cười nhìn Đan Vân: “Đan tổ trưởng rất giỏi trong việc tuyển người, nhưng bình thường chỉ có các nghiên cứu viên mới có thể vào phòng quan sát, vì vậy tốt hơn hết là đừng để cán bộ trồng trọt bước vào.”
“Cháu nên đến bệnh viện nhìn trước.” Đan Vân phớt lờ hai người họ, bà nói với Triệu Ly Nông xong lại đổi giọng: “Quên đi, vẫn để cô đưa cháu đến đó.”
Đan Vân lấy chiếc hộp bạc từ tay thủ vệ quân, đỡ Triệu Ly Nông rời đi.
Trong phòng quan sát, Côn Nhạc đứng trên thang máy nhìn thấu qua cửa kính, vừa vặn có thể nhìn thấy nhóm người trong hành lang, anh ta nhìn chằm chằm vào nghiên cứu viên đã đi ra ngoài cho đến khi nhìn thấy thẻ công tác màu xanh nhạt trên cổ cô, anh ta kinh ngạc: “Lại không phải là nghiên cứu viên?”
Chi Minh Nguyệt vẫn nhìn ra bên ngoài, thấy Triệu Ly Nông được dìu đi, cô ta chậm rãi gật đầu xác nhận lời của Côn Nhạc: “Cô ấy đeo thẻ công tác của cán bộ trồng trọt.”
Hai người họ đối với sự tình của Viện nghiên cứu không quen thuộc lắm, đương nhiên không biết có người vượt cấp sát hạch, chỉ là không hẹn mà bọn họ đều có ấn tượng tốt đối với cán bộ trồng trọt này.
——Loại thân thủ phản ứng nhanh này, có tố chất!