Chương 54: Thuốc bột hoa Tulip
Edit & beta: Rya
Khi Triệu Ly Nông mở mắt ra lần nữa, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là trần nhà của bệnh viện, ngay sau đó, khuôn mặt của Đan Vân xuất hiện trong tầm mắt, vẻ mặt không còn thân thiện như ngày hôm qua mà mang theo một nụ cười chế nhạo quen thuộc.
“Cháu tỉnh rồi à?” Đan Vân hơi nghiêng người về phía trước, nhìn tổ viên mới đang nằm trên giường: “Đi làm hai ngày, cháu đến bệnh viện hai lần, bản lĩnh đúng là không nhỏ.”
“…”
Triệu Ly Nông vừa mới hôn mê tỉnh lại, yết hầu khô khốc, lập tức không thể mở miệng.
Đứng giữa hai giường bệnh, Đan Vân không đợi cô trả lời, quay đầu đá vào chân giường bên cạnh: “Tỉnh lại rồi thì mở mắt ra!”
Khang Lập chột dạ mở mắt ra, giọng nói rất nhỏ: “Tổ trưởng.”
“Hai thành viên của tổ đội nghiên cứu 8-22 đã tự làm mình hôn mê để trốn tránh nhiệm vụ.” Đan Vân lạnh lùng nói: “Chúc mừng cả hai người, chiến tích vẻ vang của hai người trong phòng quan sát đã lan truyền ra ngoài rồi.”
“Tổ trưởng, chúng tôi đây là vì muốn thu thập số liệu.” Khang Lập cố gắng giải thích.
Đan Vân lười lắng nghe, hừ một tiếng: “Nếu không có chuyện gì thì liền trở về đi, đừng lại gây phiền phức cho tôi nữa.”
May mắn thay, độc tính của hoa tulip không cao, nếu không hai người bọn họ sẽ không đơn giản là hôn mê như vậy, mấy thủ vệ quân bị liên lụy, mặt đều đã đen kịt.
Đan Vân đến vội vàng, đi cũng vội vàng, để lại hai người nằm cạnh nhau trên giường bệnh.
Triệu Ly Nông quay đầu nhìn Khang Lập nằm cùng hàng, chậm rãi nói: “Anh cũng bị hôn mê sao?”
Khang Lập hai tay lồ ng vào nhau đặt trên bụng, mở mắt nhìn trần nhà, nghĩ không hiểu tại sao lúc đó bản thân lại bốc đồng như vậy, khẽ nói: “Không phải em nói cần nhiều hàng mẫu sao?”
“Vậy anh có nhớ theo dõi thời gian không?” Câu thứ hai của Triệu Ly Nông là công việc.
“Đương nhiên là nhớ.” Khang Lập không để cho bất luận kẻ nào hoài nghi chuyên môn của mình: “Năm giây.”
Hai người nằm ở trên giường bệnh bắt đầu thảo luận.
“Em cũng vậy.” Triệu Ly Nông tiếp tục: “Ngày hôm qua, nghiên cứu viên kia đã chạy một quãng đường dài trong 30 giây mới bất tỉnh. Hôm nay nồng độ đã tăng gấp mấy lần.”
“Nó càng ngày càng trưởng thành, sau này nồng độ sẽ cao hơn.”
“Chắc chắn phải có giới hạn.” Triệu Ly Nông đoán: “Sau khi trưởng thành, nó sẽ già đi và khô héo, có lẽ đến sau này sẽ giảm đi?”
“Nó sẽ giảm xuống, tốc độ sẽ không tăng lên.” Khang Lập biết nhiều về thực vật dị biến hơn so với cô: “Hoa tulip đó đã là loại B, đến khi nó trưởng thành, thời gian suy tàn và héo úa sẽ bị trì hoãn rất nhiều, bất quá cũng rất khó gây giống.”
Triệu Ly Nông nhìn Khang Lập: “Khó gây giống?”
“Thực vật dị biến cấp độ càng cao, hạt giống xuất hiện càng khó, gây giống tự nhiên càng khó.” Khang Lập giải thích: “Vì vậy, bên ngoài căn cứ có thể thường xuyên gặp phải hệ thực vật dị biến cấp thấp, nhưng thực vật dị biến cao cấp thường xuất hiện đơn độc.”
Triệu Ly Nông bình tĩnh ghi nhớ điểm này.
“Hai người tỉnh lại rồi có thể đi.” Y tá tuần tr.a đi ngang qua: “Đừng ở chỗ này chiếm giường tán gẫu.”
“Được rồi.” Khang Lập vội vàng đứng dậy, nhưng vừa ngồi dậy liền bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng, anh ta che miệng muốn nôn mửa.
Y tá không hề kinh ngạc: “Đó là phản ứng bình thường sau khi trúng độc, một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Triệu Ly Nông cũng từ từ ngồi dậy, cô cũng cảm thấy chóng mặt, nhưng không nghiêm trọng như Khang Lập.
Khang Lập liên tục buồn nôn, nước mắt lưng tròng nhìn Triệu Ly Nông: “Em không khó chịu sao?”
“Không sao.” Triệu Ly Nông xuống giường, đứng dậy cảm nhận một hồi, cảm thấy mình có thể chịu được.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, lại nhìn vào thời gian trên quang não, đã ba tiếng kể từ khi họ bất tỉnh.
Khang Lập giơ ngón tay cái lên: “Tuổi trẻ rất tốt.” Vừa nói xong liền chạy ra khỏi giường, nôn vào thùng rác.
Y tá đã rời đi, Triệu Ly Nông hỏi anh ta có ổn không.
“Tiểu Triệu, em trở về trước đi.” Khang Lập ngồi dưới đất phất phất tay: “Anh từ từ mới được.”
“Được.”
Giờ tan tầm của Viện nghiên cứu nông học Trung ương là năm giờ chiều, tuyến xe buýt Triệu Ly Nông ngồi phải mất hơn hai tiếng mới về tới.
Ngày hôm qua vào thời điểm này, cô vừa vặn về đến nhà.
Vì vậy, trên đường trở về, Triệu Ly Nông đã gửi một tin nhắn cho Phong Hòa, nói rằng tối nay cô sẽ về trễ.
Bình thường nghiên cứu viên đều sống ở thượng khu nội thành, cô không phải nghiên cứu viên, cũng không có nhiều điểm như vậy, sống ở tiểu khu trong nội thành đã là điều kiện tốt nhất rồi.
Triệu Ly Nông ngồi ở phía sau xe buýt, bật quang não lên, nhấp vào nhóm lớp nông học ban C.
Mới nhập học được mấy ngày, cả nhóm sôi nổi hẳn lên.
Cô nhìn một hồi, phát hiện học kỳ này bọn họ bắt đầu gieo lúa sớm, mới được phân phát đất mới, hôm nay mới nhận cây giống.
Lần này, Khang An Như giải thích chi tiết hơn trước, không chỉ quá trình sinh trưởng của cây lúa mà cô ta còn dặn dò sinh viên một số lưu ý trước khi cấy, tốt nhất là phun thuốc chống côn trùng và chống đông, cũng như độ sâu và khoảng cách hàng cấy.
Triệu Ly Nông suy nghĩ một chút, rồi bắt đầu sắp xếp nội dung phòng và trị bệnh cho lúa, chuẩn bị gửi cho nhóm.
Nhưng giữa lúc cô đang viết, hướng thảo luận trong nhóm đột nhiên thay đổi.
Mật thám Hà tổng: [Mọi người, đi đến nhóm tân sinh viên để xem đi, Nghiêm Tĩnh Thủy ở lớp A đã gửi một tài liệu đến.]
Rất nhiều người trong nhóm đã vào nói chuyện, Triệu Ly Nông thoát khỏi tài liệu, nhấp vào nhóm tân sinh viên của bọn họ, quả nhiên, cô đã nhìn thấy tài liệu do Nghiêm Tĩnh Thủy gửi đến.
Từ sự nảy mầm của giống lúa đến từng quy trình, các vấn đề và triệu chứng có thể phát sinh trong từng thời kỳ đều được viết, bao gồm cả cách sử dụng thuốc, rõ ràng vô cùng.
Sau khi Triệu Ly Nông nhanh chóng xem xong, cô đột nhiên mỉm cười, đóng tài liệu lại và không viết tiếp.
Với tài liệu này của Nghiêm Tĩnh Thủy, cô không cần phải viết nữa.
“Ong ong ——”
Quang não liên tục chấn động vài tiếng, là Hà Nguyệt Sinh gửi tin nhắn cho cô.
Mật thám Hà tổng: [Buổi sáng này tôi đã gặp Nghiêm Tĩnh Thủy và trò chuyện một lúc, sau này cậu ấy có thể sẽ chia sẻ phương pháp chăm sóc cây trồng với các sinh viên khác, cậu đừng ra mặt nữa.]
Mật thám Hà tổng: [Cậu ấy là người nhà Nghiêm gia, cho dù lợi ích của cán bộ trồng trọt và nghiên cứu viên bị ảnh hưởng, tương lai nếu bị phát hiện, sau lưng cậu ấy còn có Nghiêm Thắng Biến, nhưng cậu thì khác.]
Triệu Ly Nông quay đầu và lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, cô biết Hà Nguyệt Sinh đã đúng.
Việc phòng và trị các loại bệnh hại cây trồng được đưa vào mục hỏi đáp cho sinh viên nông nghiệp xem, hàng năm có thể mang lại số điểm đáng kể cho các nghiên cứu viên và cán bộ trồng trọt.
Tài liệu hôm nay do Nghiêm Tĩnh Thủy đăng kỹ lưỡng hơn tài liệu trước đây cô gửi về phân biệt một số bệnh của cà chua, nó trực tiếp xóa bỏ tất cả các câu trả lời của người xem về lúa trên trang web diễn đàn trung ương.
Tâm trạng của các cán bộ trồng trọt có lẽ còn phức tạp hơn, một mặt mất đi một trong những nguồn thu nhập của bọn họ, mặt khác xem tài liệu này cũng có thể chắt lọc lại kiến
thức về lúa gạo và thu lợi từ đó.
Nhưng những nghiên cứu viên giải đáp các câu hỏi thì khác, bọn họ đối với những hành động như vậy chỉ cảm thấy căm ghét.
Nếu Triệu Ly Nông làm loại chuyện này, cô nhất định sẽ bị chèn ép, nhưng Nghiêm Tĩnh Thủy thì khác, cha cô ấy là Nghiêm Thắng Biến, các nghiên cứu viên bình thường không dám làm gì cô ấy.
Phải mất một lúc lâu sau Triệu Ly Nông mới trả lời Hà Nguyệt Sinh.
AAA nông dân tiểu Triệu: [Tôi biết.]
Cô không thích làm ra náo động, nhưng chỉ là trước đây không thể không làm.
…
Sau khi Nghiêm Tĩnh Thủy đăng một tài liệu về cách phòng trị bệnh hại lúa và phương pháp bón phân tại Căn cứ nông học số chín, một số nghiên cứu viên phát hiện ra rằng thu nhập từ điểm của họ đã giảm, sự tình không lâu đã lan truyền đến Căn cứ trung ương.
Các nghiên cứu viên trong Viện nghiên cứu đã giải đáp câu hỏi về lúa thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ bởi vì Nghiêm Tĩnh Thủy, thu nhập tăng thêm của họ đột nhiên bị giảm.
Không chỉ là lúa, kể từ học kỳ này, Nghiêm Tĩnh Thủy thường chia sẻ các tài liệu mà cô ấy đã phân loại trong nhóm, các sinh viên nông học của Căn cứ nông học số chín dường như ngày nào cũng đắm chìm trong cơn mưa bánh.
“Trước đây tôi không hiểu tại sao ông ta lại để con gái mình đến Căn cứ nông học số chín với tư cách là một sinh viên nông học.” Lý Chân Chương ra khỏi phòng họp và đứng bên cạnh Nghiêm Thắng Biến và nói: “Nguyên lai là ông ta muốn con mình đi lấy lòng mọi người.”
Những năm gần đây các gia tộc cũng sẽ chiêu mộ người từ Căn cứ nông học số chín, phần lớn đều là sinh viên nông học có gia cảnh tốt như ở ban A, bọn họ có thể bí mật được các nghiên cứu viên khác chỉ điểm. Đổi lại, những sinh viên nông học được chiêu mộ này sau khi tốt nghiệp sẽ gia nhập vào các gia tộc, để được phân công sắp xếp, làm việc cho các gia tộc.
Giống như Nghiêm gia trực tiếp lan truyền tài liệu như thế, đây vẫn là lần đầu tiên.
Nghiêm Thắng Biến liếc nhìn Lý Chân Chương, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Nhưng mà, Nghiêm tổ trưởng…” Lý Chân Chương trên mặt có ý tốt nhắc nhở: “Chuyện làm của Tĩnh Thủy không chân chính lắm, lại tiếp tục như thế, e rằng sẽ đắc tội hết với nghiên cứu viên trong viện của chúng ta đấy.”
“Viện trưởng đúng là mỗi ngày bận tâm nhiều chuyện thật.” Đan Vân lướt qua hai người, bất âm bất dương lưu lại câu tiếp theo: “Không bằng ngoài làm nghiên cứu nhiều hơn một chút.”
“Bà!” Lý Chân Chương không thể nghe lời mỉa mai của Đan Vân, ông ta đen mặt: “Đan Vân bà cũng đừng chỉ nói tôi, quản tốt người trong tổ của mình đi, một cán bộ trồng trọt cả ngày đi gây sự, coi trời bằng vung!”
“…” Đan Vân mắc nghẹn, sau đó nghiêm túc nói: “Viện trưởng, chuyện này làm sao có thể gọi là gây sự, đó là đang nghiên cứu thực vật dị biến.”
Từ khi Viện nghiên cứu tóm được hoa tulip dị biến cấp độ B, từng tổ đội nghiên cứu thay phiên nhau quan sát, lấy mẫu trước khi tiến hành nghiên cứu. Đan Vân vẫn liên tục đi ra ngoài nhiều lần, không thể tham gia nghiên cứu về hoa tulip dị biến cấp B, vì vậy bà trực tiếp giao nó cho mấy người Khang Lập.
Theo lý, cái hạng mục này không liên quan gì đến cán bộ trồng trọt.
Tuy nhiên, Khang Lập một mực nói chắc như đinh đóng cột, cho rằng Triệu Ly Nông là một tài năng nghiên cứu, nhất quyết đưa cô vào tổ đội hạng mục, mà những người khác dĩ nhiên cũng không phản đối.
Triệu Ly Nông, người vẫn còn là một cán bộ trồng trọt, đã được phép tham gia hạng mục nghiên cứu.
Ban đầu hoa tulip trước khi dị biến, chủ yếu được đánh giá là có giá trị trang trí và làm thuốc.
Tổ đội nghiên cứu 8-22 không phải là cơ sở số năm, không nghiên cứu về khía cạnh dược liệu mà chỉ nghiên cứu về khía cạnh thuốc nhuộm và hương liệu.
Triệu Ly Nông đề xuất tập trung vào chất kiềm độc hại phát ra từ hoa tulip dị biến, để nghiên cứu xem nó có tác động gì đối với các loại cây khác.
Khang Lập và những người khác nghĩ rằng đáng để thử.
Tổ đội nghiên cứu mỗi ngày đến phòng quan sát để chiết xuất các chất kiềm độc hại do hoa tulip dị bi3n thái ra, sau đó tiến hành thí nghiệm.
Theo thời gian trôi qua, độc dược do hoa tulip dị biến phát ra nồng độ đã đạt đến đỉnh điểm, phàm là chỉ rò rỉ ra ngoài một chút là có thể khiến người ta hôn mê bất tỉnh ngay lập tức.
Trong thời gian này, mọi người trong toàn bộ Viện nghiên cứu thường có thể nhìn thấy tổ đội nghiên cứu 8-22 đứng thẳng tiến vào phòng thí nghiệm, sau đó lại được nằm ngang khiêng ra ngoài.
Động tĩnh này… muốn cho người khác không chú ý cũng thật khó.
Vấn đề này kỳ thật cũng không liên quan gì đến Triệu Ly Nông.
Một số vụ rò rỉ khí độc trong phòng thí nghiệm là do các thành viên khác trong tổ đội nghiên cứu thao tác không đúng cách, cũng có lẽ cô đã bị trúng độc quá nhiều lần và trở nên miễn dịch, cô thường là người cuối cùng ngất xỉu.
Trước khi té xỉu, nhưng vẫn còn nhớ đến việc gọi thủ vệ quân.
Thường xuyên qua lại như thế, những tin đồn lan truyền đều do cán bộ trồng trọt của tổ đội nghiên cứu 8-22 làm ra.
“Cô ấy đã vào Viện nghiên cứu trung ương bao lâu rồi?” Nghiêm Thắng Biến đột nhiên hỏi.
Đan Vân sửng sốt một lúc, rồi nói: “Đã gần bốn tháng.”
Nghiêm Thắng Biến đăm chiêu, gật đầu và nói với Đan Vân: “Cô bình thường có thể hướng dẫn cô ấy nhiều một chút, đó cũng là đứa trẻ có thiên phú.”
...
Nghiêm Tĩnh Thủy không biết rằng bản thân đã bị các nghiên cứu viên của Viện nghiên cứu trung ương ghi hận, ngay cả khi biết nhưng cũng không thèm để ý. Hiện cô ấy đang bận rộn viết nội dung sát hạch của cán bộ trồng trọt, dự định sẽ gửi đi sau khi chỉnh lý xong.
Nghiêm Tĩnh Thủy đã nói với cha mình về vấn đề này, ông ta không những đồng ý mà thậm chí còn dành thời gian ra ngoài để ở lại vẽ một phạm vi cho cô ấy cả buổi chiều.
Nghiêm Tĩnh Thủy đột nhiên cảm thấy rằng tất cả những gì cô ấy làm đã được cha mình khẳng định, càng muốn đem chuyện này làm thật tốt.
Tuy nhiên, hiểu nó là một chuyện, tổng hợp nó lại là một chuyện khác.
Nghiêm Tĩnh Thủy nghĩ đến Triệu Ly Nông, cô đã tham gia sát hạch cán bộ trồng trọt, vì vậy cô ấy thường tìm Triệu Ly Nông để tham khảo.
Hai người cùng nhau thảo luận, quá ung dung thoải mái, đôi khi Triệu Ly Nông có thể chỉ ra những sai lầm của cô ấy, sau đó, Nghiêm Tĩnh Thủy kiểm tr.a lại tư liệu mà cha cô ấy đưa cho, phát hiện quả nhiên rằng là bản thân nhớ lầm.
Trong phần tài liệu này, một phần là do Triệu Ly Nông viết, Nghiêm Tĩnh Thủy không thể tìm thấy bất kỳ sai sót nào.
Triệu Ly Nông chỉ nói rằng cô vừa mới nghiên cứu xong tư liệu do người nhà đưa, vì thế nhớ rất rõ ràng.
“Trước đây tôi đã cho rằng trình độ của tôi ít nhất phải cao hơn một cán bộ trồng trọt.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn Triệu Ly Nông ở đối diện quang não, nói: “Bây giờ xem ra không phải vậy.”
Trước khi Nghiêm Tĩnh Thủy đến Căn cứ nông học số chín, cô ấy thậm chí còn nghĩ rằng mình có thể vượt cấp lên nghiên cứu viên sơ cấp. Dù sao những gì cô ấy học được đều là tư liệu của cha mình, từ nhỏ cô ấy đã được nghe và thấy tận mắt, cho nên năng lực của cô ấy sẽ không tệ.
“Cậu chỉ là không thành thạo mà thôi.” Tầm mắt của Triệu Ly Nông rơi vào tài liệu phân chia màn hình trên quang não, chờ khi tài liệu này tổng hợp và gửi đi, có thể sẽ gây nên náo động.
Cô ngước mắt lên và hỏi Nghiêm Tĩnh Thủy: “Cha của cậu có biết về điều này không?”
Nội dung mà Nghiêm Tĩnh Thủy tổng hợp giống với tư liệu mà Phong Hòa đã đưa cho cô khi đó, bao gồm các phương pháp canh tác của các loại cây trồng, cách phòng ngừa và điều trị bệnh trạng.
Một khi truyền ra ngoài, chỉ cần sinh viên nông học thông minh có thể tiếp thu nhanh chóng, cơ hồ một bước có thể nhảy vọt lên đạt tới trình độ cán bộ trồng trọt.
Đây sẽ không còn là vấn đề tài liệu canh tác cây trồng vào đầu học kỳ, mà sẽ trực tiếp xóa bỏ sáu đến bảy phần người xem của trang web diễn đàn Căn cứ trung ương. Bên cạnh đó, nếu đột nhiên cán bộ trồng trọt tăng lên, các nghiên cứu viên sơ cấp sẽ không còn ngồi trên thần đàn nữa, người người đều ngấp nghé thèm muốn.
Bản thân Triệu Ly Nông đã tìm trăm phương ngàn kế để chọc thủng tấm lưới cao áp đang bao trùm các sinh viên nông học, cô không sợ sau này bị thương tổn hay chèn ép, nhưng khi nhìn thấy người khác cũng làm như vậy, trong tiềm thức cô lại cảm thấy lo lắng.
“Cha tôi có biết.” Nghiêm Tĩnh Thủy gật đầu, rất nghiêm túc nói: “Tôi cũng đã nói với ông ấy rằng cậu rất lợi hại, đang giúp đỡ tôi chỉnh sửa.”
Triệu Ly Nông cười nói: “Cũng không tính là gì, chúng ta tiếp tục đi.”
…
Triệu Ly Nông mỗi ngày đều rất bận rộn, ban ngày cô phải làm việc tại Viện nghiên cứu trung ương, nghiên cứu tác dụng của chất kiềm độc hại của hoa tulip dị biến, buổi tối, ngoài việc sắp xếp tài liệu với Nghiêm Tĩnh Thủy, thỉnh thoảng cô còn thỉnh giáo Phong Hòa về phương diện hóa học.
Cô tình cờ phát hiện ra rằng mặc dù Phong Hòa không nghiên cứu sâu hơn về nông học, nhưng bà ấy rất giỏi về hóa học, với các nguyên tắc thí nghiệm và tác nhân hóa học khác nhau có thể hạ bút thành văn.
Nghiên cứu nông học và hóa học không thể tách rời nhau, đặc biệt trong nghiên cứu thuốc trừ sâu, hóa học ứng dụng là rất cần thiết.
Hạng mục nghiên cứu mà Triệu Ly Nông tham gia gần đây cũng không thể tách rời khỏi hóa học, vì vậy cô sẽ thường đi thỉnh giáo Phong Hòa, học hỏi được rất nhiều điều mới.
“Mẹ đã làm việc trong phòng thí nghiệm hóa học được vài năm, nhưng tiếc là sức khỏe của mẹ sa sút, không thể chống đỡ được.” Phong Hòa đặt tay lên đùi và trò chuyện với Triệu Ly Nông bên cạnh. “Hiện tại rất nhiều kiến thức hóa học mới, mẹ đều theo không kịp.”
Triệu Ly Nông nhìn Phong Hòa, nếu năm đó bà ấy tham gia sát hạch nghiên cứu viên, có lẽ sẽ đạt được thành tích tốt.
Trên mặt Phong Hòa lộ ra vẻ thất vọng, nhưng nhanh chóng kiềm chế bản thân: “Đừng nói chuyện này nữa, Tiểu Nông, hạng mục nghiên cứu mà con tham gia thế nào rồi?”
“Vẫn đang thay đổi hỗn hợp các chất khác.” Triệu Ly Nông nói.
Hoa tulip biến dị này phát ra chất độc kiềm có thể tạm thời làm khô héo thực vật dị biến cấp F, nhưng cấp F quá thấp, muốn giải quyết cấp F không cần thiết sử dụng đạn dược trong tay thủ vệ quân.
Vì vậy, tổ đội nghiên cứu đang nghiên cứu bổ sung các tác nhân khác để mở rộng tác dụng của độc tố kiềm do hoa tulip dị biến phát ra, nhằm làm héo tạm thời thực vật dị biến cao cấp hơn, biết đâu có thể vì Căn cứ trung ương mà phát hiện ra một cống hiến to lớn!
Khang Lập và những người khác đã bắt đầu ảo tưởng rằng họ có thể như Nghiêm Thắng Biến, đạt được kết quả mang tính cách mạng trong tương lai.
Tuy nhiên, độc dược của hoa tulip dị biến có chất kiềm rất hạn chế, nếu có thể ảnh hưởng đến thực vật dị biến cấp D thì cũng có thể coi là thành tựu.
Trên thực tế, Viện nghiên cứu cũng đã có một số người làm theo phương hướng này, bọn họ còn sử dụng thực vật dị biến có độc tính cao, nhưng đáng tiếc không thu được kết quả gì, cũng có thể là do phẩm cấp của thực vật dị biến có độc tính cao thu được quá thấp.
Triệu Ly Nông đã ở trong Viện nghiên cứu lâu như vậy, cô đã biết rằng khi thời điểm bắt đầu biến dị, con người đã sử dụng các phương pháp khác nhau để đối phó với thực vật dị biến. Các phương pháp như lửa và axit sunfuric sẽ chỉ k1ch thích thực vật dị biến nhanh hơn, nếu sử dụng thuốc nổ, rễ của thực vật dị biến sẽ không bị nổ tung, cái phải chờ đợi sẽ là thực vật dị biến tái sinh nhanh chóng hơn.
Một số quốc gia sử dụng chất phóng xạ, ngược lại gây k1ch thích quá mức, thực vật dị biến không bị giết, thậm chí còn tiến hóa lên cấp độ cao hơn, con người trên vùng đất đó bị ảnh hưởng chất phóng xạ, chỉ còn lại con đường ch.ết.
Các biện pháp đã cạn kiệt, không cách nào thanh trừ hết thực vật dị biến.
Đây là lý do tại sao loài người đã liên tục phải rút lui, cố gắng hết sức đến cùng, nhưng bọn họ chỉ có thể giữ vững một Căn cứ trung ương.
Mãi cho đến khi Nghiêm Thắng Biến phát triển chất lỏng đạn được, Căn cứ trung ương tràn ngập nguy cơ mới có không gian để thở, sau nhiều năm như vậy, không chỉ có mười căn cứ, mà hiện tại bọn họ còn đang tìm kiếm căn cứ mới thích hợp hơn.
…
Dị biến tháng 9 năm 42, tổ đội nghiên cứu 8-22 cuối cùng đã tìm ra một tác nhân phù hợp.
Triệu Ly Nông đã chiết xuất bột phấn được tạo ra từ củ của hoa tulip dị biến, trộn chúng với sinh vật có chất độc kiềm do hoa tulip tiết ra, cuối cùng tạo ra một loại thuốc bột. Sau nhiều lần thí nghiệm của Khang Lập, xác nhận có thể khiến cho thực vật dị biến cấp D bị héo rũ.
Chỉ là loại thuốc bột này cũng có hại cho cơ thể con người, không giống như thuốc lỏng do Nghiêm Thắng Biến phát triển, sử dụng gen cách ly để ngăn ngừa tác hại đối với cơ thể con người.
Mặc dù vậy, đây là một thành tích tốt và tổ đội nghiên cứu 8-22 cũng đã nhận được tiền thưởng hạng mục từ Viện nghiên cứu nông học Trung ương.
Triệu Ly Nông cũng nhận được 30 vạn điểm vào tài khoản để giải quyết cuộc khủng hoảng tài chính.
Phần câu hỏi treo thưởng không phải mỗi tháng đều có, có một số câu hỏi cô không tiện trả lời, tiền lương của nghiên cứu viên trong Viện nghiên cứu cơ bản tốt, hàng tháng còn có 100 ngàn điểm trợ cấp. Nhưng Triệu Ly Nông với tư cách là một cán bộ trồng trọt, chỉ có mức lương cơ bản là 20 ngàn điểm mỗi tháng, không có trợ cấp.
Tiền thuê nhà hàng tháng của cô tốn 10 ngàn điểm, đi xe cũng tốn tiền, bên cạnh đó, chi phí lớn nhất chính là thức ăn, may mắn là cán bộ trồng trọt được giảm giá 50% giá thức ăn, Triệu Ly Nông cũng có thể mua thức ăn cho Phong Hòa với giá giảm 50%.
Dù vậy, chi phí hàng tháng của Triệu Ly Nông vẫn sẽ vượt hơn 20 ngàn điểm, chỉ có thể dựa vào số điểm ít ỏi còn lại từ các việc giải đáp câu hỏi lúc trước.
…
Đan Vân lại ra khỏi Căn cứ trung ương để theo dõi thực vật dị biến cấp A. Lần này, một số nghiên cứu viên cao cấp sẽ cùng nhau đến đó, bao gồm cả Lý Chân Chương và Tào Văn Diệu.
“Đây là cái gì?” Đan Vân chỉ vào một cái đồ vật màu xanh lục quân đội ở sau xe bán tải, không thể tin hỏi.
Bà bảo người trong văn phòng thu dọn đồ dùng thí nghiệm, chỉ thấy phía sau xe có một thùng bom hình tam giác đơn giản, chính xác hơn là nhìn giống thùng đựng pháo.
“Tổ trưởng, tôi và Tiểu Triệu đã nhờ tổ đội vũ khí chế tạo ra thứ này trong một đêm.” Khang Lập nhanh chóng tiến lên giải thích: “Bên trong chứa đầy thuốc bột hoa tulip mới nghiên cứu, cô có thể đem ra thử xem.”
Tào Văn Diệu giễu cợt: “Loại thuốc bột này đối với thực vật dị biến cấp D chỉ có tác dụng tạm thời, đối với thân thể con người cũng có hại, lấy nó hại mình có ích lợi gì?”
Rất hiếm khi bắt sống được thực vật dị biến cấp B, một số tổ đội cũng đang nghiên cứu hoa tulip dị biến, một mực lại để cho tổ đội nghiên cứu 8-22 tạo ra thành quả trước, nếu như hạng mục này Đan Vân dẫn đầu thì cũng tốt, kết quả là một nhóm các nghiên cứu viên sơ cấp và thậm chí là một cán bộ trồng trọt. Mặc dù nó không có tác dụng gì lớn, nhưng Tào Văn Diệu vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái vì bọn họ đã giành được tiền thưởng của hạng mục.
Khang Lập không dám cắt ngang lời nghiên cứu viên cao cấp, hơn nữa ông ta nói cũng không sai, anh ta chỉ có thể cúi đầu, nhất thời quên mất mục đích ban đầu.
“Tổ trưởng, chúng cháu không có thực vật dị biến cấp C để thí nghiệm.” Triệu Ly Nông nói: “Nếu có thời gian, cô có thể tiếp tục thí nghiệm.”
Thực vật dị biến cấp C trong Viện nghiên cứu nông học Trung ương có hạn, toàn bộ đều phân cho tổ đội nghiên cứu làm thí nghiệm, trong quá trình tiến hành hạng mục, không có phân cho tổ đội nghiên cứu 8-22, vì thế thuốc bột trong tay bọn họ chỉ nhằm vào một lượng lớn thực vật dị biến cấp D để thí nghiệm.
Tào Văn Diệu khẽ cười một tiếng chế nhạo: “Thật cho rằng mình đã nghiên cứu ra cái gì ghê gớm lắm rồi.”
Triệu Ly Nông nhíu mày: “Chỉ cần có tác dụng làm yếu đi thực vật dị biến cấp C, liền có nghĩa con đường này có thể tiếp tục đi.”
Cô nghĩ rằng một nghiên cứu viên cao cấp ít nhất nên có thái độ nghiêm túc đối với các hạng mục thí nghiệm, thay vì chỉ lo cười nhạo.
“Được, tôi sẽ mang đi.” Đan Vân thu khăn choàng lại, quay đầu nhìn Tào Văn Diệu, giọng giễu cợt lớn hơn ông ta, chậm rãi nói: “Nếu không thành công, dù sao bọn họ đã tạo ra thành quả, không giống như tổ đội nghiên cứu 7-21 của ông, một tiếng xì hơi cũng không thả ra được.”
Sắc mặt Tào Văn Diệu trở nên khó coi, ông ta phản bác: “Kết quả nghiên cứu xuất sắc cần rất nhiều thời gian. Năm đó Nghiêm tổ trưởng không phải mất gần bốn năm mới có thể nghiên cứu ra được chất lỏng gi ết ch.ết thực vật dị biến sao.”
Đan Vân tặc lưỡi: “Dám so sánh với Nghiêm Thắng Biến? Cho mấy người mười năm, sợ rằng cũng không nghiên cứu được một nửa thành quả của ông ta. “
Hai nghiên cứu viên cao cấp cãi nhau, các nghiên cứu viên bình thường không dám can thiệp.
Khang Lập lặng lẽ lui ra sau, ra hiệu Triệu Ly Nông cùng nhau rời đi.
Triệu Ly Nông do dự một lúc, Khang Lập bảo cô nhìn Đan Vân bên kia.
Quay lưng về phía họ, Đan Vân vẫy tay một cái, rõ ràng là yêu cầu họ đi trước.
…
Hai người quay trở lại Viện nghiên cứu, Khang Lập thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở Triệu Ly Nông: “Mặc dù tổ trưởng của chúng ta rất tốt, nhưng đừng chọc đến các nghiên cứu viên cao cấp khác, bọn họ không phải là người dễ nói chuyện.”
Triệu Ly Nông “Ừm” một tiếng, xem như là biết rồi.
“Trong Viện nghiên cứu của chúng ta, Đan tổ trưởng miệng lưỡi cay độc nhưng lại thiện tâm, Nghiêm tổ trưởng thì ôn hòa, thậm chí còn đưa ra lời khuyên cho các nghiên cứu viên, nhưng ông ấy thường quá bận rộn nên ít khi gặp được.” Khang Lập bẻ mấy ngón tay: “Lý viện trưởng không phải là người tốt lắm, nhưng tính đến thân phận là viện trưởng, ông ấy thường không làm điều gì quá đáng, nhưng giống như Tào tổ trưởng, ông ấy hành động không quan tâm đ ến gì cả, các nghiên cứu viên cấp trung cấp và sơ cấp không sẵn lòng chọc giận bọn họ.”
“Em chưa từng nghe tin tức về nghiên cứu viên cao cấp số 2.” Triệu Ly Nông đột nhiên hỏi.
Khi Nghiêm Thắng Biến yêu cầu cô tham gia vượt cấp sát hạch, Triệu Ly Nông đã thấy tất cả các nghiên cứu viên cao cấp bỏ phiếu, trong bảy tháng tại Viện nghiên cứu nông học Trung ương, cô đã gặp hầu hết những nghiên cứu viên cao cấp này, người chưa từng thấy cũng có thể nghe được chút tin tức.
Chỉ có tin tức về nghiên cứu viên cao cấp số 2 vẫn chưa từng nghe đến.
Khang Lập nghe vậy lập tức đưa ngón trỏ lên miệng suỵt một tiếng dài.
Anh ta nhìn xung quanh, sau đó đưa Triệu Ly Nông đến cầu thang an toàn, và thì thầm: “Nghiên cứu viên cao cấp số 2 đã mất từ
lâu.”
“Mất?”
Khang lập gật đầu: “Mười mấy năm trước phát sinh bất ngờ, nghiên cứu viên cao cấp số 2 ở trong lần hành động kia đã hi sinh, tình huống cụ thể anh cũng không biết.”
“ Nhưng mà…” Triệu Ly Nông khó hiểu: “Trước đó, em đã thấy nghiên cứu viên cao cấp số 2 cũng bỏ phiếu.”
“Bỏ phiếu bầu chọn gì?”
“Là chuyện về vượt cấp sát hạch của em.”
Khuôn mặt Khang Lập lộ ra vẻ tỉnh ngộ: “Đó không phải là nghiên cứu viên cao cấp số 2, mà là Diệp Chấn Sơn, lãnh đạo cao nhất của quân đội.”
Lúc trước khi kết nối với nghiên cứu viên số 2, người đàn ông đó thật sự mặc quân phục, nhưng là… Diệp Chấn Sơn?
Chẳng biết vì sao, trong tiềm thức của Triệu Ly Nông lại nghĩ về Diệp Trường Minh.
Hai người có cùng họ, bây giờ nhớ lại hình dáng và đường nét của Diệp Chấn Sơn, có vẻ có mấy phần giống với Diệp Trường Minh.
“Diệp Chấn Sơn và nghiên cứu viên cao cấp số 2 Đan Cẩm là vợ chồng. Sau khi Đan Cẩm hy sinh, quang não của bà ấy do Diệp Chấn Sơn tiếp quản, ông ấy là người thực hiện các quyền trong các cuộc họp.” Khang Lập càng nói càng hăng say: “Em có biết rằng Đan tổ trưởng của chúng ta chính là em gái của nghiên cứu viên số 2 không, mười mấy năm trước Đan tổ trưởng không phải là nghiên cứu viên cao cấp, nghe nói chỉ là một nghiên cứu viên sơ cấp, mỗi ngày lắc lư ở căn cứ số tám, nghiên cứu công nghệ nhuộm màu, sau khi có chuyện mới được gọi trở về.”
Triệu Ly Nông sau khi phân tích các mối quan hệ này, cô chợt nhớ đến anh họ của Ngụy Lệ. Cô do dự một lúc rồi hỏi: “Diệp Chấn Sơn có con trai không?”
Khang Lập kỳ quái liếc mắt nhìn Triệu Ly Nông: “Bộ em không biết sao? Đội trưởng Dị sát đội Diệp Trường Minh, chính là con trai của Diệp Chấn Sơn. “
Triệu Ly Nông trầm mặc: “… …”
Quả nhiên.
—— Anh họ Ngụy Lệ chính là anh.