Chương 69: Cộng sinh có ích

Edit & beta: Rya
“Được rồi, đừng xem nữa.” Hà Nguyệt Sinh nhấc cái lon đồ hộp lên, trực tiếp đem đáy lon chặn quang não trên tay trái của Nghiêm Tĩnh Thủy, sau đó vung tay còn lại, quơ quơ trước mắt Triệu Ly Nông: “Ăn trước đi, đồ vừa mới hâm nóng, không thôi để nguội.”


Triệu Ly Nông bị tay cậu cản lại, chỉ còn cách tắt quang não.


Hà Nguyệt Sinh dời lon đồ hộp đi, Nghiêm Tĩnh Thủy cũng tắt quang não, nhặt đồ hộp đang ăn dở bên cạnh lên, vẻ mặt nghiêm túc: Mấy ngày nay bản thân có chút sa đọa, không chịu học tập, chỉ ngồi trong xe nhìn ra ngoài, ngày mai phải bắt đầu nỗ lực chăm chỉ, không ngừng học tập.


Nghiêm nỗ lực không thể không nỗ lực!
“Tại sao không có gà hộp?” Ngụy Lệ ăn hết đồ hộp, lau miệng, đặt lon rỗng xuống, hùng tâm tráng chí nói: “Sau này, chị sẽ cho mọi người ăn gà hộp!”


Đồng Đồng và mấy người bên cạnh đang dùng cơm thì đồng loạt dừng đũa, tất cả mấy người họ không hẹn mà đều di chuyển chỗ ngồi của mình ra xa Ngụy Lệ.


Chỉ có Triệu Ly Nông nhìn hành động của ba người bọn họ thì khó hiểu, nhưng cô cảm thấy chí hướng của Ngụy Lệ rất tốt nên động viên: “Cố lên.”


available on google playdownload on app store


Ngụy Lệ quả thực sắp nước mắt lưng tròng, đem con Tiểu hoàng kê đang run lẩy bẩy dụi dụi lên người Triệu Ly Nông bên cạnh: “Học muội, em là người đầu tiên cổ vũ chị đó! Chờ đến khi Tiểu Lệ đẻ trứng, quả trứng đầu tiên sẽ cho em ăn!”


“Thế nhưng…” Nghiêm Tĩnh Thủy ở phía đối diện suy nghĩ một chút vẫn nghiêm túc nói: “Thịt heo năng lượng cao, càng thích hợp nhanh chóng bổ sung năng lượng khi ở dã ngoại hơn.”


Kế hoạch cung cấp đồ hộp cho quân nhu của quân đội vẫn bao gồm gia cầm đóng hộp, nhưng Dị sát đội và thủ vệ quân không thích mang theo.
Ngụy Lệ đưa ra lời thề son sắt: “Chỉ cần gà đóng hộp ngon, sẽ có người mang theo!”
Cô ấy sẽ tận sức làm mọi việc để khiến mọi người phải mê gà.


Trong khi mấy người đang nói chuyện, quang não trên tay trái của Triệu Ly Nông rung lên vài cái, cô cúi đầu quẹt một cái trên quang não, quang não bật lên phát hiện đó là tin nhắn trả lời của Đan Vân gửi cho cô.


Vào thời điểm này, không tới mấy tiếng nữa thì trời sẽ sáng, Đan Vân có lẽ vừa mới dứt ra được hạng mục nghiên cứu.


Đan Vân: [Cô đã báo cho Chu Thiên Lý về chuyện dê trắng dị biến bên trong tường vây ở Căn cứ nông học số chín, ông ấy sẽ quay lại điều tr.a sự việc. Ngoài ra, hãy nhớ lưu các mẫu bọ cánh cứng lúa mì, thực vật luôn sử dụng động vật để phát tán hạt giống của chúng, không chắc con bọ cánh cứng lúa mì trên tay cháu có phải là trường hợp đặc biệt hay không, cô sẽ chú ý xem có trường hợp tương tự nào xuất hiện ở đây không.]


Đan Vân vẫn ở trên núi Thạch Hoàng, kể từ khi cây tuyết tùng dị biến cấp A biến mất, toàn bộ thực vật trên núi Thạch Hoàng có nhiều thay đổi, thực vật dị biến cấp B, cấp C thường xuyên xuất hiện hơn.


Cô tạm thời vẫn chưa tìm ra mối liên hệ trong đó, chỉ suy đoán nguồn cung dinh dưỡng tự nhiên bên trong khu vực có hạn, không có sự cạnh tranh của thực vật dị biến cấp A, những thực vật khác sẽ bắt đầu có cơ hội dị biến.


Nhưng mà bản thân cơ chế dị biến lại là một tình huống không rõ, nhiều năm như vậy bọn họ cũng chưa phát hiện ra nguyên lý dị biến, đặc biệt là thực vật dị biến cấp A, kích thước khổng lồ dị thường, chất dinh dưỡng không cách nào miêu tả một cách bình thường được.


Lý thuyết về khoa học dinh dưỡng thuần túy không còn vững vàng nữa.
Trên thực tế, trong Viện nghiên cứu vẫn luôn tồn tại một giả thuyết, cho rằng con người chỉ là chưa phát hiện ra một số thành phần đặc biệt gây ra dị biến mà thôi.


Vòng quang não trên tay Triệu Ly Nông lại rung lên, cô cúi mắt nhìn xuống, thấy một tin nhắn mới từ Đan Vân.
Đan Vân: [Về bọ cánh cứng lúa mì, cháu có suy đoán gì không?]


Triệu Ly Nông không vội trả lời, cô đem miếng cơm cuối cùng trong đồ hộp ăn hết, sau đó đặt đũa xuống, nghiêm túc gõ chữ trả lời: [Tổ trưởng, năm ngoái có video mối dị biến, cháu muốn xin được xem nó.]
Núi Thạch Hoàng.


Đan Vân vừa mới đi ra khỏi phòng thí nghiệm, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Triệu Ly Nông, bà không hỏi làm sao cô biết về mối dị biến, chỉ trả lời: [Ở đây cô không có video, đợi một chút.]


Bà thoát khỏi hộp thoại, tìm được số liên lạc của cháu trai, gửi một tin nhắn: [Trường Minh, bên cháu còn video về mối dị biến trong Tự thành không? Cho tổ viên Tiểu Triệu trong tổ của dì xem đi, cô ấy ở bên cạnh cháu phải không?]


Diệp Trường Minh nhận được tin nhắn của Đan Vân, theo bản năng nhìn Triệu Ly Nông đang ngồi cách đó không xa, sau đó thu hồi ánh mắt: [Vâng, có.]
Đan Vân: [Vậy được, cho cô ấy xem đi.]
Diệp Trường Minh hạ tay xuống, đi về phía đống lửa ở giữa, cuối cùng đứng bên cạnh Triệu Ly Nông nói: “Lại đây.”


Triệu Ly Nông ngẩng đầu lên, bắt gặp tròng mắt đen láy của Diệp Trường Minh, đại khái đoán được câu nói “đợi một chút” của Đan tổ trưởng.
Vì vậy cô đứng dậy, theo Diệp Trường Minh đi sang một bên.


“Bọn họ đang làm gì vậy? Thần thần bí bí.” Ngụy Lệ quay đầu nhìn bóng lưng hai người, nghiêm túc hoài nghi, nhất định hai người đó có chuyện gì mà mình không biết.


“Có lẽ có chuyện cần nói.” Hà Nguyệt Sinh chống cằm, ở nơi hoang vu vắng vẻ này, đối với Mật thám Hà tổng có chút tẻ nhạt.
Đồng Đồng kiến nghị với Ngụy Lệ: “Khi Ly Nông quay lại, chị có thể hỏi cậu ấy.”


Ở phía bên kia, Diệp Trường Minh đã đưa Triệu Ly Nông dừng lại trước cổng nhà xưởng, anh mở quang não ra, tìm video mối dị biến, đứng chỗ đó đưa cho cô xem.


Triệu Ly Nông cách Diệp Trường Minh một khoảng cách, nghiêng đầu nhìn màn hình quang não một hồi, bởi vì không phải quang não của mình, cho nên không cách nào điều chỉnh màn hình và tốc độ, cô hỏi anh: “Anh có thể gửi thẳng sang cho tôi được không? Tôi đảm bảo sẽ không chia sẻ cho bất kỳ ai khác.”


Tầm mắt của Diệp Trường Minh từ màn hình quang não dời sang mã liên lạc treo trên tay trái của Triệu Ly Nông: “…”
Quả thật anh cố ý tách khỏi hai người Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng.


Diệp Trường Minh thoát khỏi giao diện, quét mã liên lạc của Triệu Ly Nông, thêm cô vào, sau đó lại mở video ra, anh nói: “Không được.”
Triệu Ly Nông cau mày quay đầu anh: “?”


“Tôi không chấp nhận bảo đảm.” Diệp Trường Minh không hề động tâm, chỉ là điều chỉnh quyền truy cập video, bắt đầu chia sẻ liên lạc để Triệu Ly Nông cũng có thể dùng quang não của mình tạm thời xem.


Triệu Ly Nông nhìn thấy quang não của mình nhảy ra tin nhắn chia sẻ, sau khi nhấp vào, cô phát hiện có thể tự điều chỉnh tốc độ và kích thước màn hình to nhỏ, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào màn hình quang não trước mặt, thỉnh thoảng dừng lại để quan sát hết lần này đến lần khác.


Lần xem này cô xem hơi lâu, mấy người Hà Nguyệt Sinh bên kia đều đã đi ngủ, ngoại trừ Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn đang chăm chỉ học bài đến tận khuya.
Diệp Trường Minh đứng ở một bên trầm mặc chờ đợi, không có thúc giục.


Ánh trăng chậm rãi chuyển động, thật lâu sau, Triệu Ly Nông rốt cuộc xem xong video, cô quay đầu đối với Diệp Trường Minh nói: “Tôi xem xong rồi, anh có thể thu hồi video lại.”


Diệp Trường Minh đứng thẳng người, nhìn về phía Triệu Ly Nông, sau khi cô nói xong cũng không chần chờ, trực tiếp tự mình thoát khỏi chia sẻ, vẻ mặt nghiêm túc, nhanh chóng gõ chữ trên màn hình quang não, có lẽ là gửi tin nhắn cho Đan Vân.


Anh tắt video trong quang não, không rời đi, tiếp tục đứng bên cạnh bảo vệ vị cán bộ trồng trọt đang đắm chìm trong thế giới của chính mình.


AAA nông dân Tiểu Triệu: [Tổ mối không có trứng, nhộng trên mặt đất cũng không nhiều, mối chúa mỗi ngày có thể đẻ ra rất nhiều trứng. Trong buồng trứng của mối chúa chỉ có cành, rễ, rất giống với buồng trứng của bọ cánh cứng lúa mì, tổ trưởng, tôi đoán đây là một phương thức sinh sản ký sinh mới do một số loài thực vật tiến hóa. ]


Nói mới cũng không phải mới, bởi vì phương thức ký sinh là phổ biến trong tự nhiên, mà không phải những loại thực vật, côn trùng này.
AAA nuôi Tiểu Triệu: [Cũng có thể là cộng sinh, nhưng khả năng cao chính là cộng sinh có lợi nó sẽ thiên về cộng sinh có ích.]
Cộng sinh có ích, chỉ có ích lợi cho một bên.


Cho dù đó là một con mối hay một con bọ cánh cứng lúa mì, chỉ có hạt của các loại thực vật trong buồng trứng, dù thế nào cũng không có vẻ gì là có ích.
Đan Vân ở đầu bên kia đã thức mấy đêm, trở về nơi nghỉ ngơi thì liền ngủ thiếp đi trước khi nhận được tin nhắn từ Triệu Ly Nông.


Triệu Ly Nông đứng đó đợi một lúc, thấy không có người đáp lại, nhìn thời gian cũng đã hơn bốn giờ sáng, đành phải thu quang não lại.
“Được rồi chứ?” Âm thanh của Diệp Trường Minh từ bên cạnh truyền đến.
Triệu Ly Nông: “Được rồi.”


Diệp Trường Minh giơ tay liếc thời gian: “Nghỉ ngơi thêm bốn giờ nữa xuất phát.”
Triệu Ly Nông gật đầu tỏ vẻ đã biết, xong thì nhấc chân đi vào, Diệp Trường Minh không xa không gần đi theo phía sau cô.


Cô tìm thấy chiếc xe địa hình mà họ đã ngồi trước đó, mở cửa hàng ghế sau, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là Ngụy Lệ đang nằm ngủ chổng vó lên trời, chiếm toàn bộ băng ghế sau.


Triệu Ly Nông do dự nhìn Ngụy Lệ đang ngủ say, đưa tay định vỗ vai cô ấy, nhưng cuối cùng cũng không vỗ, mà rút tay về, lùi về sau một bước, đang định muốn đóng cửa xe lại, quay đầu nhìn về phía chiếc xe địa hình bên cạnh cô.
Một đội viên của đội số 0 đang ngủ trên mui chiếc xe địa hình bên cạnh.


“Ngủ ở phía trước đi.” Diệp Trường Minh thấy Triệu Ly Nông mở cửa xe thì liền bất động, cũng đoán được tình huống ra sao, tiến lại gần nhìn lướt qua bả vai cô, quả nhiên thấy Ngụy Lệ chiếm cứ nằm ngang.


Triệu Ly Nông không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng đóng cửa sau, đi đến phía bên kia, ngồi vào ghế phụ lái, nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.


Vị trí ghế phụ lái do Diệp Trường Minh ngồi vẫn giữ ở độ ngã trước đây, gần như nghiêng 90 độ so với mặt đất, người ngồi lên sẽ không quá thoải mái, thuận tiện khiến anh có thể cảnh giác hơn trong suốt cuộc hành trình dài.


Diệp Trường Minh đang chuẩn bị đi về phía đội viên bên kia, tầm mắt lướt qua cửa sổ đang mở của ghế lái, thấy Triệu Ly Nông đang dựa lưng vào ghế, bước chân liền dừng lại.
Cô thật kỳ lạ.


Khi bắt tay vào công việc nghiên cứu thì có một loại năng lượng vô cùng liều mạng, thẳng thắn, không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng khi rời khỏi lĩnh vực nghiên cứu thì lại quá dè dặt, khách sáo.
Anh tôn trọng những người cống hiến hết mình cho việc nghiên cứu thực vật dị biến.


Diệp Trường Minh trực tiếp vòng qua đầu xe, mở cửa ghế lái phụ, khom người vươn tay ấn ghế nằm ngang.
Triệu Ly Nông phát hiện lưng chiếc ghế ngã về phía sau, hai tay đặt lên ghế, lập tức mở mắt ra, muốn ngồi dậy, kết quả thì nhìn thấy Diệp Trường Minh ở trên mình.


“Nghỉ ngơi bốn tiếng.” Diệp Trường Minh đứng thẳng người, ném ra câu sau liền đóng cửa xe rời đi.
Triệu Ly Nông mở to hai mắt nhìn chằm chằm nóc xe, sửng sốt một chút, sau đó cẩn thận quay đầu nhìn về phía Ngụy Lệ ở băng sau.
… May mắn là cô không đụng trúng đầu của cô ấy.


Vì vậy, Triệu Ly Nông an tâm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.


Chưa đến sáu giờ sáng. Ngụy Lệ bị mùi thơm thức ăn đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhưng trước mắt hoàn toàn là một mảnh tối tăm, cảm giác ngột ngạt giống như vừa tỉnh lại phát hiện mình bị nhốt trong quan tài, mở mắt ra thì sẽ nhìn thấy là ván quan tài.


Hô hấp của Ngụy Lệ dừng lại vài giây, sau khi hoàn toàn tỉnh lại, lúc này mới phát hiện mình đang ngủ trong ô tô chứ không phải quan tài, lập tức thở phào nhẹ nhõm.


Cô ấy cẩn thận di chuyển đôi chân của mình, cuối cùng cũng thành công ngồi dậy, phát hiện chiếc ghế phụ che trên đầu mình, Triệu Ly Nông đang ngủ ở trên đó.


Ngụy Lệ gãi gãi mặt, cũng không đánh thức cô dậy, cúi người từ dưới ghế lấy ra một cái chuồng gà nhỏ, ôm Tiểu Lệ xuống xe đi tìm thức ăn.


Khi xuống xe thì nhìn thấy Nghiêm Tĩnh Thủy đang ngồi giảng bài cho Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh, một người thì tích cực chăm chú, còn người kia thì mặt đang giãy dụa.
Ngụy Lệ không đến gần, khi ngủ âm thanh giảng bài của Nghiêm nỗ lực thì lại thấy buồn ngủ.


“Chị Minh Nguyệt, chị ăn cái gì vậy, cho em một ít đi.” Ngụy Lệ lần theo mùi thơm tìm được đầu nguồn.
Chi Minh Nguyệt sáng sớm đang nướng gì đó, không ngẩng đầu lên: “Còn nửa tiếng nữa.”
Ngụy Lệ tụ tập lại gần, nuốt một ngụm nước bọt: “Gà lôi ở đâu mà có?”


“Vừa nãy máy bay không người lái tuần tr.a phát hiện ra, chị tiện đường tóm được.” Chi Minh Nguyệt nói.
Ngụy Lệ nghe thấy vậy thì trở nên rất hứng thú, di chuyển đến bên cạnh Điền Tề Tiếu, nhìn vào màn hình của anh ta: “Bây giờ anh đang tuần tr.a ở đâu?”


Điền Tề Tiếu di chuyển tay lên xuống: “Bên trong nhà xưởng.”






Truyện liên quan