Chương 59: Bắc kinh đổ mưa rồi
Từ lúc Trần Mặc rời bệnh viện về nhà đến giờ cũng đã hơn nửa tháng rồi, bên khách sạn Tần Việt đã xin nghỉ cho cậu… Tình huống của Dương Sóc vẫn hôn mê bất tỉnh như vậy, có điều gần đây não bộ hoạt động khá mạnh, bác sĩ nói có khả năng mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại.
Trần Mặc nghe bác sĩ nói vậy, vừa vui vẻ vừa khổ sở. Vui vẻ vì Dương Sóc sẽ tỉnh, còn khổ sở là vì, lúc anh tỉnh lại, chính là lúc cậu phải rời đi.
Tần Việt cũng biết mấy câu mẹ Dương nói với Trần Mặc, y sợ Trần Mặc luẩn quẩn trong lòng, vì thế để Diêu Dương tới nói chuyện với Trần Mặc, ban ngày Diêu Dương đi học, buổi tối về thì trực tiếp tới nhà Dương Sóc, pha trò cười cho Trần Mặc.
Hôm nay Trần Mặc ăn bữa sáng xong thì vội vàng chạy đến bệnh viện.
Người trông tối hôm trước là Dương Minh, thấy Trần Mặc tới, thế là gật đầu mỉm cười coi như chào hỏi.
Trần Mặc cầm phích nước nóng đi lấy nước, sau đó vắt khăn lau mặt cho Dương Sóc, xoa vài cái, ngón tay Dương Sóc hơi động. Trần Mặc có chút ngờ ngợ, vừa ngẩng đầu đã thấy làn mi Dương Sóc hơi rung.
“Anh Dương Minh!” Cậu vội vàng hô lên gọi Dương Minh đang muốn ra ngoài ăn sáng: “Dương Sóc, Dương Sóc hình như sắp tỉnh rồi!!”
Dương Minh nghe thế, lập tức đi tới nhìn vài cái: “Qủa nhiên sắp tỉnh, mau đi gọi bác sĩ.”
Trần Mặc mừng rỡ chạy ra: “Bác sĩ, bác sĩ, Dương Sóc tỉnh rồi, bác sĩ!”
Chờ cậu gọi bác sĩ y tá tới, mẹ Dương cũng đã tới rồi. Dương Sóc đã tỉnh, đang chậm rãi uống nước.
Trần Mặc tựa ở cạnh cửa, nhìn Dương Minh và mẹ Dương rộn ràng đi sau bác sĩ hỏi thăm, bản thân cậu lại không dám tiến lên.
Dương Sóc uống xong nước, mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp. Mẹ Dương hớn hở cảm ơn bác sĩ, Dương Minh cũng lén nhét cái gì đó vào túi bác sĩ.
Bác sĩ y tá đi rồi, mẹ Dương nhìn thấy Trần Mặc ở cạnh cửa, nhíu mày: “Được rồi, người cũng đã tỉnh, cậu còn đứng ở đây làm gì?”
Trần Mặc há hốc miệng, không biết nên nói gì cho phải.
“Dương Minh, con đi tới nhà Dương Sóc với cậu ta, giúp cậu ta dọn đồ, nhớ phải cầm chìa khóa lại đấy.” Mẹ Dương nói xong, liền ngồi trên ghế, không thèm nhìn cậu.
“Mẹ…” Dương Minh khuyên nhủ: “Không cần vội như vậy chứ?”
“Sao lại không vội? Lát nữa mẹ phải tới dọn phòng, thằng Sóc tỉnh lại chẳng lẽ còn muốn nằm viện à?” Mẹ Dương trừng thằng cả: “Đi nhanh về nhanh!”
“Dương Sóc đâu có khả năng lập tức xuất viện, mẹ…” Dương Minh còn muốn nói gì đó.
“Không sao cả, tôi đi ngay đây.” Trần Mặc cười yếu ớt, sau đó cúi mình chào mẹ Dương: “Cảm ơn bác đã để cháu chăm sóc Dương Sóc lâu như vậy.” Nói xong, xoay người đi ra.
Dương Minh thở dài, đuổi theo.
Hai người đi ra phía ngoài bệnh viện, Dương Minh kéo Trần Mặc: “Cậu đừng để ý, mẹ tôi chính là người như vậy, bà là người ruột để ngoài da, không biết nói gì quanh co cả.”
“Tôi không để ý,” Trần Mặc ngẩng đầu nhìn tòa nhà làm phòng bệnh, tìm kiếm gian phòng Dương Sóc nằm: “Nếu tôi đã đồng ý, vậy phải làm tới cùng, Dương Sóc tỉnh là tốt rồi… Phiền anh nhắn với anh ấy giúp tôi, tôi chúc anh ấy vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ.”
“Trần Mặc…” Dương Minh chẳng biết nên nói gì mới tốt với cậu ta.
Dương Minh lái xe mang theo Trần Mặc tới dưới chung cư Dương Sóc ở, hai người đi vào thang máy, Trần Mặc vẫn âm thầm đi.
Căn phòng của Dương Sóc đã được quét dọn sạch sẽ.
Trần Mặc mỉm cười đưa đôi dép cho Dương Minh: “Mấy hôm nay tôi rỗi không có việc gì làm nên đã quét dọn phòng sạch sẽ rồi, rèm cửa sổ này, ga trải sô pha, ga giường cũng đã giặt rồi, như vậy là bác gái có thể bớt kha khá chuyện.”
Dương Minh đổi dép, nhìn con người khá là hiểu chuyện trước mắt: “Hay là, hay là tôi thuê cho cậu một gian phòng nhé? Cậu ở đây không phải còn công việc sao?”
Trần Mặc lắc đầu: “Tôi sẽ không nhịn được.” Cậu đi vào phòng ngủ, kéo túi của mình ra, bắt đầu dọn đồ.
Dương Sóc đã ném hết đồ cậu từng mang tới, trong tủ quần áo hầu như đều là đồ mới mua. Trần Mặc cầm mấy chiếc thường mặc, nhét vào trong chiếc túi xách không lớn. Cậu đứng lên, lấy chiếc hộp giầy từ trên nóc tủ… Tìm một chiếc túi nilon bọc vào. Bật máy tính lên, trên màn hình là tấm ảnh chụp chung của Dương Sóc và cậu hôm đi vườn bách thú. Trần Mặc nhìn hồi lâu, click chuột, xóa toàn bộ ảnh bên trong thuộc về cậu, bao gồm cả tấm trên màn hình.
Bát đũa của cậu ở phòng bếp, dụng cụ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, đều bị cậu gạt vào túi nilon.
Trong tủ quần áo còn không ít quần áo, Trần Mặc gấp từng chiếc từng chiếc lại: “Những bộ này tôi không mang đi, có thể phiền anh, gửi cho người cần nó giúp tôi.”
Dương Minh yên lặng nhìn cậu ta làm rồi làm, nghe thấy câu ấy, lại nhìn những bộ quần áo ấy: “Cứ để đó đi, đều còn mới cả mà, dù sao lúc cậu quay lại còn mặc được.” Nói xong đột nhiên thấy không ổn, thế là nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Cậu tính đi đâu?”
“Không biết nữa, nhưng có thể tôi sẽ về nhà.” Trần Mặc tiếp tục gấp quần áo.
“Về nhà là tốt, về nhà là tốt… Trong nhà có người chăm sóc…” Dương Minh gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn Trần Mặc thu dọn.
Đồ đạc đều đã dọn dẹp xong xuôi, Trần Mặc nhìn bốn phía chung quanh, cảm thấy những thứ thuộc về mình chắc đã không còn nữa. Không còn nữa mới tốt, như vậy Dương Sóc sẽ nhanh chóng quên mình đi, sau đó tìm một cô gái tốt, lại sinh một cục cưng giống anh… Trần Mặc cố gắng mở to mắt để nhìn, lấy di động, tháo sim ra, ném vào bồn cầu.
Dòng nước ào ào xối đi mảnh sim be bé ấy.
“Cậu tội gì phải thế.” Dương Minh nhìn từng động tác cử chỉ của cậu ta, cũng khá đau lòng.
“Cắt đứt thôi, nếu như cắt đứt, vậy thì phải cắt đứt hoàn toàn…” Trần Mặc nhìn vào mắt Dương Minh: “Nếu tôi còn chiếc sim ấy, tôi sẽ không nhịn nổi mà đi liên hệ với những người chung quanh anh ấy, như vậy thật không tốt.”
“Trần Mặc, cậu không cần thiết phải như vậy, cậu cùng Dương Sóc…” Dương Minh đột nhiên có một cảm giác tội lỗi, giống như tự tay anh bóp ch.ết một thứ vô cùng quý báu: “Chỗ mẹ tôi, chỉ cần các cậu cố gắng, rồi sẽ có một ngày, một ngày…”
“Bác gái đã già rồi, tôi không thể để bác ấy giống mẹ tôi, bị người chỉ trỏ đằng sau. Hơn nữa, Dương Sóc vốn là người vô tội, anh ấy nên có tương lai tươi đẹp.” Trần Mặc xách chiếc túi du lịch cũ của mình và chiếc túi nilon lên: “Anh giúp tôi xử lý những bộ quần áo này được chứ? Ném chúng đi, hoặc là gửi vào cô nhi viện hay những nơi tương tự, sau này tôi cũng không dùng đến rồi.”
Cánh cửa bị khóa lại vang lên tiếng cách cách, Trần Mặc cố gắng hít thở, không để cho bản thân rơi nước mắt.
Góc rẽ ở cầu thang có một chiếc thùng rác, Trần Mặc đi tới đó, thả chiếc túi nilon vào, sau đó thẳng chân bước vào thang máy: tạm biệt, Dương Sóc!
“Không nói gì với mấy người bạn của cậu sao?” Dương Minh nhét hết đồ đạc vào cốp sau xe, hỏi Trần Mặc.
“Không, kỳ thực, đó đều là bạn của Dương Sóc…” Trần Mặc lên xe: “Đưa tôi đến trạm xe lửa được chứ?”
Dương Minh ngồi ở ghế lái xe, nghiêng người nhìn Trần Mặc: “Cậu thực sự muốn đi?”
“Ừ, thực sự muốn.” Trần Mặc gật đầu.
Dương Minh im lặng một lát, cuối cùng khởi động xe: “Sau này tự chăm sóc bản thân, tìm một… tìm một người có thể bên mình cả cuộc đời.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
“Cậu là người tốt, nhưng… Dương Sóc không có phúc ấy.”
“Không, là tôi không có cái phúc ấy, Dương Sóc tốt lắm.”
…
Bầu trời Bắc Kinh u ám, qua một lát, tiếng gió nổi lên, mây đen vần vũ.
Trần Mặc nhìn màn trời xam xám ngoài cửa sổ xe, nhớ tới ngày ấy, cảnh tượng lần đầu tiên cậu ngồi trên xe Dương Sóc.
“Cậu có tiền không đấy? Về nhà cũng phải có chút ít.”
“Tôi có, bình thường tôi không dùng tiền nên vẫn có.”
“Vậy cậu tới nơi rồi, có thể gọi một cuộc điện thoại chứ?”
“Không cần, cảm ơn anh quan tâm.”
“Trần Mặc.”
“Hử?”
“Xin lỗi…”
“Không có gì phải xin lỗi cả… Tạm biệt.”
“…Tạm biệt…”
Xe lửa rít một hồi dài, chạy dần về phương xa, cách nơi ấy càng ngày càng xa.
Hạt mưa rơi bùm bụp lên cửa sổ xe, cả thế giới tựa như đang rơi lệ.
Không biết ai bật di động phát bài hát:
Ai đang kể ra, ca tụng ưu thương của thời đại này
Chờ đợi mòn mỏi như đã bị tàn ác vứt bỏ
Hoàng thành không thuộc về ta
Ta nên thận trọng, bầu trời bi thương quá xao động
Kết quả tìm kiếm này chính là âm mưu của ta
Hèn nhát như vậy, làm sao có thể hứa hẹn?
Nhớ biết bao khi người dùng lời vui đùa khiến ta nhận ra
Trời Bắc Kinh đổ mưa rồi
Có chút ưu tư khiến người ta huyễn tưởng cảm động
Người kia không phải ta, nhưng vẫn không kiềm được lo lắng
Dương Sóc, Bắc Kinh đổ mưa rồi…
Mưa vẫn rơi, tới buổi chiều cũng chưa dừng được.
Dương Sóc lại tỉnh lại lần nữa, nằm trên gối đầu, nhìn qua người bên cạnh.
Mẹ Dương để hộ sĩ nâng giường lên: “Con ơi, thấy thế nào rồi? Có khát không? Có đói không?”
Dương Sóc mấp máy môi: “Trần Mặc… đâu?”
Mẹ Dương bối rối: “Con đừng có vừa tỉnh đã làm mẹ không thoải mái chứ?”
Dương Sóc cố gượng cười: “Con gặp ác mộng, mơ thấy… Trần Mặc đi…”
Mẹ Dương chột dạ: “Con nghĩ cái gì đó? Không thấy trời mưa rồi sao.”
“Ừm…” Dương Sóc gật đầu ngoan ngoãn, nhìn về phía cửa sổ: Trần Mặc, anh tỉnh, lập tức có thể gặp em rồi.
Dương Minh tan tầm, tới thay ca trực cho mẹ. Dương Sóc đã tỉnh, thế nhưng anh cũng không dám nói cho bạn của Dương Sóc biết.
Vừa rồi Tần Việt có gọi tới hỏi Trần Mặc có ở bệnh viện hay không, bởi vì Diêu Dương có gọi cho cậu ta, điện thoại vẫn tắt máy.
Dương Minh cố gắng mãi: “Tần Việt… Trần Mặc đi rồi…”
Tần Việt sửng sốt một lát, một câu cũng không nói đã cúp điện thoại.
Dương Minh lòng nặng trịch.
Dương Sóc đã có thể ăn chút thức ăn lỏng, bởi vì bụng dạ vẫn tốt, sau khi tỉnh lại, khí sắc cũng khá, gặp được Dương Minh thì anh rất vui: “Anh, gần đây khổ cho anh rồi…”
Dương Minh cười khổ: “Không sao, em tỉnh lại là tốt rồi.”
Mẹ Dương nói phải về nhà hầm canh bồi bổ cho Dương Sóc, lúc gần đi túm Dương Minh ra cửa: “Mẹ nói cho anh biết, anh không được gì với Dương Sóc đấy.”
Dương Minh chỉ thở dài: “Em ấy không hỏi thì con không nói.”
“Hỏi cũng không cho nói, dù sao đi nữa, trước hết phải chăm người tốt lên đã.” Mẹ Dương rất sợ con mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tiễn mẹ ra khỏi bệnh viện, Dương Minh quay trở lại, lập tức bị Dương Sóc túm lấy: “Anh, đưa điện thoại cho em.”
“Làm gì?” Dương Minh cảnh giác.
“Em muốn gọi cho Trần Mặc, nói với cậu ấy là em tỉnh rồi.” Dương Sóc rất vui: “Cậu ấy nhất định rất lo lắng, có lẽ người đã gầy lắm rồi…”
Dương Minh do dự hồi lâu mới đưa điện thoại cho anh.
Dương Sóc ấn số di động anh đã thuộc nằm lòng: “Ấy, sao lại tắt máy? Hết pin à?” Anh lại gọi về nhà, tiếng chuông vang hồi lâu mà không ai tiếp. Dương Sóc cau mày: “Không ở nhà? Không thể a…”
“Chắc là ra ngoài rồi?” Dương Minh cười như mếu: “Anh gọt táo cho nhé?”
Dương Minh nhìn chăm chăm vào Dương Minh: “Em đã gặp một giấc mộng chẳng lành, mơ thấy Trần Mặc đi mất, nói tạm biệt em, em sợ, cho nên phải tìm cậu ấy.”
Tay Dương Minh run lên, con dao gọt hoa quả sắc lẻm trên tay quệt một vết.