Chương 72: Nhất định phải hạnh phúc!

Nhà họ Trần mổ lợn ngay ở trong sân nhà, xung quanh có một đám người đứng xem.
Trần Thư là người cầm dao mổ lợn, để cho mấy chàng trai khác hò nhau kéo lợn buộc dây thừng từ chuồng ra, đặt lên trên một cái bàn đã chuẩn bị sẵn.


Trước khi giết lợn, đốt một chùm pháo nổ đùng đoàng, tiếng pháo hòa vào tiếng lợn bị mổ kêu eng éc làm mọi người cười vang trời.


Dương Sóc cảm thấy mới mẻ vô cùng, anh lôi kéo Trần Mặc, nhìn Trần Thư đâm con dao trắng loáng vào, khi rút ra đã thành màu đỏ lòe, máu lợn phun tung tóe, sau đó chảy ào ào vào trong chậu.
“Woa woa woa!” Có người ồn ào: “Ông anh được đấy nha, tay chân nhanh nhẹn thiệt.”


Trần Thư mặt mày đỏ hồng, hai tay ôm quyền ra dáng tạ lễ: “Cảm ơn các vị rồi, cảm ơn…”
Bên trong sân có dựng một cái nhà bạt, trong nhà chính cũng có đặt bàn, trong sân có 2 bếp lò đỏ hừng hực, trên lò đặt 2 cái nồi đang hầm canh thịt nấu dưa chua và thịt gà kho cải trắng.


Khoảnh sân và nhà chính bị bảy tám chiếc bàn nhét chặt ních, người mới tới cũng không rảnh tay, ai ai cũng cầm phong bì hoặc mang theo đồ gì đó, hễ thấy ba Trần thì đều nói một tiếng chúc mừng.


Dương Sóc mặc tây trang chỉnh tề, đi phía sau ba Trần, ba Trần bảo nói gì thì nói cái đó, nói xong thì mời thuốc lá, mặt mày niềm nở miệng cười tươi rói. Trần Nghiên không biết mượn của ai một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, cứ liên tục chụp ảnh tanh tách.


available on google playdownload on app store


Trần Mặc da mặt mỏng, cùng ngồi với chị dâu có bầu ở trong phòng không ra. Bên ngoài có người ồn ào: “Lão Trần này, ông lấy vợ cho con hay là gả con đi đấy hả?”


“Liên quan gì tới ông?” Ba Trần đáp lại: “Mặc kệ tui lấy vợ cho con hay là gả con đi chăng nữa, ông đều phải đưa tui phong bì, khoe khoang gì há?”
Mọi người cười ha ha.


Không biết là con dâu nhà ai cũng chen miệng vào nói: “Ai dô, nói thế nào chứ, hai đứa em họ cháu đứa nào cũng thích Trần Mặc, kết quả xảy ra chuyện này, làm hại con nhà người ta khóc mấy hôm liền. Cháu thấy hay là cứ như vậy đi, trông cái anh này cũng không tệ đâu, hay là cứ để hai cô em của cháu mỗi người một anh.”


Mẹ Trần cười mắng: “Ấy ch.ết, làm sao mà thế được, lỡ tính tình giống như mày thì có mà mệt ch.ết, con trai cô hiền lành lắm.”
Mọi người lại cười nghiêng ngả.


Bữa tiệc diễn ra từ chiều đến hơn mười một giờ tối, ăn hết cả một con lợn mà vẫn không đủ, Trần Thư lại đặc biệt chạy đi mua thêm nửa con nữa.
Khi bữa tiệc tàn, Dương Sóc say khướt trở lại phòng, Trần Mặc đang thu dọn đồ đạc cùng với mẹ cậu.


“Sáng mai con đi rồi, đã mua vé xe chưa?” Mẹ cậu hỏi.
“Mua rồi ạ.” Dương Sóc vịn tường ngồi xuống, gật đầu: “Lúc xuống xe đã mua rồi, chiều mai một giờ xe chạy.”


“Đi sớm như vậy à…” Mẹ Trần thở dài, bà sờ đầu Trần Mặc, lại nhìn qua Dương Sóc: “Con của tui yếu ớt, con phải chăm sóc nó cho tốt.”


“Chuyện này con biết ạ, mẹ không cần lo đâu, về nhà đã là Tết rồi, chúng con còn quay lại thăm ba mẹ nữa.” Dương Sóc vừa nhìn Trần Mặc vừa cười ngây ngô.


“Vậy được, mẹ cũng không mua cho các con cái gì, các con ở thành phố, cái gì cũng đã gặp, ở nơi đây cũng không có đặc sản gì, chút nữa mẹ gói gém cho các con thêm ít đồ cây nhà lá vườn, các con cũng đừng chê nhé.” Mẹ Trần kiểm lại rương hành lý Dương Sóc mang tới: “Chê hay không thì cũng coi như là thứ hay ho.”


“Sao có thể chứ mẹ, mẹ cho bọn con cái gì thì bọn con lấy cái đó, thực ra con thấy mọi thứ ở đây đều rất mới mẻ, hì hì.” Dương Sóc gãi đầu gãi tai, lại kéo góc áo Trần Mặc: “Đúng không?”
Trần Mặc liếc xéo anh một cái: “Đồ của nhà tui dĩ nhiên đều tốt.”


“Đúng đúng đúng… A a…” Dương Sóc lại cười khúc khích.


Mẹ Trần đứng thẳng dậy, kéo Trần Mặc đến bên cạnh bà: “Chờ các con lên thành phố rồi, con phải sửa lại tóc cho Trần Mặc đi, thằng bé này mới bao nhiêu tuổi mà đã đầu tóc bạc trắng thế này…” Bà lấy tay áo lau khóe mắt: “Con mẹ mẹ hiểu, nó bướng, chí khí lại cao, chuyện gì cũng giữ trong lòng không chịu nói ra, sau đó cũng tự đối xử với bản thân không tốt… Các con, nhà con đừng chê nó không làm được việc nặng, con mẹ kỳ thực rất chịu khó.”


“Mẹ ơi mẹ yên tâm đi mà, nhà con không có chuyện gì phải làm đâu, chuyện đầu tóc con nhất định sẽ hồi phục lại như ban đầu, mẹ đừng lo lắng, con nhất định sẽ đối xử thật tốt với Trần Mặc, thật đấy mẹ.” Dương Sóc nghiêm túc bày tỏ thái độ.


“Mẹ tin con, nhìn con là mẹ biết con là người chín chắn rồi, không giống…” Mẹ Trần hơi dừng lại: “Aizz, còn nhắc tới tên kia làm gì, Trần Mặc à, về sau con tới nhà người ta, tay chân phải lanh lẹ lên, làm nhiều việc vào, chúng ta không thể sinh con đẻ cái cho nhà người ta, thì cũng không thể khiến người ta ghét bỏ mình được.” Mẹ Trần căn dặn luôn miệng.


“Ừm, con biết rồi mà mẹ…” Trần Mặc cúi đầu nhỏ giọng nói, cậu vẫn thấy sợ với chuyện tới nhà Dương Sóc.


“Sau này nếu hai đứa muốn có con, để Trần Thư hay là Trần Nghiên cho một đứa làm con thừa tự để dưỡng lão hay có người chăm sóc trước lúc lâm chung, kiểu gì cũng phải có người chăm sóc.” Mẹ Trần hễ nói là không dừng được, lòng dạ lo lắng không thôi. Bà xoay người đi vào phòng bà, chỉ chốc lát sau đã cầm một túi vải màu đỏ đi ra, mở từng lớp từng lớp một, bên trong là hai chiếc vòng tay bằng bạc to và một đôi khóa bạc nữa.


“Cái này là mẹ làm sau khi sinh mấy đứa, chị dâu cả của con có một bộ, thằng hai một bộ, thằng út cũng có một bộ, cái này vốn là phải đưa cho vợ con, bây giờ không có thì cho con cũng được.” Nói rồi bà cầm lấy bộ vòng tay bạc đeo vào tay Dương Sóc, lại lấy một chiếc khóa bạc quàng vào cổ anh, cái kia thì đeo cho Trần Mặc: “Vật bằng bạc, không đáng tiền, chỉ là để cầu bình an thôi, bình thường các con cứ mang theo, nó được niệm kinh rồi đó.”


Dương Sóc và Trần Mặc gật đầu thật mạnh.
Mẹ Trần để Dương Sóc và Trần Mặc đi ngủ sớm, nói rằng ngày mai còn phải bắt xe lửa, không thể dậy muộn được.
Dương Sóc ôm Trần Mặc nằm ở trong chăn, nghe tiếng rửa dọn bên ngoài: “Anh bị mẹ dùng còng khóa lại rồi.”


“Còng gì cơ?” Trần Mặc chưa hiểu rõ.
Dương Sóc lắc cổ tay: “Em coi, còng bằng bạc đấy, ha ha.”
Trần Mặc tát yêu một cái: “Không muốn mang thì gỡ xuống, còng kiếc gì chứ.”


“Anh tự nguyện mang mà tự nguyện mang mà, vấn đề chính là sợ đi làm đeo không tiện, chẳng qua cái khóa bạc này tốt lắm, anh phải đeo mỗi ngày, đeo đôi khóa tình nhân, ha ha.” Dương Sóc uống có hơi nhiều, cả đêm chỉ biết cười ha ha.


Trần Mặc thì chỉ cười thầm, không nói câu nào, đưa tay dịch lại chăn, sau đó lùi vào lòng Dương Sóc.
“Mẹ sắp thứ gì cho tụi mình đấy?” Dương Sóc hỏi.


“Em cũng không biết, có thể là ít dưa chua đi? Mẹ em đúng là mẹ của em, ăn khỏe lắm đó.” Hơi thở Trần Mặc vờn quanh cổ Dương Sóc, làm cả người anh thấy nong nóng.
Dương Sóc cầm tay Trần Mặc dò xuống dưới: “Mặc Mặc, sờ sờ cho anh chút đi… Anh khó chịu…”


Ngón tay Trần Mặc chạm tới nguồn nhiệt, mặt đỏ hồng cắn môi, một lát thì thốt lên một câu: “Anh cũng sờ giúp em đi, em cũng khó chịu…”
Hai người ôm chặt nhau, không dám làm ra tiếng động gì lớn, chỉ là lấy tay an ủi cho nhau, cùng nhau nghênh đón từng đợt run rẩy mềm yếu.


“Trần Mặc Trần Mặc…” Dương Sóc thốt lên hai chữ ấy, nói một lần hôn một lần. Mặt Trần Mặc cọ vào cái cằm đầy râu của anh, nở nụ cười thỏa mãn.
Sau này, hai người sẽ đi bên nhau, mặc kệ con đường có gian nan thế nào, cũng là do hai người chống đỡ.


Người đàn ông bên cạnh này, là người đã cùng mình trải qua nhiều trắc trở như vậy, cuối cùng đã tới được với nhau, có thể dắt tay nhau, đó chính là duyên phận.
“Sau này anh không có đứa con của mình, anh có hối hận không?” Trần Mặc nhỏ giọng hỏi.


Tay Dương Sóc véo một cái trên mông cậu: “Sau này anh phải tăng ca nhiều, trong nhà không có ai ở cùng em, em ở một mình có sợ không?”
“Em không sợ!” Câu trở lại vững chắc.
“Vậy anh cũng không hối hận!” Cũng là một câu trả lời như vậy.


Môi lưỡi quấn nhau, chậm rãi tuôn những câu chữ quyến luyến của đôi bên.
Đúng vậy, anh không hối hận, chúng ta vất vả lắm mới đến được bên nhau, vui mừng còn chẳng kịp, làm sao có thời gian để hối hận đây?


Ba Trần, mẹ Trần và Trần Thư, vợ Trần Thư, Trần Nghiên Trần Chỉ đang ở trong nhà chính dọn dẹp, móng lợn phải cạo lông, cả tai và lưỡi lợn nữa. Người thành phố chắc chả thấy mấy thứ này, lát nữa làm sạch chúng rồi sẽ hầm lên, lửa nhỏ ninh cả đêm, vừa nhừ lại vừa thơm.


Mẹ Trần nói với Trần Thư và Trần Nghiên: “Sau này thằng hai không có khả năng có con, lát nữa hai đứa hỏi thử coi, nếu thằng hai muốn có một đứa, các con ai sẽ cho nó một đứa làm con thừa tự. Mẹ sợ sau này bọn nó già rồi, có mỗi hai thằng già chăm nhau trước khi ch.ết thôi.”


Vợ Trần Thư cười nói: “Mẹ, sao mẹ lại nói vậy, dù sao đi nữa, Trần Mặc cũng là người nhà chúng ta, con của con chăm sóc cho chú nó, âu cũng là chuyện phải làm, mẹ không cần lo đâu.”


“Ừ.” Mẹ Trần còn nói thêm: “Sau này, nếu bọn nó không muốn sống trong thành phố, mấy đứa để ra một phòng cho bọn nó, cùng nhau ở đi, dù sao đi nữa, sống với nhau là có thể chăm sóc lẫn nhau rồi.”


“Vâng, mẹ yên tâm đi, về sau con dựng cái phòng phía sau nhà cho Trần Nghiên cưới vợ, sau đó nữa con sẽ dựng thêm hai gian nữa, giữ lại cho chú hai, chờ chú ấy về sống cùng.” Trần Thư cũng nghĩ tới chuyện này rồi.
Mẹ Trần gật đầu.


Ba Trần cũng không nói gì, chỉ liên tục hút thuốc. Mẹ Trần vỗ cánh tay của ông: “Ông hút ít đi một chút, con rể mang thuốc ngon tới là ông hút như chưa bao giờ được hút ấy.”
Ba Trần nhếch môi cười: “Tui đang vui nè, vui mới hút chứ lị, cái bà già này lo lắm chuyện thế.”


Mấy người cùng nhau cười ha ha.
•••
Buổi sáng, Dương Sóc tỉnh lại trong làn hương thơm ngào ngạt. Anh uống hơi nhiều rượu, anh thấy mồm miệng khó chịu.
Dương Sóc khẽ động, Trần Mặc cũng tỉnh: “Thơm quá à, mẹ em đang hầm thịt.”


“Em lại nằm thêm đi, anh đi uống chút nước, sau đó nhìn xem có giúp gì được không.” Dương Sóc học nói kiểu đông bắc.
Trần Mặc nhìn Dương Sóc run rẩy mặc quần áo, cười ha hả: “Lần sau để mẹ em làm cho anh chiếc áo bông, dùng bông mới nhá, nhưng ấm lắm đó.”


“Tất nhiên rồi, áo len quần len của vùng đông bắc rất là tốt mà.” Dương Sóc mặc quần áo, hôn lên đầu Trần Mặc một cái: “Vợ ơi, anh đi đây.”
Trần Mặc mặt đỏ lên: “Đi đi, đi đi.”
Mẹ Trần bắt chuyện với chàng rể mới: “Sao dậy sớm thế? Ngủ tiếp một chút đi.”


“Không ngủ được ạ, ha hả, con dậy coi mẹ có cần giúp gì không.” Dương Sóc cầm cái bát, tự rót cho mình một bát nước rồi uống ừng ực.


“Ai, không có gì, có thể giúp gì chứ.” Mẹ Trần mặt mày rạng rỡ, càng nhìn Dương Sóc càng thấy vui: “Mẹ nấu hết móng lợn rồi, các con mang về, dùng cái lò vi ba gì đó hâm lại là ăn được, hầm bằng củi trong bếp, các con ở thành phố không được ăn thịt thế này đâu nhớ.”


“Vâng ạ vâng ạ, con ngửi mùi thơm quá mới tỉnh đó ạ.” Dương Sóc gật mạnh đầu.


Mẹ Trần chẳng biết tìm ở đâu ra một đống bình thủy tinh, mấy chiếc bình được cọ rửa sạch sẽ lấp lánh ánh sáng dưới ánh mặt trời: “Mấy chiếc bình này đều sạch sẽ cả, mẹ dùng để đựng dưa muối với đựng thịt cho hai đứa mang về, để ở trong rương sẽ không bị dây ra ngoài.” Mẹ Trần lại xách một chiếc túi to đùng ra: “Cái này là lạc năm nay mới trồng được, mẹ đã rang hết rồi, không có hạt nào hỏng đâu nhé, mang về nhà cho nhà con nếm thử ha.”


“Vâng.” Dương Sóc nhận lấy chiếc túi, mở ra, đống lạc bên trong vừa to vừa tròn, đúng là lạc loại ngon nhất đây.


Mẹ Trần rất sợ thiếu đồ, cố nhét tất cả mọi thứ vào trong rương: “Lát nữa để anh nó đưa hai đứa ra ga, chiếc rương này cũng có bánh xe, cũng không nặng lắm, ở nông thôn không có gì tốt, bảo mẹ con đừng chê, ngàn vạn lần đừng chê nhé.”
“Mẹ, con biết rồi, không chê đâu ạ.”


Mẹ Trần đứng thẳng dậy, nhìn Dương Sóc, vành mắt đo đỏ: “Con nhất định, nhất định phải, đối xử tốt với con của mẹ, nhất định đó.”
“Nhất định ạ!” Dương Sóc gật đầu nghiêm túc.
•••


Chuyến xe lửa đi thành phố Bắc Kinh dần dần lăn bánh, Trần Mặc từ từ nhắm hai mắt lại, muốn khóc.
Dương Sóc nắm tay cậu, ghé vào bên tai nhẹ nói: “Vợ ơi, chuyến này tới nhà chúng ta, thăm hỏi một người mẹ khác rồi.”
Chính văn hoàn
===================






Truyện liên quan