Chương 17: Có phần mơ hồ

Diệp Thu nhấp một ngụm trà Long Tỉnh do Đường Bố Y pha cho hắn, trong lòng thầm nghĩ: trà này sợ rằng giá cũng không rẻ. Nhưng vị lại không bằng bách hoa trà do hắn và lão già ở nhà tự hái tự phơi. Hơn nữa, về mặt dược hiệu còn xa không bằng. Trung y bác đại tinh thâm, bây giờ còn có mấy người có thể lĩnh hội được tinh túy trong đó?


Trong nháy mắt Đường Bố Y có chút kinh ngạc, hắn phát hiện Diệp Thu tuy rằng trang phục có vẻ quê mùa, thế nhưng trong khoảnh khắc khi hắn nâng chung trà lên uống, lại rất có phong phạm, có lẽ phải nói là có khí chất trác việt. Giống như một cao thủ pha trà mà nói, nhất thẩm lưỡng quan tam phẩm, dáng điệu đủ cả.


" Chú Đường." Diệp Thu ngẩng đầu, thấy Đường Bố Y đang cầm cái chén quan sát mình, nhẹ giọng nhắc nhở. Nguồn truyện:


" A… Ha ha, đang suy nghĩ chút chuyện." Đường Bố Y nhấp một ngụm trà che lấp sự xấu hổ của mình. " Không sợ Diệp tiểu đệ chê cười, Quả Quả là nữ nhi bảo bối của tôi, có người đã nhiều lần hạ thủ với nó, cũng thực sự khiến tôi rất căm tức. Từ sau lần đầu tiên sự kiện bắt cóc xảy ra, tôi và Uông bá đã cho người đi điều tra. Đương nhiên, tạm thời còn chưa tìm được đầu mối nào quan trọng. Nhưng có hai người có đầy đủ động cơ gây án."


" Thứ nhất là Kim Hải Lợi của nhà đất Kim Hải. Bởi vì nhân số ngày càng đông đúc, khu vực nội thành của Yến Kinh phải mở rộng ra cả bên ngoài, trong đề án quy hoạch mới, Lang Sơn sắp sửa trở thành một phiến biệt thự rồi."


" Lang Sơn? Chỗ đêm qua đua xe?: Diệp Thu nghe thấy một cái tên quen thuộc, có chút nghi hoặc. Nhớ rõ hôm qua Trầm Mặc Nùng trong lúc giới thiệu rất chán ghét nơi này, nói mỗi ngày đều có người đánh nhau, mỗi tuần đều có mâu thuẫn xung đột, mỗi tháng đều có người ch.ết… Sao lại muốn mở rộng chỗ này?


available on google playdownload on app store


" Đúng vậy. Trước đây tỉ lệ người ch.ết ở khu này có tiếng, không muốn cấp tiền để phát triển nó. Hiện giờ dự án quy hoạch mới vừa ra, chỗ liền trở thành miếng bánh thơm. Cấp dưới của Tập đoàn Đường thị là nhà đất Lục Thành cùng tập đoàn Kim Hải đồng thời tham gia đấu thầu ba trăm mẫu ở nơi này, mà nói về bối cảnh và thực lực của công ty, hai công ty đều có lực lượng ngang nhau. Cho nên, tôi goài nghi Kim Hải Lợi muốn bắt cóc Quả Quả để tôi bỏ qua vụ cạnh tranh này. Loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên hắn làm."


" Vậy còn một mục tiêu hoài nghi nữa?" Diệp Thu ghi nhớ cái tên Kim Hải Lợi, lên tiếng hỏi.


" Còn một người nữa là… Quên đi. Người này là đối thu lâu năm của tôi, thạm thời cậu không cần biết. Tôi cũng sợ cậu mà chọc vào hắn, có hại đối với sự an toàn của cậu. Diệp Thu, sự an toàn của Quả Quả xin làm phiền cậu. Nó còn mấy ngày nữa sẽ khai giảng, sẽ đến đại học Thủy Mộc học khoa quản lý tài chính… Ha ha, chút gia nghiệp này của tôi còn phải dựa vào nó. Nó cũng không làm tôi thất vọng, đối với thương nghiệp cũng cực kỳ có thiên phú. Có nhìn thấy không?"


Diệp Thu lắc đầu. Hắn thật sự không có cách nào tưởng tượng được nữ nhân độc ác kiêu ngạo kia biết cái gì về kinh doanh công ty.
" Ha ha, sau này tiếp xúc nhiều hơn cậu sẽ biết. Được rồi, vấn đề học tập của cậu tôi đã nói qua với phó hiệu trưởng rồi. Cậu xem mình thích bộ môn nào?"


" Tôi?" Diệp Thu vẻ mặt nghi hoặc.


" Đúng vậy. Cậu sẽ cùng Quả Quả nhập học, được rồi, còn có Bảo Nhi cũng sẽ cùng hai người đến đại học Thủy Mộc học khoa máy tính. Nàng là một thiên tài máy tính, nhân vật đại biểu cho thời đại mới, mới mười sáu tuổi đã được đại học Thủy Mộc đặc biệt mời học, thực ra cũng không phải lần đầu tiên đặc biệt mời, chỉ là trước đây nàng không muốn đến trường một mình mà thôi. Lần này Quả Quả muốn đến Thủy Mộc để học, nàng lúc này mới nguyện ý đến học. Về phần tích cách… Cũng giống như Quả Quả, là một người khó chơi. Nhưng mà, nếu như cậu có thể cùng nàng tạo dựng một tình bạn nhất định, đối với cậu sau này rất có lợi."


Diệp Thu có chút mơ hồ. Cô nhóc có cái nick wow " Yến nhỏ dễ thương" kia là thiên tài máy tính?
Dầu nay nay nhân tìa đúng là chẳng đáng tiền. Ngoại trừ bản thân mình là một phế vật ở bên ngoài. Trong phòng đã có ba.


" Tôi mong rằng cậu đến học ngành tài chính, cùng một ngành với Quả Quả. Cũng dễ dàng cho việc bảo hộ nó. Mặt khác cũng là mong rằng cậu sau này cậu có thể giúp ta làm việc một phần. Chỉ cần cậu không ghét bỏ, tốt nghiệp ra ngoài đời đại môn của tập đoàn Đường thị luôn mở rộng cháo đón cậu. Lần này tôi cũng là bất đắc dĩ mới xin Diệp lão đứng ra, ủy khuất cho cậu làm bảo tiêu vài ngày. Nhưng đó cũng không phải là kế lâu dài."


" Vì sao chú đối với tôi như vậy?" Diệp Thu nắm lấy cái chén, thản nhiên nhìn Đường Bố Y. Vấn đề này quả thực là câu hỏi hắn vẫn nghẹn ở trong lòng. Thái độ của Đường Bố Y đối với hắn thực sự là có chút… vô cùng khách khí.


" Ha ha, cần phải như vậy. Đừng nói việc nhỏ như vậy, cho dù Diệp lão bảo tôi đem cả tập đoàn Đường thị tặng cho cậu, tôi cũng không có lý do gì để từ chối." Mặc dù Đường Bố Y đang cười, biểu tình trên mặt lại lộ ra sự dứt khoát.
" Diệp lão? Lão già nhà chúng tôi?"


Đường Bố Y cười khổ . " Diệp lão quả thực là lão già trong miệng cậu. Đương nhiên, cũng chỉ có cậu mới dám xưng hô như thế."


Diệp Thu gật đầu, không muốn dây dưa với vấn đề này nữa. Lúc ra khỏi cửa lão già không có nói, Đường Bố Y cũng có ý tứ không muốn giải thích. Vẫn tạm gác lại sau này mình sẽ làm rõ sau.
" Tôi muốn học khảo cổ." Diệp Thu nói.


" Khảo cổ?" Đường Bố Y giật mình nhìn Diệp Thu. " Nghĩ thế nào mà muốn học cái này? Ít được quan tâm lắm."
" Sở thích cá nhân." Diệp Thu nở nụ cười. Hắn muốn mở khóa bí ẩn của phệ hồn giới. Có lẽ có thể từ bộ môn này tìm được chút manh mối.


Đường Bố Y suy nghĩ một lúc, nói: " Được rồi. Cậu đã thích, tôi cũng không có cách nào miễn cương. Nhưng, cậu có thể đồng ý với tôi một việc không?"
" Chú Đường không nên khách khí, có chuyện gì cứ việc phân phó làm được." Diệp Thu gật đầu nói.


" Trước khi tôi chưa tìm ra được hung thủ bắt cóc, cậu phải dùng hết khả năng bảo vệ bên cạnh Quả Quả." Đường Bố Y cũng không khách khí, vẻ mặt thành khẩn đưa ra yêu cầu của bản thân.
" Được. Tôi sẽ làm."


" Vậy tốt rồi. Yên tâm đi. Thời gian này cũng không lâu đâu. Nhưng… Cậu lựa chọn khảo cổ, có muốn nói chuyện với Diệp lão một chút hay không?" Mặt Đường Bố Ý lộ vẻ khó xử nói. Vốn là muốn giúp Diệp lão lo liệu một chút cho tương lai, hắn lại lựa chọn ngành nghề như vậy, sau này giao cho Diệp lão bên kia thế nào đây?


" Không cần. Chuyện của tôi tôi có thể làm chủ." Diệp Thu nhàn nhạt nói. Ngữ khí ngược lại không cho phép người khách nghi vấn hay phản bác.


" Ha ha, vậy được rồi. Bộ quần áo này của cậu cũng nên thay đổi đi? Sắp khai giảng rồi, ăn mặc cũng đẹp đẽ một chút. Tài khỏa Uông bá đưa cho cậu tối đã có thể tiêu một trăm vạn. Nếu như tiền dùng không đủ, cậu cứ liên hệ với Uông bá. Việc này hắn sẽ xử lý."


Một trăm vạn? Lần này đến phiên Diệp Thu giật mình. Hắn cho rằng tối đã cũng chỉ ba năm vạn, không ngờ Đường Bố Y đưa cho mình nhiều như vậy.


Mặt mũi của lão già đáng ch.ết kia quả thật là không nhỉ. Nếu đã như vậy, vì sao lúc mình xuất môn đưa cho mình sáu trăm đồng? Còn vỗ vai mình tận tình khuyên bảo khủng hoảng tài chính kiếm tiền không có dễ, phải tiết kiệm một chút mới được.
Ta kháo. Lão già keo kiệt.


" Tôi lần này ra ngoài là để đi mau sắm. Chỉ là có chút lo lắng cho sự an nguy của Đường tiểu thư, cho nên trước tiên muốn hiệu rõ tính huống một chút." Diệp Thu vừa cười vừa nói. Người ta cho mình một trăm vạn, dù so cũng phải nói êm tai một chút chứ.


Đường Bố Y nghe thấy Diệp Thu quan tâm đến an nguy của con gái mình như vậy, vẻ mặt vui mừng, vừa cười vừa nói: " Diệp Thu, không nên quá khách khí. Tuổi cậu và Quả Quả không có khác nhau lắm, không nên gọi Đường tiểu thư. Gọi là Quả Quả đi."


" Ừ." Diệp Thu đáng ứng một tiếng. Quả Quả? Hắn quả thật không nói ra khỏi miệng.


" Cậu tới chính là để hỏi về chuyện bắt cóc? Không phải là cậu muốn ra tay tìm bọn họ đấy chứ? Diệp Thu, tôi biết cậu rất lợi hại. Nhưng cậu ngàn vạn lần đừng tùy tiên ra tay đó. Hảo hán không chịu nổi nhiều người, nếu như cậu có chuyện gì, tôi không có cách nào ăn nói với Diệp lão." Đường Bố Y căn dặn.


" Tôi hiểu rồi." Diệp thu híp mắt cười nói






Truyện liên quan