Chương 45: Trong lòng Đường Quả rất đau khổ

Tiểu Lục từng cơn từng cơn mà ho ra máu, sắc mặt kinh khủng. Mọi người chung quanh kinh sợ hô lên, Dương Ái Quốc lo lắng gọi xe cứu hộ, ông giám đốc nhà hàng cũng vội vàng chạy tới hỏi thăm, trong ruột cũng sôi hết lên, không biết nói làm sao nữa, nếu có chuyện gì không hay xảy ra ông cũng là người chịu trận đầu tiên.


Cả nhà hàng nhốn nháo, Dương Nhạc, Lý Đại Tráng và Hàn Sảng đều tỏ vẻ lo lắng nhìn Diệp Thu. Diệp Thu cũng chỉ bình thường như mọi người, bọn họ sợ anh sẽ có những dấu hiệu không tốt.
"Diệp Thu anh không sao thật chứ? Có cần đến bệnh viện khám thử không?" Dương Nhạc lo lắng hỏi.


"Không sao. Không phải tôi vẫn khỏe đó sao?" Diệp Thu cười lắc đầu.


"Tôi mặc kệ, Diệp Thu, bây giờ không phải là lúc làm anh hùng. Nhanh lên, chúng ta đến bệnh viện kiểm tr.a đi, loại rượu ch.ết người này gây thổ huyết mà cũng có thể uống được sao?" Lý Đại Tráng hơi nặng lời nhưng trong lòng thật sự rất lo lắng.


Đám con gái lúc nãy cũng lo lắng nhìn Diệp Thu, cô gái lúc nãy đã lau miệng cho Diệp Thu bị đồng bọn đẩy ra, diu dàng hỏi: "Anh có sao không? Có cảm thấy thoải mái không?"


lúc đó Đường Quả đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt nhưng trong lòng lại rất khó chịu. Diệp Thu là vệ sĩ của mình, lại vừa cứu mình khỏi tay bọn lưu manh, nếu phải quan tâm lo lắng thì cũng là mình mới phải, sao lại phải nhờ cậy người ngoài?


available on google playdownload on app store


Đường Quả kéo theo Lâm Bảo Nhi đi đến chỗ Diệp Thu, Bảo Nhi quay sang nhìn Đường Quả, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền đắc ý nở nụ cười, sau đó cúi cằm xuống, vừa đúng lúc che cái phần thân thể làm đàn ông mê tít của mình lại. Đường Quả với gương mặt nhỏ nhắn cứng ngắc nói: "Anh là vệ sĩ của tôi, anh uống say như vậy lỡ có chuyện gì thì biết làm thế nào?"


Những lời nói đó mặc dù là trách móc Diệp Thu nhưng nếu để ý sẽ có nghĩa là hắn rất quan trọng với mình. nàng là một người phụ nữ rất có lòng tự trọng nên không muốn bị người khác biết sự quan tâm của mình.


"Tôi đã có gan uống rượu thì cũng sẽ chứng minh cho mọi người thấy mình không say." Diệp Thu liếc nhìn Đường Quả một cái, vừa ngồi xổm lên xem xét Tiểu Lục, một bên có mấy người đang xoa bóp huyệt vị phía sau cho hắn, bên này thì Dương Ái Quốc nói: "Không cần lo lắng nữa, chỉ cần dùng loại thuốc cầm máu và bảo vệ dạ dày là được. ở gần đây có tiệm thuốc nào không? Trước tiên mua gói thuốc Vân Nam bạch dược về cho hắn uống, sau đó sẽ đưa vào bệnh viện".


"Hả? Anh là bác sĩ hả? Dương Ái Quốc ngạc nhiên.
"Tôi chỉ biết chút ít thôi." Diệp Thu giục nói: "Nhanh đi."


Dương Ái Quốc hô lên một tiếng lập tức người phục vụ trong nhà hàng chạy đi tìm thuốc. Diệp Thu kéo Tiểu Lục lại, tự tay xoa bóp huyệt vị cho hắn, làm như vậy sẽ kìm hãm tốc độ vận chuyển của máu lại. Người phục vụ trong chốc lát đã đưa gói thuốc Vân Nam bạch dược tới, Diệp Thu bảo họ chuẩn bị cho mình một ấm nước sôi sau đó đích thân đem vào cho Tiểu Lục uống.


Tình trạng ho ra máu của Tiểu Lục nhờ Diệp Thu xoa bóp mà đã đỡ đi rất nhiều, tốc độ ho khan cũng chậm lại. Sau khi uống xong Vân Nam bạch dược tình trạng của hắn lại đỡ thêm được rất nhiều.


Dương Ái Quốc vô cùng xấu hổ, vốn là chủ mưu kéo Diệp Thu uống rượu, không ngờ người của mình lại còn bị thổ huyết khiến Diệp Thu phải giúp đỡ. Chẳng trách Đường Quả thích hắn, người đàn ông này giống như bảo vật vậy, không có hắn thì cũng chẳng có gì còn giá trị.


"Diệp Thu, cám ơn anh. Tôi nợ anh một ân huệ." Dương Ái Quốc chân thành nói với Diệp Thu. Bạn đang đọc truyện tại
- www.Truyện FULL


"Mau đưa anh ta tới bệnh viện đi." Diệp Thu thản nhiênlàm động tác nhún vai như bình thường vẫn làm. Tất nhiên làm cho đám con gái kia kinh ngạc há mồm. Xem ra các cô đã coi Diệp Thu là thần tượng rồi.


"Mọi người ăn no chưa?" Diệp Thu thấy mọi người vây xung quanh thì trong lòng hơi khó chịu. Muốn rời đi khỏi nơi này thì tốt hơn.
Dương Nhạc Hàn Sảng đều nói là no rồi, Lý Đại Tráng thật ra rất muốn ăn nữa nhưng thấy Diệp Thu định đi nên cũng nói: "No rồi, no rồi. Chúng ta đi thôi. Cũng đã một giờ hơn rồi."


"Bảo Nhi chúng ta cũng đi thôi." Đường Quả thấy Diệp Thu không gọi cô nên liền kéo theo mấy tiểu đệ đi ra ngoài. cô kéo tay Lâm Bảo Nhi nói.
"Chị Đường Đường , nhưng em còn chưa ăn xong mà." Bảo Nhi vỗ bụng kêu lên.


"Bảo Nhi ngoan, lát nữa chị mua cho em món khác nha." Đường Quả vừa nói dối Bảo Nhi vừa kéo cô bước nhanh hơn để đuổi kịp Diệp Thu.
"Anh biết y thuật hả?" Đường Quả tròn mắt nhìn Diệp Thu.
"Một chút thôi"
"Sao anh không nói?"
"Cô đâu có hỏi."
"Lần trước tôi bị đau bụng tại sao không giúp tôi?"


"Tôi giúp cô thì cô sẽ lại chửi tôi là đồ háo sắc" Diệp Thu buồn bực nói. Lần trước Đường Quả đau bụng vào ngay lúc dì cô tới, nếu anh mở miệng xin giúp chắc cô còn bị rắc rối hơn nữa?
"Anh là một bác sĩ mà sao lại có những suy nghĩ xấu như vậy chứ" Đường Quả bĩu môi nói.


"Đúng, Diệp Thu chính là không muốn giúp cô đó, nếu không phải là xoa bóp cho Tiểu Lục kia thì chẳng lẽ xoa bóp bộ ngực của cô à? Bộ ngực của chị Đường Đường lép, trong lòng đã buồn bực lắm rồi" Lâm Bảo Nhi ở bên cạnh tức giận nói.


Đường Quả tức giận hét to rồi đuổi đánh Lâm Bảo Nhi. Lý Đại Tráng, Dương Nhạc và Hàn Sảng nhìn Diệp Thu mà cười.


"Diệp Thu anh đúng là ranh ma thật. Anh đã làm chuyện này thật hả, sao lại không giúp người ta chữa bệnh. Người phụ nữ ngực nhỏ giống đàn ông sẽ rất khổ." Lý Đại Tráng đầy thông cảm nói. Hắn cũng vốn nhỏ gầy, vì thế mà không dám yêu Đường Quả, đến bây giờ vẫn còn độc thân.


"Nếu không huynh dạy chiêu này cho đệ đi. Đệ sẽ đi chữa trị ngực cho đàn bà con gái ở khắp nơi?" Dương Nhạc lộ vẻ mặt tục tĩu cười cười.


"Tôi thấy không nhỏ." Hàn Sảng nói, chẳng phải ba cô gái đó cũng yêu cầu rất cao sao? Chẳng lẽ mỗi người phụ nữ phải có bộ ngực như của Lâm Bảo Nhi mới gọi là trưởng thành sao? Đừng làm khó người ta quá.


Hai giờ chiều nay Hàn Sảng muốn đi đến lớp một mình, nên muốn sớm tránh Diệp Thu ra, hắn kéo Diệp Thu ra một chỗ nói: "Đại ca, anh đến nhà em dùng một bữa cơm được không? Nhà đệ ai cũng mong mỏi được cám ơn anh, nếu như chưa tìm được anh còn không nói, bây giờ tìm được rồi bất luận thế nào cũng có thể đưa anh về."


Diệp Thu suy nghĩ một chút rồi nói: "Hàn Sảng hay thế này đi, tôi sẽ không đến nhà huynh sẽ không đến nhà đệ nhưng thật sự nếu đệ muốn cám ơn huynh thì đệ mời huynh một bữa cơm là được rồi?"


Diệp Thu cũng không muốn nhận sự báo đáp của Hàn gia, nhưng rất muốn làm bạn với Hàn Sảng. Hàn Sảng là một người thông minh, nghe Diệp Thu nói vậy thì chần chừ trong giây lát rồi gật đầu đồng ý. Chỉ cần là bạn của anh thì không sợ không có cơ hội báo đáp.


Vì chiều nay phải đi học nên Diệp Thu, Lý Đại Tráng và Dương Nhạc sẽ không quay về phòng mà lại đi dạo trong sân trường đại học Thủy Mộc, nói về người con gái vừa mới gặp lúc nãy.


Đến 2 giờ 5 phút, mới biết rõ địa điểm học họ liền đi đến chỗ đó. Khoa khảo cổ của trường đại học Thủy Mộc nhiều nhất chỉ có hai mươi người cũng không biết là những người thế nào. Lý Đại Tráng thì đang háo hức mong chờ trong lớp có thể sẽ có mĩ nhân. Còn Diệp Thu thì chẳng hào hứng gì mấy chuyện đó.


Như vậy có mĩ nhân nào muốn học cái ngành khảo cổ này không nhỉ?






Truyện liên quan