Chương 47: Lớp trưởng với bốn lá phiếu
Lam Khả Tâm đúng là học khoa khảo cổ, nhưng cô không giống Dương Lạc, vì quá say mê bộ "Quỷ thổi đèn" mà học để về cướp mộ, mà nguyên nhân thực sự là do cô đặc biệt yêu thích những thứ đã vượt thời gian đến để cho con người thấy bề sâu văn hóa và bề dày lịch sử. Hơn nữa, cô không hề thấy khảo cổ và cướp mộ có quan hệ gì với nhau.
Cha Lam Khả Tâm là một nhà sưu tầm đồ cổ, cũng là một nhà giám định có tiếng. Dưới sự dạy dỗ của cha, từ nhỏ cô đã có hứng thú với những vùng đất sinh người hào kiệt và những đồ vật có màu xanh đồng. Khi biết trường Thủy Mộc có tuyển sinh viên khoa khảo cổ, liền rất vui vẻ báo danh.
Điều không ngờ là, từ khi thành lập khoa khảo cổ, khoa này chỉ có 2 nữ sinh. Nghe nói khóa thứ nhất có một chị rất xinh, nhưng bây giờ tốt nghiệp rồi, trở thành nhà sưu tập nổi tiếng trên thế giới. Còn hiện tại chỉ có một mình cô là nữ sinh, ký túc xá trong trường đều không biết sắp xếp thế nào. Đành phải xếp cô vào cùng khoa sinh vật và kỹ thuật.
Trong số bạn cùng phòng chỉ mình mình học khoa khảo cổ, điều ấy làm Lam Khả Tâm không khỏi thất vọng. Sau khi ăn trưa, đang chuẩn bị nghỉ một lúc rồi lên lớp, không ngờ đặt mình xuống là ngủ vượt quá thời gian mình dự định, lại trong suốt quãng đường mới hỏi thăm được vị trí của nhị giáo, lúc này cô mới chạy hộc tốc đến lớp.
Không ngờ vừa mở cửa bước vào, liền có mười mấy cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình. Có lẽ mọi người bất ngờ phát hiện lớp có một nữ sinh, nên thái độ nhiệt tình hơi thái quá, thậm chỉ có người còn chủ động chạy đến bắt chuyện, việc này khiến cho cô con gái ngoan ngoãn từ nhỏ là Lam Khả Tâm rất bối rối, thậm chí cô còn có ý định quay đầu chạy đi.
Trong lúc đang lưỡng lự, liền nghe thấy tiếng thét kinh thiên động địa của Lý Đại Tráng. Chỉ là ngỡ ngàng quay đầu nhìn, lại phát hiện ra chàng trai Diệp Thu gặp trên tàu hỏa hôm nào. Lúc ấy cô còn tưởng mắt mình bị mờ, bị ảo giác. Đến khi thấy anh mỉm cười với mình, Lam Khả Tâm mới biết đó không phải là ảo giác.
Hai mươi sinh viên chỉ có một đứa con gái, sói nhiều thịt ít, tỷ lệ nam nữ đạt đến độ kinh người 1:19, tính khốc liệt của việc cạnh tranh kéo sau nó là có thể dự đoán được.Nhưng điều khiến cho bầy sói thất vọng là, chưa ai kịp ra tay, miếng thịt kia liền bị một con nuốt sạch rồi, sao lại không bực bội cho được?
Thấy Lam Khả Tâm vui vẻ ngồi vào vị trí Dương Lạc nhường cho, những ánh mắt thăm dò Diệp Thu đã tỏ ra bất bình thường. Có hai tên vạm vỡ muốn động đậy, dường như là có ý định xen vào giữa.
"Sao cô/anh lại ở đây?"
Diệp Thu và Lam Khả Tâm đột nhiên hỏi cùng một câu, sau đó hai người cùng ngớ người ra, rồi cười rộ lên. Lam Khả Tâm đã thấy trong lòng có chút ngọt ngào, phụ nữ thường rất thích thú với những thứ khớp nhau rất tình cờ này.
Lý Đại Tráng đang nằm bò ra bàn, nghe thấy hai người thấy hai người họ nói chuyện rất hợp nhau, càng bị đả kích mạnh mẽ. Anh quay ra cười một điệu cười đau khổ với Dương Lạc, xem ra đúng như Dương Lạc nói, bọn họ phải tìm viện trợ từ những khoa khác rồi.
"Lúc ấy cũng không có những phương thức lien lạc với anh, tôi tưởng rằng không bao giờ gặp lại anh nữa... không ngờ anh cũng là sinh viên..." Lam Khả Tâm nghĩ lại dáng vẻ mộc mạc của Diệp Thu, bất giác mỉm cười. Tên này giả vờ cũng giỏi đấy, đường đường là một sinh viên trường đại học Thủy Mộc, lại cố tình đóng giả thành nông dân. Lại còn nói cho tên bắt chuyện với mình một trận ch.ết đi sống lại với tư cách người nông dân nữa chứ.
"Có tài không nên nói ra mà. Mẹ tôi nói lần đầu tiên ra ngoài đời, tự mình cầm tiền học không an toàn lắm, nên bảo tôi mặc rách rưới chút như nông dân..." Diệp Thu bịa liều một cái cớ. Ngày xưa khi anh làm ở bên ngoài, quả thật cũng đã từng thấy có sinh viên đóng giả thành nông dân thật, nhưng vỏ quýt dầy có móng tay nhọn, tiền học của cậu ta cũng bị ăn cắp sạch sành sanh, chẳng phải chính anh đã giúp cậu ta lấy lại hay sao.
"Hi hi, lúc ra khỏi nhà mẹ cũng bảo tôi như vậy đấy, ngay cả tiền học cũng không để tôi tự mang đi, chỉ cho tôi một vài tiền tiêu vặt thôi, chuyển tiền học đến nhà dì tôi rồi, bảo tôi khi nào đến Yến kinh thì tự đi rút." Lam Khả Tâm đồng cảm nói. Trước đấy Diệp Thu còn thắc mắc tại sao cô ấy lại đến Yên Kinh sớm thế, hóa ra cũng là đến ở nhà họ hang.
Hai người đang rì rầm nói chuyện, cánh cửa phòng học lại mở ra. Một người thanh niên tóc tai thưa thớt, đeo một cặp kính bước vào. Nhìn khắp căn phòng một lượt, nhìn thấy Lam Khả Tâm, giật mình một chút, rồi lại nhoẻn miệng cười.
"Chào mọi người, Tôi là Trần Hải Lượng, người phụ trách giảng dạy cho lớp. Mọi người gọi tôi là thầy Trần hoặc Hải Lượng đều được. Chào mừng mọi người đến với gia đình nhỏ của khoa hang đầu trường đại học Thủy Mộc." Trần Hải Lượng ăn nói rất hài hước, hơn nữa mọi người đã biết nguồn gốc của khoa đầu trường đại học Thủy Mộc trong lúc báo danh vào trường, nên tất cả đều cười ầm lên.
"Mặc dù tất cả các bạn ngồi đây đều còn xa lạ với tôi, nhưng các bạn còn phải làm bạn học với nhau 4 năm nữa, thậm chí những người có sở thích cướp mộ, có thể lập thành một nhóm riếng, nào là tổ hương khói, tổ những người cung song tử, tổ SHS, v.v….Trong lúc quan trọng còn có thể giúp nhau một tay. Vì thế, mọi người không thể cứ ngại ngùng hoặc lạ lẫm. Thế này đi, chúng ta tự giới thiệu về bản thân nhé?"
Dưới sự vui vẻ của mọi người, đề nghị này của Trần Hải Lượng đương nhiên được đồng ý nhiệt liệt. Thậm chí có người còn chủ động chạy lên bục tự giới thiệu, đây cũng là một cách lấy lòng thầy giáo. Diệp Thu đành đưa mắt nhìn Trần Hải Lượng, thầy giáo nhìn rất bình thường này hóa ra không đơn giản, chỉ nói vài câu mà đã rút ngắn khoảng cách giữa thầy và trò, còn thúc đẩy mọi người tích cực hơn.
Từng người một lần lượt đứng dậy phát biểu, bài giới thiệu của Diệp Thu mặc dù hết sức đơn giản, nhưng lại bị kéo theo một hàng "xì…." Dài. Ai bảo anh ta không biết điều, vừa ngày đầu tiên đã tán tỉnh ngay nàng hoa khôi của khoa?-------Bởi lẽ khoa khảo cổ mỗi khóa chỉ có một lớp, mà lóp ấy cũng chỉ có một mình Lam Khả Tâm là con gái, thậm chí có tính cả những khóa trên thì cũng chỉ có một người duy nhất mà thôi, nên cô ấy đương nhiên được kiêm hai chức hoa khôi của lớp và của khoa.
"Rất tốt. Bài giới thiệu của các bạn đều rất sinh động. Tôi nhớ tên các bạn rồi, về sau chúng ta sẽ trở thành bạn bè." Ánh mắt sau căp kính Trần Hải Lượng nhìn khắp một lượt, rồi nói: "Mặc dù số lượng người của chúng ta ít, nhưng con chim sẻ dù có nhỏ đến đâu cũng đầy đủ ngũ tạng. Hàng ngũ cán bộ lớp của chúng ta cũng phải được bầu ra. Về sau lấy tin tức từ trên trường hay tham gia các hoạt động của trường, chẳng phải đây là những người đi đầu hay sao? Chúng ta cũng chỉ có vài người thế này, cũng chẳng cần tranh cử làm gì nữa. Vừa nãy mọi người cũng tự giới thiệu rồi, chắc cũng hiểu về nhau ít nhiều rồi.Vậy đi, chúng ta chọn một người để lại ấn tượng tốt nhất ra làm lớp trưởng. Còn những cán bộ khác sẽ do lớp trưởng tự tổ chức nội các, được chứ?"
Diệp Thu lắc đầu cười đau khổ, làm lớp trưởng của một lớp 20 người thì có gì hay ho chứ? Hơn nữa đều là những việc mất công mất sức, Diệp Thu cũng chả muốn tranh giành với người khác. Anh chỉ thấy rằng lời Trần Hải Lượng nói rất thú vị, một lớp bé thế này, mà lại dùng chữ "tổ chức nội các".
Trần Hải Lượng đã chuẩn bị sẵn, rút giấy và bút trong túi ra phát cho học sinh. Diệp Thu chẳng nghĩ gì, liền viết hai chữ Dương Lạc lên giấy, anh thấy người này cũng nhiệt tình dễ gần, chắc có thể tổ chức công tác lớp tốt.
Không ngờ kết quả bỏ phiếu nằm ngoài dự đoán, Diệp Thu, người bị ghét nhất lớp lại có số phiếu cao nhất------bốn phiếu. Sau tiếng gõ thước của Trần Hải Lượng, người có phiếu cao nhất đã làm lớp trưởng.
Diệp Thu nhìn vẻ cười khẩy của Lý Đại Tráng và Dương Lạc, mà như muốn bóp ch.ết hai người họ. Lớp trưởng với bốn lá phiếu, sao lại mỉa mai đến thế?
Ý nghĩ đầu tiên của Diệp Thu là, việc này không bao giờ được để Đường Quả và Lâm Bảo Nhi biết, mất mặt ch.ết đi được mất.