Chương 90: Chiến đi, cuộc chiến hoa lệ!
Dương Nhạc Lý Đại Tráng trợn mắt há mồm. Cái trán hiện ra một đường màu đen. Cô nhóc này cũng bưu hãn quá đi?
Dương Nhạc vừa rồi còn đặc biệt chú ý, trong hộp cơm của Lâm Bảo Nhi ngoại trừ một miếng khoai tây, còn có trứng rim cà chua, cơm cũng vừa mới ra lò. Tản ra hương thơm mê người, sao nàng lại đổ lên mặt người ta.
Trước tiên không nói không thể bỏ qua chuyện này. Hai chiếc rương của các nàng rất nặng, khẳng định sẽ có đồ ăn ngon ở bên trong. Đổ một hộp cơm đi. Trở về lại ăn một chút đồ ăn vặt là no rồi, nữ nhân mà. Ăn cái gì cũng như mèo, thế nhưng... lẽ nào nàng sẽ không sợ có thể làm bỏng người ta sao?"
Lý Đại Tráng vừa rồi rất có ý kiến với Đường Quả và Lâm Bảo Nhi, cảm thấy các nàng là loại vô tâm, Diệp Thu vì các nàng mà chịu phạt. Vẻ mặt các nàng lại đầy tiếu ý thờ ơ. Bây giờ nhìn thấy Lâm Bảo Nhi đổ cơm lên mặt Tạ Chí Viễn trong lòng cực kỳ sảng khoái, cũng hiểu được nàng là vì Diệp Thu mà trút giận, hắn vốn là người yêu hận phân minh, sự chán ghét vừa rồi đảo mắt một cái liền biến mất vô ảnh vô tâm, trái lại cảm thấy hai cô gái này thật là rất đáng yêu.
Đường Quả nhìn Lâm Bảo Nhí, có chút không hiểu nói: " Ngươi đổ thật à?"
" Chị Đường Đường. Không phải là chị bảo em đổ sao?" Lâm Bảo Nhi cầm lấy hộp cơm không ủy khuất nói.
" Nhưng ngươi cũng không thể đổ lên mặt người ta chứ."
" Ở đây không có thùng rác mà."
Dương Nhạc và Lý Đại Tráng nghe thấy hai cô gái bưu hãn này nói chuyện với nhau, suyt chút nữa té xỉu.
Chỉ bởi vì không tìm được thùng rác nên đổ vào mặt người ta?
Võ giả hiếu chiến, tính cách đa số cũng rất thô bạo. Tạ Chí Viên bị chọc giận triệt để. Thức ăn nóng hổi ở trên mặt, nóng bỏng đau đớn. Nếu hắn không có lực nhận nại siêu mạnh. Không thì đã không nhịn được mà kêu thành tiếng rồi. Đưa tay lên lau, lau đi khoai tay nhão vào nước cà chua.
Đám người đi sau Tạ Chí Viễn đều là đồng học khoa tâm lý học với hắn. Nhìn thấy có người tự tiên đổ cả bát cơm lên mặt hắn. Một số người ngạc nhiên không ngớt. Hắn chính là nhân vật cầm đầu ở khoa tâm lý học, một số người ở lớp trên cũng không dám trêu vào hắn, không ngờ mới đi quân huấn có một ngày đầu tiên đã bị ngươi ta làm nhục như vậy.
Có người phản ứng rất nhanh, nhanh chóng móc một cái khăn tay từ trong túi quần ra đưa cho hắn. Để cho hắn lau cơm và nước ở trên mặt.
" Con tiện nhân, ông chém ch.ết mày." Tạ Chí Viễn cũng không cố kị đối phương có phải là nữ nhân hay không. Đưa tay ném chiếc khăn dinh dính vào Lâm Bảo Nhi, người cũng muốn lao đến.
Dương Nhạc một tay kéo Lâm Bảo Nhi giật lại, sau đó đưa Đường Quả và Lâm Bảo Nhi bảo hộ đằng sau lưng, nói: " Bản lĩnh của mày chỉ có như vậy thôi sao? Muốn khi dễ nữ nhân sao?"
Thể lực của Lý Đại Tráng đang trong tình trạng bị tiêu hao, thế nhưng nữ nhân của người anh em bị người khác khi dễ, hắn cũng không muốn nhìn thấy, thân thể gầy gò đang ôm mấy hộp cơm cũng đứng chắn trước người Đường Quả, cùng Dương Nhạc sóng vai đứng thành một hàng.
Nhìn thấy người của khoa khảo cổ muốn động thủ. Người của khoa tâm lý học cũng thoáng cái vây quanh. Vây quanh Dương Nhạc, Lý Đại Tráng, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vào giữa. Bọn họ có hơn mười người, chiếm ưu thể tuyệt đối về nhân số.
Người trong căn tin đông nghìn nghịt, nhìn thấy tình huống phát sinh ở bên này, lập tức cả đám học sinh cầm bát cơm xem náo nhiệt. Chặn góc nhà ăn chật như nêm cối.
" Nhiều người khi dễ ít người. Tính làm gì đây?" Có một nam sinh chỉ trích nói.
" Đúng vậy, ngay cả nữ nhân cũng khi dễ. Nam nhân như vậy không có bản lĩnh. Ở nhà cũng chỉ biết đánh vợ. Ai mà gả cho hắn thì thật đen đủi." Có nữ sinh tức giận bất bình nói."
" Các anh em người của khoa tâm lý học khi dễ khoa khảo cổ chúng ta này. Con mẹ nó, chúng ta ít người cũng không thể để chúng chà đạp, tất cả mọi người tiến lên..."
Mấy đồng học ở khoa khảo cổ đến xem náo nhiệt không ngờ người bị vậy ở giữa tự nhiên lại là người trong lớp bọn họ, điều này khiến cho trong lòng họ cảm thấy khó chịu. Hô lên một tiếng, tất cả mười mấy nam sinh thuộc khoa khảo cổ vốn không nhiều lắm lập tức từ trong đám người chui ra, đứng bên cạnh Dương Nhạc và Lý Đại Tráng. Cùng đám người bên Tạ Chí Viễn tạp thành tính thế giằng co.
Khiến Dương Nhạc và Lý Đại Tráng ngoài ý muốn chính là. Ngay cả người cùng phòng Ngô Chí Tĩnh như thần lòng thấy đầu không thấy đuôi bình thường cũng rất ít khi nói chuyện với bọn họ cũng đứng ra. Hơn nữa khi nhìn thấy hai người bọn họ quan sát hắn, còn quay sang gật đầu với bọn họ.
" A. Đường Quả? ... Các anh em khoa kinh tế, có người muốn khi dễ tiểu công chúa của khoa chúng ta này. Đi qua hỗ trợ..." Sau khi đám người ở khoa kinh tế đang vây xem nhận ra nữ sinh bị vây quanh chính là đại mỹ nữ chạm tay có thể bỏng Đường Quảm không cam lòng tỏ ra yếu kém liền hô lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Khoa kinh tế là khoa lớn nhất đại học Thủy Mộc, một tiếng hô thôi chẳng ra sao cả, ầm một tiếng, liền có hơn trăm nam sinh đang vây quanh đi tới. Vốn bọn họ cũng muốn đến xem náo nhiệt, không ngờ cũng có cơ hội để tham gia, cả đám hưng phấn xoa tay, chuẩn bị trước mắt mỹ nữ thi triển thân thủ.
Sắc mặt Tạ Chí Viễn càng ngày càng lung túng. Không ngờ quy mô sự việc lại phát triển đến mức này. Trước tiên không nói nhân số đối phương càng này càng nhiều, thật sự muốn đánh thì một mình mình mười mấy người chưa đủ làm nóng người, nhưng tội danh đánh nhau hội đồng kiểu này hắn không gánh chịu nổi.
Nơi này là doanh trại. Không phải là trường học. Cũng không phải là chỗ khác, nếu như mình đánh nhau ở chỗ này. Sợ rằng mình sẽ lập tức bị trục xuất trở về trường, mà đợi đến khi về trường thì phải chịu số phận bị đuổi học.
Nhiều năm học hành gian khổ, thật vất vả mới thi vào được một trường nổi tiếng như Thủy Mộc, hắn thật sự có chút luyến tiếc, mà nếu như thật sự sợ huấn luyện viên nghiêm phạt mà bỏ qua cho nữ nhân này. Hắn thực sự không chịu được sự tức giận này, hiện giờ đang nằm trong thế tiến thối lưỡng nan.
Đột nhiên. Đoàn người lại bị một trận dũng động, có người la lớn " mau tránh ra một chút mau tránh ra một chút", nghe ra âm thanh này lộ ra sự kiêu ngạo và ngang ngược.
Vốn nghe những lời này người ta còn cảm thấy không vui. Sau khi nhìn thấy một đám nam nhân vẻ mặt hùng hổ, chỉ biết những người này bọn họ không thể trêu vào. Cũng biết tránh voi chẳng xấu mặt nào.
" Chị Đường Đường. Người theo đuổi chị đã đến kìa." Bàn tay nhỏ bé của Lâm Bảo Nhi kéo cánh tay Đường Quả. Nói.
" Thấy rồi, không cần ngươi lắm mồm." Đường Quả tức giận trừng mắt nhìn Lâm Bảo Nhi.
Dương Ái Quốc mang theo mang theo mấy người Tiểu Lục đi tới rất *** đúng lúc, thấy Đường Quả và Lâm được Dương Nhạc Lý Đại Tráng bảo hộ ở phía sau lưng. Hỏi: " Các ngươi không sao chứ?"
" Không sao cả." Đường Quả vừa cười vừa nói.
" Không đến nhanh thì có chuyện rồi, bọn họ muốn đánh ta." Lâm Bảo Nhi chỉ vào Tạ Chí Viễn nói.
Dương Ái Quốc quét mắt nhìn về phía đám người xung quanh, hỏi: " Diệp Thu đâu?"
" Diệp Thu bị phạt chạy bộ rồi." Lúc Đường Quả nói, hung hắng trừng mắt nhìn Tạ Chí Viễn.
" Chuyện gì đã xảy ra?"
Đường Quả lại đem chuyện Lý Đại Tráng vừa nói kể với Dương Ái Quốc một lần, phải biết rằng. Ngươi rất khó bảo đảm rằng một nữ nhân có thể phân tích và trình bày đúng sự thật một việc hay không. Các nàng bao giờ cùng dễ dàng để cho tình cảm cá nhân của mình xen vào, khi Đường Quả nói, Diệp Thu liền biến thành một anh hùng bị tiểu nhân hãm hại. Mà Tạ Chí Viễn tự nhiên biến thành Tần Cối(gian thần thời Nam Tống, Trung Quốc), lại cố ý nói lớn để mọi người cùng nghe thấy, Tạ Chí Viễn ở bên cạnh nhiều lần đã muốn liều mạng với bọn họ. Lại mấy lần có nén sự tức giận lại.
Đám người Tiểu Lục rất có hảo cảm với Diệp Thu. Nghe thấy hắn ngày đầu tiên đã bị hãm hại phải chạy ma-ra-tông. Càng thêm cừu hận đối với đám người Tạ Chí Viễn.
" Con mẹ nó, ông mày rất không thích nhìn thấy một nam nhân nói láo. Đừng để ông mày có cơ hội bắt được. Không thì ông mày cắt cái lưỡi cho của nó." Tiểu Lục thở phì phì mắng, hắn được Diệp Thu cứu. Ở trong lòng thật sự bội phục hắn, nghe thấy Diệp Thu bị người ta hãm hại. Cũng không thèm bảo trì lễ nghi hay phong phạm, trực tiếp chửi ầm lên.
" Mày chửi ai?"
" Tao thích chửi, làm sao vậy? Muốn đánh nhau à?"
" Đánh nhau thì thật sự không thể. Bọn mày muốn đánh hội đồng sao?" Tạ Chí Viễn cười khổ không ngớt, không ngờ trong nháy mắt cục diện đã thay đổi, hiện giờ bản thân hắn lại chuyển sang kế khích tướng để bức người khác đến đánh nhau với mình.
" Được. Tên ngu dốt này muốn đánh nhau. Ta đến đây." Tiểu Lục xắn tay áo lên.
Dương Nhạc biết thân thủ của Tạ Chí Cao, em trai của hắn cũng sẽ không kém anh trai như vậy, sợ Tiểu Lục bị thiệt. Liền nhanh chóng nói chuyện thân thủ của Tạ Chí Viễn rất tốt cho Dương Ái Quốc nghe, Dương Ái Quốc cũng lo lắng Tiểu Lục không phải đối thủ của người khác. Bảo hắn ở lại.
" Nhìn cái gì vậy? Nhìn cái gì? ... Tản ra."
Nghe thấy tiếng hô, đám học sinh vây xem lập tức tản ra, không cần quay đầu bọn họ cũng biết là ai tới, từ tiếng nói rõ to và âm vực đã có thể biết đó là quân nhân.
Một đám giáo quan sắc mặt xanh đen đi đến. Ngày đầu tiên quân huấn đã xảy ra sự kiện tụ tập đánh nhau chính là lần đầu tiên phát sinh trong nhiều năm. Khi các giáo quan đang ăn trưa, nhận được báo cáo của nhân viên làm việc ở căn tin, vốn bọn họ cùng có chút không tin, không ngờ vừa vào với căn tin đã thấy đám người vây xem rất tấp nập.
Lôi Đạt cũng ở trong đám giáo quan, khi hắn nhìn thấy mấy người đang đứng ở trung tâm trong khu vực phát sinh giằng co là người của đội ngũ mình dẫn dắt. Thiếu chút nữa té xỉu ngay tại chỗ, bởi vì Tạ Chí Viễn đối với sự bổ nhiệm của hắn đưa ra ý kiến phản đối. Khiến ký ức của hắn khắc sau tên học sinh này, mà Dương Ngạc Lý Đại Tráng bởi vì hay cùng ở một chỗ với Diệp Thu. Hắn chú ý tới Diệp Thu, cũng tự nhiên sẽ chú ý đến hai học sinh này.
Lôi Đạt trên trán nổi gân xanh. Chuyện này thực sự là hỏng bét.